An Vĩnh vào thăm ba trong bệnh viện…Đôi tay nhỏ xíu cứ huơ về phía trước…Thấy ba không ôm lấy mình, bé quay lại nhìn mẹ, ngơ ngác:
-Ba ngủ một chút thôi…An Vĩnh hôn gió ba đi…
Đôi tay bé xíu làm theo lời mẹ…Cười toe toét…
Anh đã ngủ như thế 3 tháng rồi. Bất kể là anh có thức hay không, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hay không nhớ gì về em…Cũng không sao.Chỉ cần anh tỉnh là đủ rồi!
Hôm qua cô đã gặp Văn Bảo.
-Kết thúc rồi phải không em?
-Vâng…Em xin lỗi anh!
-Không sao…Anh hiểu mà…
Chia tay …Nhưng Văn Bảo không buồn. Anh đã thua một người yêu em như thế…Sự thật phơi bày, anh mới nhận ra Lãnh Phong yêu Hà Doanh và làm cho cô nhiều đến thế nào.
- Anh Bảo ơi!
-…………….
Hà Doanh đã mỉm cười…Nụ cười rạng rỡ của ngày xưa:
-Em thật may mắn. Vì em luôn gặp những người tốt…Cả anh và anh Phong đều rất thương yêu em. Em là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Em hạnh phúc lắm, anh Phong ơi! Anh là người đã làm cho em cảm nhận trọn vẹn điều đó hơn bao giờ hết. Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp những con người tuyệt vời trên thế gian này…
Cô nhấc cánh tay anh lên,lau nhẹ lên những ngón tay….Sau đó là khuôn ngực rộng…Những vết sẹo bây giờ nhìn kỹ không đáng sợ lắm…Vì nó là một phần quá khứ của anh…Em yêu nó…cũng như yêu anh vậy.
Hôm qua em đã đi gặp mẹ…Luật sư nói, trong phiên tòa sắp tới sẽ cố gắng để mẹ thoát tội mưu sát, ghép vào tội vô ý gây thương tích….Nhưng mẹ đã nói, mẹ nhận tội mưu sát…Mẹ muốn được thanh thản…Còn dượng…dượng đã nói sẽ chờ mẹ ra tù…Rồi hai người sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, sống vui vẻ bên nhau.
Tất cả là nhờ anh đấy…Nếu hôm ấy không là anh đỡ ẹ em, có lẽ nỗi hận thù này sẽ chưa chấm dứt. Anh đã lấy mạng ra đặt cược và em, em cũng sẽ lấy cả cuộc đời còn lại để đặt cược vào anh.
Em cần anh!
Anh Phong…
Tim Lãnh Phong đang đập…Anh đang sống…
Hình như anh cũng đang nghe cô nói…
Hà Doanh mang nước đi đổ, thay nước khác để lau mặt cho Phong…
Khi cô quay lại phòng….Một cảnh tượng giống như trong phim vậy…
Anh đang cười, nằm trên giường bệnh:
-Doanh Doanh!
3 năm sau…
Trên thảm cỏ xanh biếc của một ngôi nhà, một người đàn ông đeo kính đang nằm, mắt nhìn lên bầu trời sao thăm thẳm…Bên cạnh anh là hai đứa trẻ đang mải mê đốt nến trong chiếc lồng đèn ông sao đơn giản.
-Ba ơi! Nóng…nóng…
- Con đừng có để vào tay…Để ba chỉnh lại cho…
Là Lãnh Phong và An Vĩnh….Đứa bé nhỏ hơn một tuổi ngồi bên cạnh là An Hoài, xinh xắn dễ thương như mẹ…
Bên trong nhà có tiếng gọi:
-Anh ơi ! Vào ăn cơm…
-Ừ…Anh vô liền…
Anh quay sang hai đứa bé:
-Để lồng đèn ở đây nhé…Ai lên vai ba cõng nè?
-Con….
Cô bé nhỏ ngọng nghịu…Đứa bé trai ra dáng anh, dứt khoát:
-Em còn nhỏ…Ba cõng em đi…Con đi bộ.
-Ừ! Đi nào con…
Hà Doanh nhìn ba cha con vui vẻ bên nhau…Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô…
Doanh Doanh là người hạnh phúc..Hạnh phúc nhất trong những người hạnh phúc…
Phải không?
Thành thật cảm ơn mọi người đã theo dõi….Truyện lấy bối cảnh TQ, do có một số yếu tố về cạnh tranh chưa phổ biến ở Việt nam. Tác giả vốn không chuyên nghiệp, có thiếu sót gì mong mọi người bỏ qua cho.
HOÀN TRUYỆN
Những bài thơ trong Tình thù
Đứa bé nhỏ vốn êm đềm tuổi mộng
Mắt long lanh chứa đựng ánh thiên thần
Đôi vai nhỏ dù khó nghèo đói rách
Môi vẫn cười, rạng rỡ một niềm tin.
Ác nghiệt thay
Một chiều đông giông tố
Không mưa phùn, không bão dữ nổi lên
Cơn giông bão lòng người cướp sạch
Cả niềm vui, cả thơ dại mộng lành.
Em bé thẫn thờ
Gục mặt cúi đầu
Người còn sống và trái tim vẫn đập
Nhưng tâm hồn lịm chết từ lâu.
Có nghĩa gì…
Thứ dụng cụ mỏng manh
Người ta dùng trong trò chơi tình ái
Mới ra đời đã bị chối quanh
Buồn!
Đau!
Nhưng biết trách ai?
Ai cũng có quyền chọn ình hạnh phúc
Cũng được phép giật giành khi đã quá yêu nhau
Thôi thì…
Cứ sống cứ lớn lên
Như một loài cỏ dại
Không yêu thương và không cả oán hờn
Đâu ai nhớ đến mình
Đâu ai có cần mình
Mình như một bóng mờ qua cửa
Có cũng không mà không có càng hay.
Mai sau này
Có biến mất trên đời
Cũng không người nuối tiếc
Nhỏ cho giùm giọt lệ tiễn đưa nhau.
———————
II-
Chiều mưa đông lạnh
Ngập cả lối giảng đường
Dưới mái hiên có hai người lặng lẽ
Cô gái nhìn đời trong ánh mắt trong veo…
Trao cho người con trai
Chiếc dù nhỏ mỏng manh
Che không khỏi mưa rơi giá buốt
Cho tâm hồn bỗng chốc hóa ngẩn ngơ
Con tim chợt…
Chuyển mình thức dậy
Lần đầu gặp lại yêu thương
Gã con trai si tình khờ dại
Biết yêu người con gái đầu tiên…
Yêu đâu cần phải nói ra..
Chỉ một nụ cười là lòng tôi ấm lại
Dáng em buồn là lòng lại xót xa…
Để rồi…Mỗi buổi bên nhà nhìn sang bên đó
Thấy em bên người, cũng không có hờn ghen.
Em thuộc về một nơi khác xa mờ…tôi không mong mình với tay qua được.
Cứ cười đi em nhé, hạnh phúc ngập tràn….tôi cầu chúc cho em!