Ngay trong buổi trưa hôm ấy, Hà Doanh bỗng dưng nhận được điện thoại của Thanh Liên:
-Doanh Doanh…Bạn lên mạng xem đi! Có tin về chồng bạn kìa.
Hà Doanh vội vã đến bên máy vi tính…Trên phần thông tin là tít lớn ” Nữ minh tinh Lục An Nhiên có bạn trai mới”….Cạnh đó là tấm ảnh Lãnh Phong đang thân mật quàng vai cô cùng đi vào trong một nhà hàng.
Đa số các bài báo đều khai thác thông tin này, có nơi còn giật tít ” Ông ăn chả, bà ăn nem” đăng hai tấm ảnh vợ chồng Lãnh Phong, người ôm ấp Lục An Nhiên, người gục vào vòng tay Thiên Bảo.
Có bài báo viết rằng, Hà Doanh không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này, sỡ dĩ tìm đến tình cũ là vì muốn an ủi khi biết chồng ra ngoài lăng nhăng…Các ment trên mạng đa số đều tỏ ra thông cảm cho cô, chỉ trích Lãnh Phong không thương tiếc.
Tim Hà Doanh chợt nhói đau.
Hai dòng nước mắt rơi xuống…
Cô hiểu, anh đang che chở ình…Bất chấp tới việc làm tổn thương chính mình…Tấm ảnh đêm qua…những phút nao lòng…Hà Doanh không cần khống chế lòng mình…Cô khóc ngon lành, mặc cho những dòng chữ nhòe đi vì nước mắt!
Trong văn phòng, Hàn lão gia nghiêm khắc nhìn Lãnh Phong:
-Con giải thích thế nào về những hình ảnh này?
-Con không có giải thích gì cả.
-Hai đứa thật là…hai vợ chồng…đứa ăn chả,đứa ăn nem…Không ra làm sao cả!
-Đàn ông chơi bời là chuyện thường mà- Lãnh Phong nhặt tờ báo lên, trầm tĩnh- Có bài báo viết là cô vợ không chịu nổi sự phản bội của chồng, người yêu cũ chỉ là an ủi cô thôi…Chia tay đâu phải là chấm hết…Vẫn còn là bạn mà…
Hàn Dương sững lại…
Lãnh Phong cố tình làm vậy. Gánh hết mọi chuyện, chỉ để gỡ rắc rối cho Hàn gia, cho Thiên Bảo và Hà Doanh không phải đối mặt với rừng chỉ trích.
Hàn lão gia cũng nhanh chóng hiểu ra…Đứa trẻ này…
-Con rất thông minh…nhưng cũng không cần phải làm vậy đâu Phong…Dù sao con cũng là người của nhà ta…Không thể không để ý tới danh tiếng của mình được.
-Dạ…Nếu không còn gì, con xin phép ra ngoài làm việc…
Lãnh Phong bước ra ngoài, đã có nhiều phóng viên chờ anh ngoài sảnh:
-Ông Hàn…Làm ơn cho biết chút thông tin…Ông và cô Lục…quan hệ thế nào?
-Ông Hàn..nghe nói ông và cô Lục đã có định ước…Sau khi ông và người vợ hiện tại ly dị sẽ công khai. Ông có cải chính gì không?
-Ông Hàn….
Lãnh Phong không nói không rằng, chỉ đi theo sự mở đường của toán bảo vệ, mất hút vào thang máy.
Ngay lúc đó điện thoại của anh reo.
Giọng Vũ Lâm:
- Con về nhà ngay…Mẹ có chuyện muốn hỏi…
- Thưa mẹ…Con mới về!
Trên tay Vũ Lâm là một tờ báo vừa xuất bản:
-Đây là cách giải quyết của con sao? Minh tinh Lục An Nhiên, con cũng tài giỏi lắm, tìm được minh tinh đóng kịch chung…
Lãnh Phong không trả lời. Minh tinh thì cần tiền lẫn những tin đồn cho thiên hạ không phải lãng quên…Anh có mục đích của riêng mình. Hai bên cộng tác với nhau, cùng có lợi:
-Vất vả lắm mới lấy được lòng tin của ông nội…Con muốn hủy hoại tất cả à?
-Không đâu…Ông nội cũng biết chuyện rồi mà…Con nghĩ không có vấn đề gì…Đàn ông mà mẹ…Chỉ có phụ nữ là khổ thôi!
Ánh mắt lạnh như băng đó hướng về bà trách móc:
-Con trách mẹ đã lôi chuyện vợ yêu của con ra làm khó con à? Mẹ cũng chỉ nói sự thật thôi…
-Lần sau mẹ có thể đặt máy ảnh vào góc tối hơn. May là Doanh Doanh không để ý…người chơi cô ấy một đòn đau lại là mẹ chồng cô ấy…
Vũ Lâm khựng lại…
Bà cười gằn:
-Con biết hết rồi à?
-Con không phải đã nói với mẹ rồi sao? Đừng động tới Doanh Doanh. Cô ấy là vô tội…
-Có tội chứ! Tội là con gái của hai người đó…Tội là…
-Tội là có một gia đình quá hạnh phúc. Đúng không?
-Phải…Đó cũng là một cái tội…
Dĩ vãng từng chút một, hiện về…
Trong công viên ngày đó, nhà bốn người hạnh phúc…Đứa trẻ lớn thì tung tăng trên nền đất, chạy đùa với ba. Đứa bé nhỏ trong nôi, đang cùng mẹ nhìn cha và anh vui đùa trong nụ cười rạng rỡ.
Còn bà…đứng đó…Thân tàn ma dại…không ra một con người…
-Tội rất lớn….
-Mẹ nhất định sẽ trả được mối hận đó…Một ly rượu có thuốc kích thích, một đứa con bất đắc dĩ, một mối tình dang dở, thiết nghĩ Doanh Doanh đã chịu nhiều rồi…
Lãnh Phong lẳng lặng nhìn mẹ…
-Tha cho cô ấy đi mẹ…
-…………
-Những người gây ra những tổn thương của mẹ, con sẽ giúp mẹ trả hết cho xong…Con chỉ yêu cầu mẹ, đừng động tới Doanh Doanh…Nếu không, con cũng sẽ ngăn lại bằng mọi giá…Lúc đó mẹ con mình sẽ càng xa lạ…Mẹ ơi!
Giọng nói chứa đầy thê lương, trách móc…
-Con dọa mẹ đó à?
-Hơn 20 năm đợi được…không lẽ chỉ có vài tháng là không chịu đựng nổi sao? Con hứa rồi, nhất định sẽ làm được mà…
Lãnh Phong bước ra cửa…
Anh đã từng luyến tiếc hạnh phúc…Đã từng cố níu kéo…Đã trong những đêm lặng lẽ nhìn cô ngủ….Đã ôm con vào lòng, hít thật sâu mùi hương thơm mịn trẻ thơ…
Nhưng anh chỉ có thể đứng lặng nhìn cô…như những ngày cũ….Trên lầu cao thấy cô cười rạng rỡ mà lòng ấm áp vô cùng.
Người ta có thể cười Phong, tại sao là yêu mà không dám nhận, tại sao không mạnh mẽ giữ lấy cô chặt bên mình.
Vì Phong là đứa trẻ sinh ra từ thủ đoạn…Anh không xứng làm người. Bản thân chỉ là một công cụ giật giành hạnh phúc…Để khi không được, bị ném vào một xó ven đường.
Phong rất yêu mẹ…
Nhưng mẹ không yêu anh!
Không sao cả…Dù thế nào Phong vẫn sống, vẫn lớn lên và vẫn được học hành…
Lá bài ngửa…Phong là kẻ được chính số phận lựa chọn, là người đóng vai trò xóa đi nỗi ám ảnh của Vũ Lâm.
Mẹ sinh ra con…Mẹ mất nụ cười…mẹ mất đi kiêu hãnh…Con sẽ tìm cách trả lại ẹ một lần thôi cũng được, nụ cười hạnh phúc ngày nào.
Người ta có lỗi gì khi muốn giữ gìn hạnh phúc?Người ta cũng không có lỗi khi vì quá yêu mà níu kéo, mà dùng thủ đoạn. Chỉ có những thứ sinh ra từ thủ đoạn ấy, bị khinh khi, bị vứt bỏ mới là thứ không nên tồn tại mà thôi…
Đúng không mẹ?… Mẹ của con!