Tinh Thời


Họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở rạp chiếu phim.

Khi Đới Tinh Đường đến, Thời Triệu Thư đang ngồi ở sảnh chờ rồi.
Đới Tinh Đường vừa đi vào đã thấy một đứa nhỏ mặc chiếc áo thun tay ngắn kết hợp với quần yếm màu trắng.

Ống tay áo làm thành ống loe trông cực kỳ dễ thương.

Quần yếm lấy màu trắng làm nền, trên chiếc quần có vài lỗ rách tưa chỉ, xung quanh được trang trí bằng vài hình thêu màu sắc rực rỡ.

Phía trước bụng của quần yếm có hình một con voi vàng đang thổi cầu vồng, vòi voi vểnh cao lên, mang theo chút ngây thơ và tinh nghịch.

Trên quai yếm có những chữ cái màu sắc được thêu cách đều nhau.

Đới Tinh Đường dừng một chút, mới nhìn rõ được trên đó thêu chữ phiên âm tên của Thời Triệu Thư.
Đới Tinh Đường bước đến, Thời Triệu Thư nhìn thấy anh thì phấn khích vẫy tay với anh.

Dáng vẻ này kết hợp với cách ăn mặc của cậu, trông chẳng khác nào học sinh cấp ba chưa trải sự đời.
Vậy mà Thời Triệu Thư còn cố tình hỏi anh: “Anh thấy sao? Bộ đồ này đẹp không?”
Đẹp, nhưng mà lỗi thời.

Đã lâu lắm rồi Đới Tinh Đường chẳng còn thấy cách ăn mặc này nữa.

Những người khoảng hai mươi tuổi xung quanh anh đều cố gắng khiến bản thân trông trưởng thành và điềm đạm hơn.

Phong cách trẻ con chẳng có gì tốt cả, chỉ khiến bản thân trông yếu đuối và dễ bắt nạt thôi.
Nhưng rõ ràng là cậu chủ nhỏ không cần lo lắng về những điều này, đương nhiên Đới Tinh Đường sẽ không vạch trần điều đó.

Vì thế anh lược bỏ nửa vế sau, chỉ nói rằng: “Đẹp.”
Có vẻ nhìn ra được anh đang miễn cưỡng, Thời Triệu Thư không cười nữa, ngượng ngùng níu lấy quần của mình.
Sau đó cậu nghe Đới Tinh Đường nói thêm: “Giống như dẫn em trai đi chơi vậy.”
“Thật không anh?” Thời Triệu Thư cực kỳ dễ dỗ, cậu lại thích thú hơi anh: “Vậy em giống em trai của anh không?”
Đới Tinh Đường không trả lời nữa, Thời Triệu Thư không giống em trai anh.

Thậm chí cậu còn đẹp hơn nhiều, nhưng nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì.
Thời Triệu Thư cũng không bận tâm, bảo anh đi mua bắp rang cho mình, mua về thì lại nói muốn uống trà trái cây.

Thời Triệu Thư nhìn bóng dáng cao lớn đi tới đi lui của anh, cực kỳ mang lại cảm giác an toàn.

Cậu ngồi ở ghế mà cười như một chú hồ ly đang vụng trộm.
Khi Đới Tinh Đường xem phim thì rất tập trung, cứ mãi nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

Thời Triệu Thư lại không tập trung nổi, lặng lẽ dựa lại gần anh hơn, lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của anh, ngửi mùi hương chỉ có trên người anh, như thể nhiệt độ cơ thể anh cũng từ từ lan tỏa theo không khí.
Thời Triệu Thư to gan hơn, bàn tay lén lút vươn qua và nắm lấy tay Đới Tinh Đường.

Cậu cảm nhận được đối phương khẽ giật mình, bóng tối giúp Thời Triệu Thư can đảm hơn, vì vậy cậu siết chặt tay Đới Tinh Đường hơn.
Trong ba tháng quay phim, bởi vì thường xuyên dùng đao múa kiếm nên lòng bàn tay của Đới Tinh Đường nổi lên một lớp chai dày.

Thời Triệu Thư lấy tay mình nhẹ nhàng chà xát, cảm nhận sự ma sát thô ráp truyền đến lòng bàn tay mềm mại của mình, cậu vui như muốn đốt pháo ăn mừng.
Rốt cuộc Đới Tinh Đường cũng không ngồi yên nữa, anh kéo cậu ra khỏi rạp.
“Cậu không xem phim mà sao gọi tôi đến?” Đới Tinh Đường buông Thời Triệu Thư ra, bình tĩnh hỏi cậu.
Thời Triệu Thư nhìn bàn tay trống không của mình và cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bởi vì em muốn ở cùng anh.”
Dường như cậu nghe thấy Đới Tinh Đường thở dài, sau đó lại nghe Đới Tinh Đường nói: “Cậu có thể trực tiếp gọi tôi đến chung cư.”
Thời Triệu Thư vội ngẩng đầu lên nhìn anh, gấp gáp nói: “Em sợ anh sẽ cảm thấy...”
“Không sao.” Đới Tinh Đường cắt ngang lời cậu: “Đây là sự thật.”
Thời Triệu Thư nhìn khuôn mặt anh sầm xuống, chỉ đành gượng ép chuyển chủ đề: “Phía trên của phim trường này có một quán lẩu ngon lắm, hương vị chính gốc, chúng ta đến đó ăn đi!”
Họ ngồi trong quán ăn, Thời Triệu Thư vừa nhúng thịt vừa nói chuyện với Đới Tinh Đường: “Em nói với Lão Hồ ký cho anh một show thực tế, trong đó đều là những người đang rất hot.

Anh là người mới, cần phải để khán giả quen mặt trước.

Thời gian sản xuất một bộ phim rất lâu, sau khi lên show thực tế xong anh lại quay thêm một bộ phim nữa.


Diễn nam chính! Mặc dù thiết lập không tốt như bộ phim cổ trang kia, nhưng kịch bản rất hay! Em đã lén xem rồi, chắc chắn có thể hot, mấy bạn nữ bây giờ rất thích kiểu này.”
Thời Triệu Thư gọi lẩu tê cay, cậu bắt đầu thêm đủ loại viên thả lẩu vào, rồi nói tiếp: “Chờ đến khi bộ phim thứ hai quay xong rồi, bộ phim đầu tiên sẽ sớm lên sóng, lúc đó có lẽ show thực tế cũng vừa kết thúc, mọi người vẫn còn nhớ anh.

Vai nam thứ có hình tượng tốt, có thể cực kỳ bùng nổ! Em sẽ thúc giục để bộ sau ra sớm chút, coi như tiếp nối liền mạch, diễn xuất của anh tốt nữa, chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích!”
Sự thỏa mãn trong lời nói của Thời Triệu Thư giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Đới Tinh Đường bước lên thảm đỏ nhận giải thưởng trong sự chú ý của mọi người.

Cách lớp khói bốc lên từ nồi lẩu, khuôn mặt của Thời Triệu Thư không còn rõ ràng, nhưng Đới Tinh Đường vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của cậu.
Thời Triệu Thư lại cho thêm một ít rau xanh vào nồi, làm dịu đi nước lẩu đang sôi ùng ục và lớp hơi dày đặc.

Đới Tinh Đường giảm nhỏ lửa, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời của cậu.
Lão Hồ cũng đã nghe về hoài bão lớn lao này của Thời Triệu Thư, thầm thắc mắc tại sao cậu chủ nhỏ này tràn đầy niềm tin với Đới Tinh Đường, khẳng định anh sẽ nổi tiếng mà bỏ qua việc nổi tiếng hay không cũng có số mệnh cả rồi.

Đa số là phim hot mà người không hot, hoặc là người được nâng đỡ rất nhiều năm nhưng chẳng hot nổi, sao biết được Đới Tinh Đường không phải một trong số đó chứ?
Lúc đó, Đới Tinh Đường lại khẽ gật đầu với Thời Triệu Thư, khoảng thời gian ba tháng ở trong đoàn phim đã giúp anh tìm lại được niềm yêu thích đối với sự nghiệp diễn viên thuở ban sơ.
Khi ở Hoành Điếm, anh thường thảo luận với đạo diễn làm sao để diễn cho thật tốt.
Ban đầu, đạo diễn không ưa tên nam phụ vào đoàn bằng tiền bạc này, sau đó lại xúc động bởi thái độ khiêm tốn của anh nên trò chuyện thêm với anh vài câu.

Nhờ đó mà phát hiện vậy mà anh cũng có chút tài năng, không khỏi tán thưởng anh hơn nữa.
Sự hiểu biết sâu sắc đối với nhân vật khiến Đới Tinh Đường lần nữa tìm lại được sự tự tin.

Vì vậy, quan điểm của anh về chuyện này giống với Thời Triệu Thư, cũng có tự tin mình có thể lọt vào mắt xanh của khán giả.
Anh hỏi Thời Triệu Thư: “Cậu muốn gì không?”

Bây giờ Đới Tinh Đường chẳng có gì cả, nhưng Thời Triệu Thư lại dồn hết sức để giúp đỡ anh như vậy.

Nếu chỉ đơn giản là muốn lên giường, vậy không phải thân thể anh quý giá quá rồi sao?
“Nếu như em nói...!em muốn hẹn hò với anh...” Thời Triệu Thư sợ sệt nhìn anh: “Anh có tin không?”
Đới Tin Đường không nói là tin hay không, rõ ràng là vấn đề do anh đặt ra, nhưng khi nghe được đáp án lại gật đầu một cách thờ ơ, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Thời Triệu Thư thấy anh không có vẻ như không muốn, bèn phấn chấn nói: “Mau ăn đi! Chín hết rồi đấy!”
Sau khi ăn xong và xuống dưới thì bên ngoài trời đang đổ mưa.
Đới Tinh Đường muốn đi đến cửa hàng tiện lời đối diện phim trường mua dù, muốn Thời Triệu Thư vào trong chờ mình.
Thời Triệu Thư không chịu, cậu kéo Đới Tinh Đường cùng chạy vào màn mưa.
Quần áo của họ rất mỏng manh, hai người đều mặc áo tay ngắn, bị mưa xối lên nên dính hết cả vào người, phác họa ra vòng eo rắn chắc của Đới Tinh Đường.
Mặt của Thời Triệu Thư ửng đỏ, cậu không dám nhìn anh.

Nhưng cậu nắm tay của đối phương chặt hơn, chờ đèn xanh đèn đỏ với anh, hai người cùng nhau băng qua đường, lại cùng nhau vào trong mua dù.
Đới Tinh Đường mua khăn giấy để lau mặt cho Thời Triệu Thư, nghe thấy cậu đang lẩm bẩm đau lòng ở bên cạnh: “Quần áo với giày của em...”
Anh cúi đầu nhìn giày của Thời Triệu Thư, cũng là màu trắng, trên đó thêu một con chuồn chuồn đang dang rộng đôi cánh chuẩn bị bay.

Lúc này, một bên cánh màu xanh đã bị bùn đất làm bẩn, không thể vỗ cánh bay được nữa.

Ống quần được xắn lên một chút, lộ ra mắt cá chân thanh mảnh, trên đó lấm tấm vài đốm bùn, nổi bật trên làn da trắng ngần.
Đới Tinh Đường rút một tờ khăn giấy ra, nói với cậu bằng giọng không thể nhìn ra được cảm xúc: “Đã nói em đừng qua đây.”
Thời Triệu Thư cảm thấy ngại ngùng với sự ngang bướng của mình, chỉ khẽ nói: “Nhưng mà em muốn đi với anh...”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị hoảng sợ bởi động tác của người trước mặt, bèn im bặt - Đới Tinh Đường quỳ xuống giúp cậu lau đi vết bùn trên cổ chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận