Con đang mấp máy phải không?
Hà Doanh sờ vào bụng. Đôi bàn tay run run…Dưới lớp da bụng, hơi thở vẫn đều đều lên xuống. Nhưng có một cái gì khác đang hiện diện. Con như đang khẽ chạm vào người mẹ, rụt rè gọi ” Mẹ ơi!”
Con ơi!
Mẹ xin lỗi
Nhưng mẹ không thể nhìn con ra đời. Mẹ sợ nhiều thứ lắm. Mẹ không thể chấp nhận con. Mà quan trọng nhất là càng nghĩ mẹ càng mơ hồ không biết mình phải làm gì. Tha thứ và an nghỉ ở thiên đường, bởi nơi này vốn không thuộc về con…Con nhé!
Xin lỗi con!
Xin lỗi!
Hà Doanh đã quay lại bệnh viện
Chiếc giường inox lạnh giá đang chờ cô
Những thứ dụng cụ sẽ chọc vào bụng cô, tách rời một sinh mạng bé nhỏ khỏi nơi nó không thể thuộc về.
- Mẹ đi làm thủ tục. Con đợi mẹ nhé Doanh Doanh.
- Em để anh đi cho. Ở lại đây với con đi!
Hà Doanh ngồi lại bên cạnh mẹ.
Tóc mẹ đã bạc đi nhiều.
Ánh nhìn vẫn mênh mang tình thương với cô.
Tha thiết.
- Mẹ ơi, khi mẹ sinh con ra đấy…Có đau không mẹ?
Bà Kiều Anh thoáng giật mình.
Sau đó là nụ cười hiền hậu:
- Đau chứ con. Nhưng khi mẹ nhìn thấy con, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc Doanh Doanh à.
-Mẹ…
Hạnh phúc.
Đêm qua Hà Doanh đã thấy một giấc mơ
Trong giấc mơ ấy mơ hồ một tiếng gọi:
-Mẹ ơi!
Cô bật khóc ngay trong giấc mơ ấy.
Một đôi mắt trong veo ẩn hiện
Ngập tràn đau đớn
- Cứu con mẹ ơi! Đau lắm…Đau lắm mẹ ơi!
Cô sắp kết thúc một sinh mạng
Con của cô…
Từ máu thịt cô mà thành.
Nó không muốn chết
Nhưng nó phải chết
Vì tương lai của cô…
- Mẹ ơi…Khi Lâm Lâm hết bệnh, mẹ mua kẹo bông gòn cho Lâm Lâm ăn nhé
Một chiếc xe lăn vừa lướt qua Hà Doanh
Một người mẹ đẩy đứa con khoảng 4,5 tuổi
Mắt bà mẹ nhòe lệ
Nhưng môi vẫn mỉm cười
- Mẹ hứa!
Nước mắt từ lúc nào lặng lẽ rơi trên má Hà Doanh.
Cô bất giác buột miệng:
-Mẹ ơi, con không phá thai đâu. Con không giết con của con đâu mẹ. Không đâu mẹ ơi!
Trời sáng rõ
Trước mắt Hà Doanh là một màn đêm u ám
Cô không biết mình đã làm gì.
Để giờ đây lặng lẽ một mình trên con đường tấp nập
Bản năng của một người mẹ
Lương tâm của một con người trỗi dậy
Cô không biết
Hà Doanh chỉ biết lúc đó cô đã bật dậy, đã hét lên và bỏ chạy khỏi bệnh viện. Nước mắt tràn ngập trên mặt, đầu óc trống rỗng. Để rồi giờ đây cô lang thang trên đường như một cái xác không hồn.
Giữ lại đứa bé.
Hủy hoại tương lai
Cô có tình cảm gì với nó chưa? Mấy tháng trước đây thôi, Doanh Doanh là một cô bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Cô sợ, ngượng đến đỏ mặt khi Văn Bảo lồng vào tay mình chiếc nhẫn đính hôn. Mọi chuyện đối với Hà Doanh tự nhiên và dễ dàng quá, đến khi bất trắc ập xuống, cô cứ lơ ngơ không biết làm gì. Như bây giờ vậy…Quyết định không phá thai, giữ lại đứa con có lẽ cũng là một hành động bộc phát nhất thời của suy nghĩ không thể giết người. Cảm giác tội lỗi của một cô tiểu thư chỉ quen sống trong lồng kính.
Không phá thai, cô sẽ đối diện với mọi chuyện thế nào?
Sinh nó ra chăng? Sinh nó ra rồi, làm sao để nuôi lớn nó? Hà Doanh chỉ là SV một trường nghệ thuật, một cô tiểu thư chưa từng bươn chải cuộc sống, từ nhỏ đến lớn hết cha mẹ, anh hai rồi Văn Bảo cùng nhau bảo bọc. Bây giờ sinh con, cô có thể tự kiếm tiền nuôi nó hay những người thân lại phải mó tay vào?
Không biết nữa.
Hà Doanh ngồi xuống một trạm chờ xe buýt trên đường. Mọi chuyện nhảy múa trong đầu cô, chẳng có việc nào rõ rệt cả. Nó làm đầu Hà Doanh đau nhức vô cùng. Mọi vật trước mắt thì mờ mờ ảo ảo…Sức lực yếu ớt, chân tay rã rời. Hà Doanh khép mắt lại, để tự mình chìm vào một cơn mê sâu. Chỉ có thế mới tạm quên đi thực tại….
Cơn mơ chập chờn.
Rồi cũng đến khi tỉnh lại
Hà Doanh mở mắt.
Một nơi không hề biết.
Trắng xóa
Có tiếng reo:
-Em tỉnh rồi à?
Một cô gái trong trang phục y tá, mỉm cười dịu dàng với cô:
- Em đang ở đâu vậy chị?
-Bệnh viện đấy em.
Bệnh viện
Hà Doanh bất giác sờ tay lên bụng
Hoảng hốt.
Con cô!
- Em yên tâm. BS đã khám cho em rồi. Chỉ là suy nhược một chút thôi. Có lẽ do lần đầu mang thai…Truyền dịch xong, em có thể về.
-Con em …không sao hả chị?
-Không sao đâu em.
- Cám ơn chị…
- Em nghỉ đi nhé. Chị ra ngoài.
Cửa mở.
Cùng lúc với cô y tá bước ra, một bóng người lách vào
Dáng cao gầy
Gương mặt…của…
-Anh….
Hà Doanh sợ đến nỗi miệng như nghẹn đắng
Không hét nổi
Cô nhớ trong đêm kinh hoàng đấy
Người đàn ông này đã thẳng tay giáng lên mặt cô một cái tát.
Khi Hà Doanh cố chống cự ại sự điên cuồng của anh ta…
Bây giờ anh ta nhìn cô.
Căn phòng chỉ có 2 người.
-Em uống sữa đi!
-Anh…Anh đứng lại đó. Đừng đến gần tôi…
Hà Doanh hét lên….
Lùi dần vào một góc giường
Ngõ cụt.
-Anh đi đi…Làm ơn đi đi…Tôi không muốn nhìn thấy anh… Anh đi đi!
-Em mới có thai chưa được 2 tháng. Còn nhỏ lắm, sao em không phá nó đi!
-Anh…anh nói gì? Sao anh…?
-BS nói với tôi…Khi tôi đưa em vào đây, họ tưởng tôi là chồng của em nên mới chúc mừng và khuyên tôi nên cố giữ cho tinh thần em thoải mái hơn.