- Em không đồng ý !
-Anh hiểu…
-Nếu Doanh Doanh muốn giữ đứa con, em sẽ đưa con sang Canada. Phụ nữ thời này không như khi xưa, con có thể làm lại từ đầu.
-Nhưng còn con và Văn Bảo…
Văn Bảo.
Đã có mấy cú điện thoại bà phải khỏa lấp đi, bảo là Hà Doanh đang ôn bài cho kỳ thi cuối khóa nên không tiện gặp anh.
Tội nghiệp cho cả hai đứa.
Một gia đình như Văn Bảo, liệu có chấp nhận cô gái đã bị người ta cưỡng bức đến mang thai. Hà Doanh lại quyết định giữ lại đứa con, rồi đây đứa bé sẽ trở thành một chướng ngại lớn con bà trong quãng đời sắp đến. Văn Bảo không màng đến, nhưng gia đình của anh liệu có chấp nhận những dư luận không hay đang bàn tán cuộc sống của mình.
Một người phụ nữ đã có chồng, ly dị chồng vẫn được đánh giá tốt hơn người đàn bà không chồng mà lại có con.
Bất công là thế. Cuộc sống đang hướng về nam nữ bình quyền, nhưng tại sao lại có những người cứ nhắm vào bất hạnh trong gia đình người khác? Hà Doanh của bà ngây thơ là thế, non nớt là thế. Dù đã làm mẹ thì vẫn chỉ là một cô gái đang trưởng thành, liệu có thể chịu nổi những dư luận bên ngoài, can đảm mà sống tiếp hay không?
-Em hiểu tất cả….Nhưng mà con và Lãnh Phong…Lấy một kẻ đã gây ra chuyện tày đình…Liệu nó có làm được như lời hứa hôm nay, hay là chỉ là một cách nói để mình chấp nhận gả Hà Doanh cho nó?
Ông Vỹ Tường cũng nén tiếng thở dài.
Nhưng ông tin Lãnh Phong không nói dối.
Khi ông đến đón Hà Doanh ở bệnh viện, cô đã ngủ … Bên cửa Lãnh Phong lẳng lặng ngồi đó…Ánh mắt gợi cho ông nhớ về một ngày của hơn 20 năm trước, khi ông mệt mỏi mở cánh cửa nặng nề, lòng rối bời không biết có nên tiếp tục cuộc hành trình mưu cầu hạnh phúc. Một dáng người đã quay lại. Cùng đôi mắt trong veo, ấm áp! Nói với ông:
-Anh uống trà nhé!
Hạnh phúc!
Ngất ngây…
Hạnh phúc đó là của ông…
Trọn vẹn
Vì nó…. Ông đã quay lại, cố vẫy vùng thoát ra khỏi sợi dây bổn phận đang thít chặt lấy mình. Dù đã làm một đứa trẻ bị tổn thương, gạt nó khỏi vòng tay yêu thương, để đôi mắt trong trẻo thơ ngây, nụ cười hồn nhiên bỗng chốc thành tiếng khóc. Đôi tay nhỏ bé cố quơ về phía ông mà không được. Không phải giọt máu của mình nhưng tim chẳng ngăn được cảm giác nhói đau:
- Em có thể để Bình Phong lại. Tôi sẽ nuôi nó…
-Nó chỉ sinh ra để làm nhiệm vụ trói buộc anh. Bây giờ sợi đây đã bị tháo tung rồi, cách tốt nhất là nên dứt nó ra…Như thế tốt cho anh và tôi hơn hết.
Vũ Lâm đã bế Bình Phong đi
Tiếng khóc, đôi mắt trong trẻo khuất dần…
Để rồi bẵng đi bao nhiêu năm, sau lời tiết lộ của Vũ Lâm, ông mới ngỡ ngàng nhận ra Bình Phong không còn là Bình Phong nữa. Tia mắt trong veo, tiếng cười khanh khách khi nhìn thấy ông biến mất. Đối diện là tia mắt lẳng lặng quét qua, xa lạ, lạnh lùng…
Nhưng rồi trong Bệnh Viện, ông đã thấy một ánh nhìn hoàn toàn khác.
Ấm áp, dịu dàng, trân trọng, nâng niu… Ông có cảm giác người ngồi cạnh con ông đang giữ gìn một viên ngọc vô giá mà suốt đời mình chưa có được…Vừa có ngưỡng mộ, lại vừa có thương yêu… Bắt gặp ánh mắt kia, ông không thể nghĩ chủ nhân của nó có lúc nỡ ra tay cưỡng bức Hà Doanh để thỏa mãn cơn say dục vọng.
- Chúng ta nên để cho Doanh Doanh lựa chọn…Được hay không là quyền và suy nghĩ của con!
Quyết định!
- Mọi chuyện ba mẹ để cho con quyết định!
Quyết định thế nào?…Hà Doanh cũng không biết nữa.
Từ ngày xuất viện, cuộc đời cô như đang ở trong một đám sương mù mờ mịt. Chưa được 2 tháng, sinh linh bé nhỏ trong bụng Doanh chắc không thể hiểu rõ tâm tình của mẹ. Cái dáng vóc đó cũng chưa được hoàn thiện với hình dáng một con người…Nhưng đêm nào nhắm mắt lại cô cũng đều hình dung một đứa trẻ đang giơ tay về phía mình. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé gọi cô là mẹ. Con cô!
Và Lãnh Phong!
Người đàn ông đấy bây giờ không đáng sợ. Hà Doanh nhớ tới những lần gặp anh khi đi cùng Văn Bảo. Ấn tượng mờ nhạt, như hai người qua đường lướt qua nhau. Trước khi chuyện xảy ra, ngoài cái tên Hàn Lãnh Phong nghe hơi lạ tai, dường như cô không để ý tới con người ấy.
Anh ta là cha của con cô!
Có những giấc mơ chập chờn, Hà Doanh nhìn thấy Văn Bảo thản nhiên gỡ tay, quát vào mặt cô ” Đồ phản bội”. Như những cặp tình nhân có một trong hai người bội phản trong phim, anh không thèm nhìn đến cô, khinh bỉ, vô tình. Nhưng bản thân Hà Doanh không bao giờ hoảng sợ vì điều đó. Cô biết Văn Bảo sẽ không làm thế! Vì anh là Thẩm Văn Bảo…
Hà Doanh sợ một cơn mơ khác.
Văn Bảo ôm chặt lấy cô, xung quanh là những ánh mắt chế giễu của mọi người. ” Thật là nhục nhã”. Nội anh, người mà Hà Doanh luôn rụt cổ, lắc đầu mỗi lần sang nhà anh thăm hỏi -tay ôm lấy ngực ” Con chọn đi, hoặc là nó, hoặc là cái nhà này”. Một cô vợ bị người ta cưỡng bức đến mang thai, về nhà chồng với đứa con vô thừa nhận.Văn Bảo bị chê cười, ghẻ lạnh. Vì một cô gái như mình…Có đáng không?
Lấy tôi đi! Sau 6 tháng em sẽ được tự do!
Gái có chồng không hợp nhau vẫn tốt hơn một thiếu nữ mang thai hoang bị người ta cưỡng bức.
6 tháng!
Hà Doanh nhớ đến vẻ mặt người đàn ông nói câu này. Tưởng lạnh nhưng lại không làm cô cảm thấy sợ. Ánh mắt nhìn rất giống với ngày nào khi Doanh quay lại nhìn anh sau kính ô tô.Tin tưởng? Cô có thể tin một người đã mang bi kịch đến ình, là ngừoi bất chấp mọi van nài, chỉ điên cuồng thỏa mãn mình trong cơn say dục vọng?
Tay Hà Doanh bất giác run run.
Những con số điện thoại quay cuồng trước mắt. Giọng cô cũng nghe thật lạ lùng:
-Là tôi!
-Ừ!
-Tôi…tôi sẽ lấy anh. Sau khi tôi sinh con….Cám ơn anh!
Tiếng đặt máy khô khốc, Hà Doanh mở cánh cửa phòng. Ánh nắng tràn vào. Xoa chiếc bụng chưa hiện rõ sự hiện diện của một con người, cô lên tiếng:
-Mẹ ơi! Con muốn ăn cơm!
-Em suy nghĩ kỹ rồi à?
-Vâng! Tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tôi sẽ lấy anh!
Lãnh Phong mỉm cười.
Nụ cười điểm nhẹ như một cơn gió thoảng. Nhìn Hà Doanh bằng đôi mắt vẫn lặng lẽ, không cảm xúc, Phong nhẹ nhàng:
-Ngay tối nay chúng tôi sẽ sang nhà em. Đám cưới chúng ta nên tổ chức thật nhanh. Cái thai của em không che giấu mọi người lâu được đâu.
-Vâng!
Hà Doanh ngập ngừng chưa dám nói hết ý của mình. Cô muốn nói về lời hứa của anh ta. Phong quả thật sẽ không chạm vào cô? Giữa người đàn ông này và cơn ác mộng đời Doanh, có phải chăng chỉ là một?
-Em còn muốn nói gì nữa không?
-Tôi….
-Tôi sẽ không đụng đến em, không làm em sợ nữa đâu. Đừng lo, cô bé!
Lãnh Phong bất giác vỗ nhẹ vào đầu cô.
Doanh khẽ né người.
Bàn tay rơi xuống…
Đôi mắt cô là sự sợ hãi.
Tay Phong buông thõng.
Giọng nói như hơi thở:
-Tôi về nhé! Tối gặp em!
Đêm đó….
Lãnh Phong nghe trong thân thể trào lên một khát vọng mạnh mẽ!
Môi cắn chặt!
Anh ôm lấy đầu.
Dòng nước xối vào mặt, mát lạnh vẫn không làm nguôi cái nóng bức điên người.
Trong cơn điên loạn, Phong đã chộp lấy một con dao.
Vết cắt rất sâu.
Máu chảy thành dòng, đỏ thắm.
Cái đau lấn át phần nào cái nóng.
Lãnh Phong đã có thể đứng lên:
-Anh Dương ơi! Có ai tìm anh nè!
Ngay lúc ấy cô xuất hiện.
Đôi mắt trong veo…
Thấy Phong chảy máu tươi, cô hốt hoảng chạy đến.
Định hét lên
Phong chỉ muốn chặn cô không kêu lên nữa.
Nhưng mùi tóc thơm ngát.
Da thịt trắng ngà…
Quyến rũ và dịu ngọt.
Ký ức Phong quay về một chiều hôm đó
Cô đã mỉm cười trao cho anh chiếc dù màu đỏ.
Lần đầu tiên có người quan tâm, trao cho Phong một thứ mà không cần anh đáp lại bằng một điều gì.
Phong nhìn theo cô
Ngơ ngẩn
Cánh tay cầm dù thoáng run run.
Anh đã nhìn thấy cô thêm nhiều lần nữa.
Muốn trả lại cho cô chiếc dù.
Nhưng lại sợ…Sợ trả rồi sẽ không còn mối liên hệ nào với cô gái hồn nhiên đó.
Cô là một tờ giấy trắng.
Tinh khiết trong lành…
Nhưng cơn dục vọng đang bốc cao trong giây phút đó không cho phép Phong làm một người lặng lẽ trông theo cô nữa.
Bàn tay Phong đã đưa lên.
Tấm thân bé nhỏ run rẩy.
Những mảnh áo lả tả…
Tiếng thét…hòa cùng tiếng nhạc xập xình của đêm chiêu đãi.
Hà Doanh đã hoảng loạn kêu khóc và chống cự…
Một cái bạt tay không ngần ngại vung lên.
Cô tiểu thư mong manh ấy chưa bao giờ bị người ta đối xử tàn tệ vậy…
Cô sững lại.
Nằm yên trong phút chốc.
Và tan nát cuộc đời.
Cánh hoa chưa kịp nở đã bị phủ phàng làm tàn úa.
Hà Doanh lúc đó rất sợ
Rất đau…
Chỉ có Lãnh Phong thỏa thuê trong cơn mê đắm loạn cuồng.
Để rồi khi tiếng khóc thút thít, không dám lớn tiếng vang lên.
Hà Doanh lui vào một góc phòng.
Nước mắt và máu đỏ…
Chan hoài.
Đôi môi đỏ mọng sưng tấy, tấm thân nhỏ nhắn không thể che giấu những dấu vết nhẫn tâm. Gương mặt tái xanh vẫn còn đó dấu 5 đầu ngón tay tàn bạo. Lãnh Phong đã gây ra chuyện tày đình, anh hiểu, nhưng cái đau hơn hết là ánh mắt cô nhìn mình đầy sợ sệt. Như một con thú bị thương trước lão thợ săn. Thà Hà Doanh hận Phong, đòi anh phải trả bằng mạng sống, Phong cũng vui lòng. Nhưng cô chỉ khóc. Mỗi dòng nước mắt như một nhát roi quất vào lòng anh, xót xa, đau đớn. Xin lỗi em! Xin lỗi em nhiều lắm Doanh Doanh!
Xin lỗi có ích gì?
Phong biết mình còn phải làm nhiều lắm. Món nợ ân tình anh đã vay cô. Thêm đứa bé mới tượng hình đó nữa. Hà Doanh sẽ hạnh phúc, sẽ lại mỉm cười như ngày đầu Phong đã quen cô…