Tình Thoại Vi Vi Điềm


Bốn bề yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn chiếu vào, khắc họa từng đường nét góc cạnh trên gương mặt của người đàn ông.

Anh nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Miểu Miểu.

Hoắc Tư Diễn dường như cũng có chút ngạc nhiên khi gặp cô ở đây, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Anh vẫn giữ nguyên động tác đưa tay lấy sách, dây đeo đồng hồ màu bạc phản chiếu ánh sáng chói lóa, chiếu vào đôi mắt mở to của Miểu Miểu, trong khoảnh khắc như bị điện giật, cô vội vàng rụt tay lại.

Khóe mắt của Hoắc Tư Diễn vô tình lướt qua cổ tay cô, chính xác bắt được hình ảnh chiếc đồng hồ pha mặt trăng trên cổ tay mảnh khảnh của cô.

Do ngược sáng, Miểu Miểu không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh là gì, nhưng mơ hồ cảm thấy… anh chắc hẳn đã thấy rồi.

Hành động này của cô hoàn toàn giống như “có tật giật mình.”

Ừm, có nên giải thích với anh không nhỉ?

Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật năm ngoái của anh họ tặng cô, không phải là chiếc mà cô nhìn thấy anh đeo trong quán cà phê mấy ngày trước, rồi cố ý đi mua một cái cùng kiểu.

Hơn nữa, lần này gặp anh ở thư viện cũng không phải là cuộc gặp gỡ tình cờ cô cố ý sắp đặt như trước kia, thật sự chỉ là trùng hợp thôi.

Bây giờ cô đối với anh… không còn bất kỳ suy nghĩ viển vông với anh nữa.

Tuy nhiên, càng cố vạch rõ ranh giới, chẳng phải lại càng giống như cố tình che giấu điều gì sao?

"Em cũng đang tìm cuốn sách này à?" Hoắc Tư Diễn rút cuốn sách ra.

"Vâng." Miểu Miểu gật đầu: "Em cần nó để viết luận văn."

Anh nhìn vào laptop của cô, suy nghĩ một chút: "Luận văn tiến sĩ à?"

Miểu Miểu ngượng ngùng nhún vai: "Luận văn thạc sĩ ạ."

Thấy Hoắc Tư Diễn có vẻ suy nghĩ điều gì, cô giải thích thêm: "Hồi đại học em từng tạm nghỉ học, nên bây giờ mới học năm hai thạc sĩ."

Miểu Miểu hồi nhỏ nhập học sớm, nhỏ hơn hai tuổi so với các bạn cùng lớp.

Cô mười bảy tuổi vào đại học, nhưng trong quá trình học lại tạm nghỉ hai năm, vừa vặn để bù lại khoảng cách tuổi tác đó.

Hoắc Tư Diễn hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên, không biết cô đã trải qua chuyện gì, nghiêm trọng đến mức phải nghỉ học? Nhưng vì đây là vấn đề riêng tư nên anh không hỏi sâu, chỉ đơn giản nhận xét: "Học thạc sĩ cũng tốt."

Thực ra, Miểu Miểu không có hoài bão lớn lao gì, cô chỉ vì không biết làm gì sau khi tốt nghiệp đại học, lại may mắn được giữ lại làm nghiên cứu sinh tại Đại học A, nên thuận nước đẩy thuyền mà học tiếp lên thạc sĩ.

"Em chỉ học chơi chơi thôi, thực chất là để giết thời gian."

Miểu Miểu nhận ra mình đã lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng ngậm miệng lại.

Trời ơi, cô vừa nói như vậy trước mặt một người từng là học bá có thực sự là ổn không vậy? Trước khi nói sao lại không nghĩ kỹ chứ?

"Vậy sao?" Hoắc Tư Diễn liếc nhìn cô một cái: "Có vẻ em học chơi mà lại không tệ."

Miểu Miểu: "…" Thật không? Cô hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào.

"Chỉ nói đùa thôi." Anh đưa cuốn sách cho cô: "Em cầm trước đi."

Vẫn như trước đây, anh rất lịch sự.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh ở ngay trước mắt, đôi bàn tay đẹp này, hóa ra là dùng để cầm dao phẫu thuật.


Miểu Miểu rất tự nhiên nhận lấy: "Cảm ơn anh." Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Để em dùng xong rồi đưa lại anh, muộn nhất là sáng mai."

Cùng lắm thì cô thức đêm nay đọc vậy.

"Không cần vội." Giọng Hoắc Tư Diễn vẫn bình thản như trước: "Ngày mai anh phải đi thành phố S, thứ tư tuần sau mới về thành phố A."

Vậy à…

"Vậy." Miểu Miểu cố gắng kiềm chế nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình hỏi anh: "Anh có tiện cho em xin số liên lạc không? Khi nào em đọc xong em sẽ liên lạc với anh."

"Được." Hoắc Tư Diễn đọc một dãy số điện thoại.

Miểu Miểu có trí nhớ rất tốt, hầu như chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ ngay, nhưng để chắc chắn, cô vẫn lấy điện thoại ra từ trong túi ra, cẩn thận nhập từng con số một.

Mỗi khi nhập một số, trong lòng cô lại có một loạt bong bóng niềm vui nho nhỏ nổi lên, giống như quay trở về thời thanh xuân ngây ngô, tình yêu mới chớm nở vậy.

Đây gọi là gì nhỉ?

Có công mài sắt, có ngày nên kim

Miểu Miểu không kìm được mà bật cười, đôi mắt cong lên, còn Hoắc Tư Diễn bên cạnh thấy bộ dạng cô như vậy, cũng khẽ nhếch môi, một đường cong rất nhẹ, nhưng anh thật sự đang cười.

Không vì điều gì khác.

Chỉ vì vẫn còn có cơ hội đứng trước mặt cô, vẫn còn có cơ hội nhìn thấy… cô sẵn lòng cười với anh.

Hoắc Tư Diễn còn có việc quan trọng, không ở lại lâu mà rời đi.

Miểu Miểu đi dạo một vòng qua phòng tự học và phòng đọc sách, không tìm được chỗ trống, đành đến xuống quầy cà phê ở tầng một.

Chỗ này cũng đông người, nhưng Miểu Miểu khá may mắn, vừa bước vào đã thấy một cô gái tóc dài đứng lên, không nói hai lời liền cầm cà phê hắt vào người chàng trai đối diện, sau đó tức giận giậm chân bỏ đi.

Chàng trai vội vàng đuổi theo.

Miểu Miểu nhanh tay nhanh chân ôm túi lướt qua người anh ta, thành công chiếm được chỗ ngồi của bạn gái anh ta trước đó, đồng thời gửi một ánh mắt cảm kích về phía bóng lưng cao lớn của anh ta.

Cậu bạn này cũng được đấy, bước chân dài, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp bạn gái, vòng tay ôm lấy eo thon, kéo cô gái vào góc khuất sau cây cột… rồi một tiếng "bốp" vang lên rõ ràng.

Miểu Miểu theo phản xạ đưa tay lên sờ má.

Tiểu Kiều nói quả không sai, yêu đương có rủi ro, đau lòng càng thêm tổn thương.

Miểu Miểu xua tan suy nghĩ lung tung, gọi một ly cà phê, rồi mở sách ra đọc.

Thời gian trôi qua, đã là 2 giờ 45 phút chiều.

Miểu Miểu dụi mắt, thấy nhiều người lần lượt ra ngoài, đang ngạc nhiên thì đột nhiên nhớ ra lúc 3 giờ ở hội trường bên cạnh thư viện có buổi hội thảo tuyển dụng của một công ty nổi tiếng.

Cô không có ý định tham gia mà dự định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đọc sách.

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên khi Miểu Miểu đọc đến trang 106.

Cô bật điện thoại lên kiểm tra, đã 5 giờ rưỡi rồi, Miểu Miểu tiện tay mở tin nhắn chưa đọc, thì thấy Kiều Dĩ An nói rằng lát nữa sẽ đến tìm cô.

Miểu Miểu lại mở danh bạ, đổi tên lưu mới đi đổi lại.

"Tạ An Miểu Miểu?"


Nghe có người gọi tên mình, Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ đẹp nhưng lạ mặt đang tiến lại gần: "Đúng là cậu rồi!"

"Cậu là ai?"

Miểu Miểu rất chắc chắn rằng mình không quen biết người phụ nữ này, nhưng sao cô ta lại nói chuyện với vẻ quen thuộc như vậy?

"Cậu không nhớ tớ sao?" Người phụ nữ kéo ghế ngồi xuống: "Chúng ta đã từng ngồi cùng bàn trong năm lớp 11."

Miểu Miểu cố gắng lục lọi chút ký ức ít ỏi trong đầu, cũng không nghĩ ra cô ấy là ai.

Nếu không nhớ nhầm, bạn cùng bàn lớp 11 của cô là một cô gái gầy đen, nhìn cũng bình thường, nhưng không giống người trước mặt...

Không đúng, dù khuôn mặt có nhiều thay đổi, nhưng vẫn còn chút gì đó gợi nhớ về ngày xưa.

Chẳng lẽ, đây là thuật biến hình mà người ta vẫn nói?

Miểu Miểu khó khăn thốt lên: "Quế Phân?"

Người phụ nữ nghe hai từ này, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, lấy từ túi LV ra một tấm danh thiếp: "Tớ đã đổi tên rồi."

Miểu Miểu nhận lấy tấm danh thiếp mạ vàng tinh xảo, trên đó ghi: Phó giám đốc phòng nhân sự nhân sự, Công ty Tinh Thành, Đới Vãn Hảo, kèm theo một số liên lạc.

Dù là người hay cái tên, đều lạ lẫm như nhau.

Đới Vãn Hảo rất hài lòng với phản ứng của cô: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây, chúng ta bao lâu rồi không gặp nhỉ? Tám năm? Không, là chín năm rồi."

"Cậu vẫn đang đi học à?" Đới Vãn Hảo cầm cuốn sách trên bàn, lật qua vài trang, chiếc vòng tay Cartier sáng lấp lánh cứ chớp chớp trước mắt Miểu Miểu.

Miểu Miểu từ trong sự ngỡ ngàng tỉnh lại: "Đúng vậy."

Thật hả hê.

Đới Vãn Hảo mỉm cười đầy tự mãn, đôi mắt như đèn pha dưới biển sâu dán chặt vào người Miểu Miểu.

Nhớ lại ngày xưa mình chỉ là cái bóng bên cạnh Tạ An Miểu Miểu, luôn bị lép vế về mọi mặt, giờ đây thời thế đã thay đổi, sau bao năm nỗ lực, cuối cùng cô ấy đã leo lên cao, thành công và nổi tiếng, người theo đuổi thì nhiều không kể xiết.

Tromg khi đó Tạ An Miểu Miểu, người cũng có xuất phát điểm bình thường nhưng lại từng rực rỡ như vậy, giờ thì sao? Dù khuôn mặt vẫn còn xinh xắn, nhưng nhìn từ cách ăn mặc bên ngoài đến vị thế xã hội, thứ nào cũng bị cô bỏ xa hàng trăm ngàn dặm.

Nghĩ đến đây, cảm thấy tự mãn trong lòng Đới Vãn Hảo gần như tràn ra: "Bây giờ tớ đang làm việc ở Công ty Tinh Thành, nếu cậu cần gì thì có thể đến tìm tớ bất cứ lúc nào."

Thấy Miểu Miểu không phản ứng mạnh như mình tưởng, cô ta lại hỏi: "Chắc cậu biết về Công ty Tinh Thành chứ?"

"Nghe qua rồi." Miểu Miểu gật đầu: "Là một trong mười doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố A."

Đới Vãn Hảo nhấn mạnh thêm: “Là công ty niêm yết."

Miểu Miểu đã cảm nhận được rằng đây không phải một buổi hội ngộ bạn cũ đơn thuần, mà có vẻ yếu tố khoe khoang chiếm phần nhiều.

Ban đầu cô cũng định qua loa đối phó cho xong, nhưng không ngờ Đới Vãn Hảo lại nhắc đến Hoắc Tư Diễn, thậm chí còn bí mật hạ giọng như đang chia sẻ một bí mật nhỏ: "Cậu biết không? Tớ nghe nói, Hoắc Tư Diễn đã về nước rồi."

Miểu Miểu phối hợp nở nụ cười tỏ vẻ mong muốn nghe thêm, nhưng Đới Vãn Hảo lại chỉ nói những thông tin không mấy giá trị, cuối cùng cô ta còn cảm thán: "Thật ngưỡng mộ cậu có dũng khí dám theo đuổi anh ấy, nhưng thật sự mà nói, ngày xưa khoảng cách giữa hai người đã khá lớn rồi, giờ thì lại càng..."

Cô ấy rất khéo léo ngưng lại, để Miểu Miểu tự suy ngẫm.

Miểu Miểu như mong đợi của cô ấy, thở dài một hơi đầy tâm trạng.


Đới Vãn Hảo âm thầm tận hưởng biểu cảm thất vọng của Miểu Miểu, không có chút đồng cảm mà còn có chút hả hê khi an ủi cô: "Không sao, người như Hoắc Tư Diễn, một thiên tài trời ban, không biết cần phải có một người phụ nữ tài giỏi thế nào mới xứng với anh ấy!"

"Ôi, trợ lý của tớ gọi rồi, chắc là đang nhắc tớ, lát nữa tớ còn phải ăn tối với phó viện trưởng nữa, tớ đi trước nhé." Cô ấy làm động tác giả vờ gọi điện thoại: "Sau này sẽ liên lạc lại, tớ sẽ mời cậu ăn tiệc lớn."

Vừa khi Đới Vãn Hảo rời đi, thì Kiều Dĩ An cũng bước vào.

Cô thấy Miểu Miểu đang cúi đầu không biết xem gì mà thần sắc nghiêm túc hơn cả các anh chàng dán màn hình điện thoại ở chợ đêm.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

"Tiểu Kiều!" Miểu Miểu vỗ ngực: "Cậu làm tớ giật mình đấy."

"Chỉ thế thôi cũng giật mình à? Nói, làm chuyện gì mờ ám hả?"

Miểu Miểu đẩy tay cô ấy ra khi cô ấy định véo má mình, lật úp điện thoại xuống: "Tớ đang lo lắng về luận văn đây."

"Sợ gì chứ." Tiểu Kiều không quan tâm, cười hì hì nói, "Đừng quên, Tiểu Thư Tạ còn có một xưởng thiết kế thời trang cao cấp và nhà máy thời trang ở nhà chờ cô ấy thừa kế đấy!"

Càng nói càng vô lý.

Miểu Miểu thu dọn sách và máy tính vào túi: "Chúng ta đi ăn thôi."

"Chờ chút, có người mời tớ chơi game, chơi xong một ván rồi đi." Kiều Dĩ An ôm lấy điện thoại, mắt sáng lên: "Lúc này ở căng tin đông lắm."

Cũng đúng.

Miểu Miểu lại ngồi xuống, Kiều Dĩ An hăng hái chiến đấu trong game, còn cô chỉ biết chống cằm thẫn thờ, đầu óc cứ quanh quẩn về Hoắc Tư Diễn.

Thật kỳ lạ.

Chẳng phải anh ấy là bác sĩ phẫu thuật sao? Ở nước ngoài cũng lấy bằng cấp về y học, thế mà sao lại có hứng thú với sách chuyên ngành liên quan đến máy tính?

Còn nữa, câu nói của anh trai cô: "Trước kia là vậy, nhưng tương lai chưa chắc." rốt cuộc là có ý gì?

Trong lòng Miểu Miểu đầy rẫy thắc mắc, cô quyết định sau khi ăn xong sẽ về hỏi Tạ Nam Trừng.



Tạ Nam Trừng hoàn thành xong một ca phẫu thuật, khi bước ra khỏi bệnh viện thì đã là lúc hoàng hôn.

Anh định đến nhà hàng gần đó ăn tối, sau đó quay lại tiếp tục nghiên cứu hồ sơ bệnh án.

Sau cơn mưa rào, hoàng hôn trở nên trong trẻo và rực rỡ như một bức tranh sơn dầu được vẽ bằng ánh sáng màu sắc, treo lơ lửng trên bầu trời thành phố.

Gió chiều nhẹ nhàng mơn man trên mặt.

Anh đi được vài trăm mét, chờ đèn đỏ trong khoảng mười giây, rồi đi qua ngã tư, nhà hàng đã hiện ngay trước mắt.

Đi một đoạn, từ phía sau có một bóng dáng tiếp cận, chưa kịp để Tạ Nam Trừng quay đầu lại, một cô gái xinh xắn mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt có viền bèo và váy ngắn jeans đã tiến sát lại gần, thậm chí còn ôm lấy tay anh một cách thân mật: "Anh yêu, cuối cùng anh cũng tới rồi."

Tạ Nam Trừng nhìn cô gái với vẻ khó hiểu.

“Anh đẹp trai, làm ơn giúp tôi với.” Cô gái tóc ngắn nhìn anh với ánh mắt van xin, giọng thì thầm: “Có hai tên lưu manh đang theo dõi tôi, anh có thể giả vờ làm bạn tôi một chút không… Xin anh đấy.”

Tạ Nam Trừng nhanh chóng hiểu ra tình hình, cúi đầu giả vờ thì thầm với cô vài câu, từ cửa kính của cửa hàng phía trước, anh thấy hai tên thanh niên tóc vàng đang đứng dưới đèn đường, ánh mắt hằn học nhìn về phía này.

Quan sát một lúc, thấy họ vẫn dính nhau như sam, hai tên kia trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng biến mất hòa vào đám dòng người qua lại.

Chắc là đi tìm con mồi mới rồi.

Cô gái dường như bị dọa cho sợ hãi, ôm chặt lấy Tạ Nam Trừng không buông, giọng mềm mại vang lên: “Tất cả là lỗi của tôi, không nên mặc như thế này ra ngoài, nếu không thì đã không bị chúng nhắm đến.”

Có lẽ bản tính đàn ông đều có phần thương hại những cô gái yếu đuối, Tạ Nam Trừng dịu dàng an ủi: “Không phải lỗi của cô.”

Anh lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát, cô gái nói bạn cô đã giúp báo cảnh sát rồi, cô còn để ý rằng anh nói chuyện , mắt anh chỉ nhìn vào khuôn mặt cô, những chỗ khác thì không hề nhìn, cô không khỏi nở nụ cười: “Vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh.”


“Không có gì.”

Một lát sau, cô gái nhận được cuộc gọi, nói rằng bạn cô đã đến đón.Cô bước vài bước, rồi quay lại: “Anh đẹp trai, quên hỏi tên anh rồi.”

Tạ Nam Trừng một tay đút vào túi quần, nhướn mày: “Lôi Phong.”

*Lôi Phong: Đây là tên của một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa Trung Quốc, được biết đến với lòng tốt và hành động cứu giúp người khác.

Trong ngữ cảnh này, Tạ Nam Trừng sử dụng tên "Lôi Phong" như một cách đùa cợt để giả vờ rằng mình là người sẵn sàng giúp đỡ, giống như hình mẫu tốt bụng và hào hiệp.


Cô gái nghe xong, hơi bối rối, rồi sau đó đôi môi đỏ như anh đào nở ra tiếng cười vui vẻ.

Người đàn ông này thú vị đấy.

“Rất vui được gặp anh.” Cô dễ thương giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V đặt vào thái dương, “Tên tôi là Mỹ Nữ.”

*Mỹ Nữ : chỉ người đẹp

Cách giới thiệu ngược lại này khiến Tạ Nam Trừng không nhịn được mà cười, nhưng cô gái lại thu hồi nụ cười, vẫy tay: “Tạm biệt.”

Tạ Nam Trừng nhìn theo bóng cô đi xa, rồi mới bước vào nhà hàng để ăn tối.

Sau khi anh tối xong, anh trở lại bệnh viện tiếp tục làm việc, khoảng mười giờ tối mới về đến nhà, lấy một chai nước từ tủ lạnh ra, điện thoại trên bàn rung lên.

Anh cầm lên vuốt màn hình, nhìn một cái, là tin nhắn rác, anh xóa ngay lập tức, rồi mở WeChat, thấy Miểu Miểu nhắn tin từ hơn bảy giờ.

“Anh, vẫn còn bận à?”

Tạ Nam Trừng: “Vừa về đến nhà.”

Lúc này Miểu Miểu cũng vừa tắm xong, ngồi trên ghế, vô thức dùng khăn lau tóc ướt, trò chuyện lan man với anh họ một hồi, cuối cùng cũng lượn lờ bước vào chủ đề chính.

Tạ Nam Trừng nhìn ba chữ “Hoắc Tư Diễn” trong tin nhắn mới, thầm nghĩ, trong ấn tượng của anh, cô em gái này là lần đầu tiên quan tâm đến một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ là thích rồi? Yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Lần này, anh không trả lời theo nghĩa đen nữa, mà nói: “Liên quan đến quyền riêng tư, không tiện nói với em.”

Miểu Miểu gửi một biểu cảm “ờ” qua.

“Anh, em hỏi giúp một người bạn không muốn tiết lộ danh tính nhé, anh Hoắc đó có bạn gái chưa?”

Tạ Nam Trừng lập tức gửi một chuỗi dấu ba chấm.

Miểu Miểu: “Anh tám ơi, tám ơi~”

*Tám: tám chuyện , anh Trừng ảnh nhiều chuyện.

Chờ vài giây.

Tạ Anh Vũ: “Giúp anh chuyển lời cho người bạn không muốn tiết lộ danh tính đó.”

Chuyển lời gì?

Miểu Miểu đếm ngón tay chờ mãi, bên kia lại không có câu trả lời tiếp theo, chẳng phải cố ý treo cô lên, cố ý để cô mất ngủ đêm nay sao?

Khi cô chuẩn bị gọi điện thoại qua, thì tin nhắn của Tạ Nam Trừng cuối cùng cũng đến.

“Nói với bạn đó đừng hy vọng quá nhiều.”

Miểu Miểu cảm thấy tim mình thắt lại.

Lại có một tin nhắn mới đến

Tạ Anh Vũ: “Nghe nói, anh ấy từng có một bạn gái thời cấp ba, là mối tình đầu.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận