Bình Phong!
Đứa trẻ có nụ cười trong trẻo
Lúc nào nhìn thấy ông nó cũng giơ đôi tay nhỏ xíu về phía ông, vẫy gọi: Ba Ba
Đứa bé mà mỗi lần sờ tay lên mặt ông đều cười khanh khách
Đứa bé từng làm ông nghĩ ” Mình sẽ vì con mà chấp nhận tất cả… Bình Phong”
Lại là Hàn Lãnh Phong không ai chú ý…
Là một cái bóng…
Làm con gái ông phải khổ sở cả đời
Quả báo chăng?
- Anh không kiện Lãnh Phong…
-Em hiểu mà.
- Em không trách anh chứ?
- Vì Hà Doanh và vì cả chúng ta nữa. Em luôn có cảm giác, trời đã bắt ta trả nợ cho Vũ Lâm. Chỉ khắc nghiệt là sự trả vay đó lại nhằm vào con gái của chúng ta.
- Vũ Lâm cũng rất đau khổ.
- Tội nghiệp chị ấy…
Một Phan Vũ Lâm kiêu hãnh đã không còn nữa. Còn lại chỉ là một người mẹ đang đau khổ vì con. Như bà vậy. Kiều Anh thông cảm cho nỗi đau đó của Vũ Lâm. Sinh con trời sinh tính, có ai ngờ cậu bé hiền lành đó lại có lúc trở thành một cơn quỷ bị dục vọng cuốn đi…
Có được ra đời?
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
- Lãnh Phong!
Đối diện với một con Quỷ, nhất là con Quỷ đó đã làm hại người thân của mình, người ta sẽ vô cùng căm hận…
Nhưng nếu mình đã có cảm giác có lỗi với con quỷ đó thì sao?
Ba…Ba
- Ba….Ba
- Ba…Ba
Đứa bé ấy vừa tròn 2 tuổi
Vô tư đưa đôi bàn tay nhỏ xíu về người đàn ông đứng rất gần.
Ông cũng muốn ôm lấy nó vào lòng.
Nhưng ôm là không bao giờ dứt ra được nữa.
Không ích kỷ không gọi là Người.
Ai cũng có nhu cầu hạnh phúc mà.
Ông đã dứt bỏ một đứa bé
Vì ông có quyền như thế
Nhưng bây giờ trước nó
Cảm giác như mới hôm qua
Tội lỗi…
Nghẹn ngào…
Dù bây giờ ông đang là người bị hại
- Quỳ xuống đi!
Đứa trẻ ấy đang quỳ xuống dưới chân ông.
- Vỹ Tường…
- Không cần phải làm vậy đâu. Cháu đứng dậy đi!
Cậu ta đứng dậy
Như một cái máy.
Mặc Vũ Lâm mắt nhòa lệ:
- Em đưa nó qua đây là để tạ lỗi thêm lần nữa. Biết là những gì gây ra là không thể bù đắp nhưng vẫn xin anh và Kiều Anh tha thứ. Nếu làm được gì để chuộc lỗi, tôi cũng sẵn sàng.
Như một buổi vấn tội.
Thủ phạm tạ lỗi bằng vẻ mặt lạnh như băng
Không cảm xúc.
- Doanh Doanh và cậu không tiếp xúc nhiều. Tôi chỉ muốn biết vì sao cậu lại làm hại con tôi?
Đôi mắt ấy khẽ chớp
Rồi như một cỗ máy, cậu ta cất giọng:
- Cháu không biết. Chắc lúc đó cháu say!
- Say là có thể làm mọi thứ sao? Doanh Doanh chúng tôi không muốn gặp lại cậu thêm nữa. Còn việc truy cứu thì gia đình tôi không có ý đó. Tuần sau tôi sẽ đưa Doanh Doanh sang Canada.Rồi con bé sẽ quên. Còn cậu…Chỉ mong cậu sẽ không bao giờ vì say mà làm nên một chuyện tương tự thêm thế nữa.
Mọi việc được giải quyết
Vũ Lâm chắc cũng đã đau khổ rất nhiều.
Vỹ Tường cũng không biết mình đã tiễn khách thế nào?
Bước chân nặng nề
Ông bước lên những bậc cầu thang
Đột nhiên!
-Không!
Một tiếng hét.
Của Hà Doanh!
Ông phóng thật nhanh
Cánh cửa bật mở
Cô con gái nhỏ của ông đang thu lu trong một góc phòng.
Đầu lắc liên hồi
Tay ôm chặt lấy bụng
Vợ ông đang khóc.
Sét nổ ngang tai
- Vỹ Tường ơi…Doanh Doanh…có mang rồi!
Có được ra đời?
Một đứa bé của tội lỗi
Nó ra đời lúc không ai cần nó.
Đến từ một đêm điên cuồng
Khi mẹ nó hoảng sợ tột cùng
Đau đớn nữa
- Em thu xếp rồi đưa Doanh Doanh đến bệnh viện đi. Càng sớm càng tố!
Miệng bà Kiều Anh nghẹn đắng.
Nhưng bà biết đó là quyết định cần phải đó.
-Em biết rồi.
Hà Doanh còn một tương lai phía trước. Đứa bé sẽ ám ảnh cả cuộc đời con bé. Huống hồ gì nó tới từ một cuộc cưỡng bức, mỗi lần nhớ lại sẽ là một sự ám ảnh tột cùng cho Hà Doanh. Xin lỗi con, đứa bé chưa thành hình… Ngoại phải dứt bỏ con đi, vì mẹ con, và cả vì con nữa….
- Đi đâu vậy mẹ?
Hà Doanh lơ ngơ hỏi, rồi chính cô cũng ngơ ngẩn nhận ra câu trả lời. Mọi động tác của BS diễn ra trong mơ hồ. Hà Doanh như một cái máy, làm theo tất cả những yêu cầu. Tới khi vị BS lớn tuổi trầm ngâm, nhẹ nhàng:
-Cô bé bị suy nhược, sức khỏe không đảm bảo cho phẫu thuật kiểu này. Gia đình nên đưa cô ấy về, chăm sóc tẩm bổ để cơ thể khỏe hơn mới có thể tiến hành phẫu thuật được.
Đứa bé chưa bị lấy khỏi người Hà Doanh.
Cô trải qua những ngày tiếp tục nhốt mình trong phòng. Tịnh dưỡng
Không khí tĩnh lặng,xung quanh không một tiếng động.
Hà Doanh nghe được tiếng thở của mình.
Chiếc bụng vẫn còn rất nhỏ. Chưa đầy 2 tháng. Đứa trẻ có lẽ vẫn là một khối thịt trong người cô, tri giác chưa có, chưa hiểu gì về việc sắp diễn ra. Một đứa bé trong bụng mình. Hà Doanh từng rất thích thú vuốt ve cái bụng tròn lẳn của chị Thạch, từng mua rất nhiều đồ chơi cho cháu, từng nựng nịu những đứa bé dễ thương.Nhưng tuyệt đối chưa bao giờ cô nghĩ trong bụng mình lại có một sinh mạng.Một đứa bé đang ngủ. Và nó sẽ không bao giờ có thể chào đời.
Hà Doanh nhớ đến một bài báo cô từng đọc.
Người ta lấy những hài nhi không mong muốn ra khỏi bụng mẹ bằng nhiều cách. Dùng thuốc trục thai, thậm chí là cắt nó thành từng mảnh để dễ mang ra ngoài. Vừa mới tượng hình bỗng dưng bị vứt ra khỏi cái nơi ấm áp trong bụng mẹ, đứa bé chắc là sợ lắm. Còn bị người ta cắt thành những mảnh thi thể bé nhỏ, lôi tuột ra ngoài. Bé có đau không? Có hoảng sợ không? Đau thế kia mà…Bé có oán hận mẹ không? Mẹ đã không cho đôi mắt con được nhìn trời như mẹ từng nhìn không biết chán.
Ngày đó khi xem tờ báo đó mẹ đã rất phẫn nộ.
Mẹ căm ghét những người làm cha mẹ không có trách nhiệm, nỡ để người ta giết chết con mình. Mẹ rươm rướm thương cho những đứa trẻ như con, là những linh hồn không có được một giây làm người. Nhưng đó là khi nó không phải là chuyện của mẹ. Giây phút biết mình có con đấy, mẹ đã muốn đấm thật mạnh vào bụng mình, cho con mau mau rời khỏi. Mẹ sợ hãi khi sờ vào cái khối u u đang căng lên trong bụng. Mẹ có con rồi. Và mẹ không biết phải làm sao?
Con của mẹ!