Hà Doanh nhận được điện thoại từ mẹ….đã chạy như điên…Gương mặt tràn đầy nước mắt…
Buổi sáng thức dậy anh đã không còn ở cạnh bên…Cú điện thoại làm cô như chết lặng. Không biết cách nào đến được bệnh viện, may là đã có ba mẹ cô ngồi đó:
-Anh Phong sao rồi mẹ? Anh Phong…?
Bà Kiều Anh ôm lấy con gái…Con bé đang run rẩy…Giờ phút trấn tĩnh lại, thấy người đang nằm đó là Lãnh Phong, người đầy máu…và Vũ Lâm cũng thất thần chạy khỏi xe….Bà không còn biết gì nữa…Không nhớ người đó mấy phút trước đây đã muốn đụng chết mình.
-Phong….Phong…Sao con làm vậy chứ? Phong!
Lãnh Phong chưa hoàn toàn mất đi ý thức….Máu trên đầu nó lại đổ….ướt cả kẽ tay bà Vũ Lâm…Môi mấp máy:
-Doanh Doanh!
Bà Kiều Anh chỉ biết run rẩy bấm số cấp cứu….Sau đó là gọi cho ông Vỹ Tường…
Ba người đối diện nhau…Không biết nói gì…
Người phụ nữ đó…Nếu không có Lãnh Phong, người bây giờ nằm đó chính là bà…
Nhưng…vẫn không có cảm giác hận….Hận ai đây? Khi chuyện ngày xưa…
Quá khứ…
30 năm trước, đứa em trai của bà thất thần chạy về nhà thông báo:
-Chị hai ơi! Em đụng chết người rồi…Em không muốn ở tù…
Sau phút hoảng hốt, bà kiên quyết đòi nó dẫn về hiện trường….Là một chỗ vắng,người đàn ông đó máu đã khô nhưng hơi thở vẫn còn phập phồng…Ông ta còn sống!
Bà chăm sóc người ấy trong bệnh viện…Ban đầu vì trách nhiệm, sau đó là vì thông cảm.Một người không còn nhớ một chút gì.
Thời gian qua…rồi cả hai yêu nhau…Tự nhiên như là hơi thở…Ông không có quá khứ cũng không sao….Tờ giấy chứng minh ướt máu, nhăn nhúm chỉ còn lại tên Lâm Vỹ Tường, vậy là quá đủ rồi…
Rồi có người tìm đến chỗ hai người.Ông đã có vợ hứa hôn. Đột nhiên bà trở thành một người thứ ba xen giữa hai người họ.
Cô gái ấy rất xinh đẹp và cũng rất thống khổ…Cô ấy đã van xin bà buông tha cho ông,để ông trở về…Sống nơi này ông chỉ là anh bán cá nghèo hèn. Về nhà, ông là một người thành đạt, tiền tài trăm vạn…
Bà khóc….Đau lòng…Nhưng thế giới hai người cách biệt quá xa…Cuộc sống thượng lưu ấy, vốn là một nơi xa lạ…
Ông đã ôm lấy bà:
-Anh có lỗi với Vũ Lâm…Vì anh đã quên cô ấy…Bây giờ trong lòng anh, chỉ có em thôi…
Ngày ấy bà- Mã Kiều Anh chỉ là một cô gái trẻ. Bà cũng có khao khát yêu thương, cũng không thể xa người đàn ông của mình. Bà không cướp đoạt cái gì của ai cả. Lâm Vỹ Tường trước đây thế nào không biết.Chỉ có bây giờ, ông là chồng, là chỗ dựa của bà thôi!
-Xin lỗi chị…Nhưng tôi cũng yêu Vỹ Tường như chị vậy…Tôi không thể nhường anh ấy cho chị…Anh ấy không phải là một món hàng.
Rồi người phụ nữ ấy vứt trước mặt bà một số tấm ảnh…Là cảnh thân mật cận kề của người đàn ông và người đàn bà…Kèm theo lời nói:
-Tôi có thai rồi.
Ba của bà đã bỏ rơi ba mẹ con Kiều Anh, để họ phải lưu lạc xứ người bấy nhiêu năm…Bà biết rõ nỗi đau của đứa trẻ không cha…Tranh giành của hai người phụ nữ thì được, nhưng nếu giữa họ có thêm một đứa bé, để nó sống không cha là một tội lỗi không thể bỏ qua…!
Bà thua cuộc, chấp nhận ra đi…Và sau đó cũng ngay lập tức phát hiện, mình mang thai…
Con bà cũng cần cha….Nên khi ông tìm đến, bà quyết định không trốn tránh nữa…Đối diện để mang lại cho con mình một mái ấm. Dù sao bà cũng hiểu, người ông yêu thật sự là ai…
Sau đó nữa là một lưỡi dao trút bao cừu hận…Một đứa trẻ không còn cha, bây giờ cũng không có mẹ.Bà đã ôm nó, quyết định sẽ nuôi nó lớn lên…Song, vốn không có quan hệ huyết thống, ông bà ngoại Bình Phong đã mang nó đi…3 năm sau, ông bà nghe nói hai người gặp tai nạn, trong buổi tang lễ cũng là ngày Vũ Lâm mãn hạn tù.Cô ấy bồng đứa trẻ đi biền biệt…
Quảng Hà lớn lên, sau đó là Hà Doanh mở mắt chào đời.Cuộc sống hạnh phúc đã làm bà quên, từng có một người hận mình như thế…
-Tại sao nó phải làm vậy…Tại sao?
Từ lúc vào bệnh viện tới giờ, Vũ Lâm vẫn thất thần như vậy…
Bất ngờ:
-Bốp!
Một cái tát…Trước mặt bà là gương mặt của Kiều Anh:
-Cô đánh tôi?
-Phải…tôi đánh chị…Tôi phải đánh cho chị tỉnh…Chị hận tôi…Chị muốn tôi chết, tôi không có gì để nói…Nhưng tại sao chị phải làm vậy với bọn trẻ…Doanh Doanh của tôi, Lãnh Phong của chị, chúng có tội tình gì?
Hà Doanh đã khóc trong điện thoại khi kể với bà mọi chuyện. Lãnh Phong của nó, thằng bé đêm đó….Thật là…
Bà Vũ Lâm không còn sức để nói nữa…Lãnh Phong!…Máu của nó nhuộm đỏ áo bà…Trong phút chốc, bà nhớ đến những vết sẹo ngang dọc trên người nó….Gai của hoa hồng!…
Bà đã làm gì? Trả thù ư? Trả thù rồi đã được gì? Trút hết lên đầu đứa con đó.Nó không có tuổi thơ, nó không cười không khóc…Nhưng nó không hận bà…Không một chút hận bà…
Con của tôi…Trong giờ phút sinh sinh tử tử này, bà mới gào lên trong nước mắt:
-Lãnh Phong ơi!
Trong phòng săn sóc đặc biệt, Lãnh Phong đầu băng kín nằm thiêm thiếp. Bs bảo rằng anh đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng gia đình phải chuẩn bị tâm lý, hoặc có thể Phong sẽ là người thực vật mãi mãi, cũng có thể anh tỉnh lại, nhưng sẽ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, quên đi mọi thứ, như đứa bé 3 tuổi vậy.
Tình cảnh này trong phim Doanh từng thấy qua. Nhân vật nữ sẽ nắm chặt tay nhân vật nam, thì thầm những lời tình tứ. Em cần anh, em yêu anh…Hãy tỉnh lại với em đi. Tay nhân vật nam mấp máy và anh tỉnh lại.
Nhưng Doanh không phải là nhân vật nữ và Phong không phải là vai nam chính…Cô chỉ có thể khóc, khóc thật nhiều, thì thào gọi ” Anh Phong ơi!”.
Tai nạn xảy ra khiến nhà họ Hàn cũng quên đi những gì Phong đã làm, cùng đến bệnh viện thăm anh…Nhìn cô vợ trẻ khóc nức nở bên tấm thân bất động, mọi người đều cảm thấy ngậm ngùi.
Bà Vũ Lâm sẽ bị khởi tố điều tra khi một nhân chứng trông thấy bà phóng vun vút trên chiếc xe oan nghiệt đó…Cậu thanh niên đã xô người phụ nữ vào lề, hứng trọn cú va chạm rợn người ấy…
Ôm lấy tấm thâm gầy guộc của vợ đang rũ đi vì đau đớn, Hàn Gia Thiết cũng tỉnh cơn say, quên đi men rượu. Ông muốn làm chỗ dựa cho bà…Đã hơn 20 năm chung sống bên nhau, dù chưa chạm vào đáy con tim đó, nhưng nỗi đau đớn dằn vặt này sẽ ghi mãi không thôi. Dù có thể án tù không nặng, song tòa án lương tâm sẽ khép tội suốt đời bà.
Ngày hôm sau tai nạn, Luật sư mang vào một văn bản, trong đó Hàn Lãnh Phong nêu rõ, nếu anh có bất trắc gì, quyền điều hành Hàn thị và toàn bộ cổ phần sẽ giao lại cho Hàn Dương và trợ lý giúp đỡ anh là Trình Vĩnh Đông- vốn là người đã giúp Lãnh Phong rất nhiều trong công việc. Với sự cố vấn của Vĩnh Đông, anh tin Hàn Dương sẽ mau chóng trưởng thành.
Vật gửi cho Hà Doanh là một đĩa VCD.
Hà Doanh run run bỏ nó vào máy…
Cười lên đi em…sau bao nỗi đau trong đời
Cười lên đi em…dù đời còn nhiều đau đớn
Cười lên đi em…cho anh thấy em ngày nào.
Người con gái, anh đã thầm yêu…
Cười lên đi em…dù mai ta phải xa lìa
Cõi đời riêng em…anh không bao giờ với tới
Cười lên đi em…giọt nước mắt không nhòa
Anh sẽ mãi…mong nụ cười em…
Là tiếng hát của Lãnh Phong. Một bài hát anh chưa bao giờ hát cho cô nghe…Đến bây giờ…
Sao anh có thể ích kỷ vậy? Anh bảo em cười, trong khi anh muốn bỏ em đi…
Hà Doanh cắn răng ngăn tiếng nấc…
Suốt đời là một cái bóng, anh không nghĩ sẽ bước ra ngoài ánh sáng sao anh?…Lạnh lùng quyết định mọi thứ, anh nghĩ rằng sắp xếp tất cả vật chất cho em và con là có thể xoa dịu được nỗi đau đó, là có thể khiến em đứng dậy được sao?
Anh tàn nhẫn lắm Phong ơi!
Cười lên đi em!
Em chỉ cười khi anh tỉnh lại…Em chỉ cười khi anh hứa rằng anh sẽ không tự quyết định, không tự gánh chịu mọi nỗi đau đớn một mình. Anh quen rồi với mọi rẻ khinh, mọi lời chỉ trích, anh có biết rằng, khi hiểu ra sự thật, mọi người sẽ đau…sẽ dằn vặt như thế nào không?
-Anh Phong!
——————
* Chương sau sẽ là chương cuối…Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đã giúp Viễn đi đến giai đoạn này. Chương này không có bài thơ kèm theo…Sau khi hoàn thành, nếu mọi người có hứng thú, Viễn muốn post những đoạn thơ kèm theo lên, xem như một phiên ngoại của truyện. Không biết ý của các bạn thế nào?