Văn Bảo suốt đêm không về.
Phờ phạc và mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ một giấc. Một giấc ngủ không mộng mị, không ưu phiền. Nhưng giấy phút nhìn thấy mẹ ngồi bên salon chờ đợi, gương mặt phờ phạc, Văn Bảo lại thấy tim mình nhói lên.
-Mẹ!
-Con về rồi à?
Không một lời trách móc, Hàn Ngọc Anh nhẹ nhàng vỗ vào chỗ bên cạnh mình:
-Lại đây ngồi đi con.
-Mẹ…
-Mệt lắm đúng không? Con đã gặp Doanh Doanh chưa?
-Con gặp rồi…Con…
-Tình hình này con chỉ làm cho con bé khó xử thêm thôi. Bỏ đi con!
-Con không cam tâm mẹ ơi! Phải chi Doanh Doanh khộng còn yêu con, phải chi cô ấy phản bội con. Đằng này…Cả hai chúng con đều không có lỗi gì. Tại sao chúng con lại ra nông nổi này hả mẹ.
Văn Bảo khóc.
Những giọt nước mắt đàn ông mặn chát.
Bà Ngọc Anh dịu dàng ôm lấy con.
Đứa con trai lần đầu tiên đối diện với khổ đau của bà.
- Khộng sao đâu con. Rồi chuyện sẽ qua thôi mà.
-Lãnh Phong đã hứa với con…Khi Hà Doanh sinh con, hai người sẽ ly dị. Lúc đó không có gì ngăn cản con và Doanh Doanh nữa.
- Con đừng khờ quá…Còn ba con, còn gia đình bên ngoại con.Bản thân con có thể chấp nhận được chuyện Doanh Doanh từng là vợ của người khác sao? Có thể bây giờ không có chuyện gì nhưng thời gian qua, đó sẽ là một cái gai trong lòng con. Con hiểu không?
-Mẹ yên tâm. Cậu hai và mợ hai đều đang rất hạnh phúc. Doanh Doanh chỉ vướng vào một tai nạn. Con tin chúng con đủ sức vượt qua mọi chuyện mà. Con lên phòng đây…Mẹ mới sang còn mệt, cũng nghỉ ngơi đi mẹ nhé!
-Văn Bảo!
Đứa con cứng đầu.
Bà khẽ thở dài.
Rất giống anh hai của bà.
Giây phút đưa chị dâu của bà về nhà ra mắt. Một người phụ nữ tuổi đã quá 30, tay dắt theo một đứa trẻ chừng 10 tuổi. Gương mặt cả hai đều nhợt nhạt. Người phụ nữ có vẻ rụt rè và cam chịu nhưng lòng tự trọng rất cao, không chấp nhận lòng thương hại. Đứa bé tuy còn nhỏ nhưng đôi mắt lại như một mặt hồ không gợn sóng. Nó không quan tâm gì đến câu chuyện, cứ đứng yên như một cái bóng, bình thản, lặng lẽ:
-Con tên là gì?
-Con là Lâm Lãnh Phong.
-Từ nay con sẽ mang họ Hàn. Hàn Lãnh Phong.
-Dạ!
Không có vui mừng.
Không có xúc động.
Nụ cười đứa bé.
Lạnh căm căm.
Văn Bảo của bà lại sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyết như thế.
Như ngọn lửa.
Doanh Doanh như một dòng nước trong lành.
Lửa sẽ tắt ngấm khi gặp nước.
Nhưng băng sẽ làm đông lạnh nước.
Chuyện của ba đứa trẻ.
Không đơn giản một chút nào.
Chập chờn…chập chờn….
Vũ Lâm chợt thấy trước mắt mình hiện lên một khung cảnh quen thuộc.
Cô gái đó…Là bà…
Áo trắng, nụ cười tươi tắn…
Người đàn ông đó đã mỉm cười, trao vào tay nàng thiếu nữ vừa bước qua tuổi 2o chiếc nhẫn đính hôn tuyệt đẹp.
Sau đó:
-Anh sang Hàn Quốc chỉ 1 tháng thôi…Đừng lo…
Cô gái ngồi đợi hằng ngày bên chiếc điện thoại…
Cho đến 1 ngày, nó không reo nữa…
Cô như phát điên trong tuyệt vọng, khóc lóc, gào thét…Để rồi bay sang nơi xa lạ ấy…
Xe anh rơi xuống vực sâu.
Cô như hóa điên trong cơn truyệt vọng…
Chân đau buốt vì đâm vào đá, để có thể nhìn thấy anh, một mảnh xương tàn cũng được, chỉ cần ôm được anh thôi…
Xe trống rỗng…
Anh đã bị thú rừng ăn mất…
Hay là…anh vẫn sống?
Lại khấp khởi hy vọng, lại tìm kiếm, lại tuyệt vọng khóc giữa đêm.
Anh ơi!
Cô không còn biết đến thời gian nữa…
Dù cố gắng kiên cường, ôm ấp hy vọng anh sẽ trở về…
Anh đã trở về:
-Xin lỗi em…Vũ Lâm…Anh đã cưới vợ…Cô ấy là người đã chăm sóc anh suốt thời gian đó. Cô ấy là Mã Kiều Anh!
Cưới vợ?
Em có lỗi gì?
Em đã làm gì nên tội?
Mất trí nhớ, quên lãng em và yêu người khác, sao bây giờ nhớ lại, anh lại chẳng nhớ rằng em đã từng đeo nhẫn cưới của anh.
Nói quên là quên sao? Lâm Vỹ Tường…Anh nói bỏ là bỏ sao? Anh nói xin lỗi là xin lỗi sao?
Tôi không tha thứ..Không tha thứ cho các người đâu.
Cô đã buộc người đàn bà ấy phải chính mắt nhìn thấy cảnh chồng mình nằm bên, ôm ấp một cô gái khác…
Cô phải giành lại anh…Phải mang anh về lại với mình.
Tôi là người đến trước mà…
-Xin lỗi Vũ Lâm…anh sẽ bù đắp cho em…Nhưng anh không thể cưới em được…
Không cưới tôi, vì anh không còn yêu tôi?
Không sao!
Anh cũng không thể nào cưới cô ta được.
Tôi đã mang thai…
Đứa trẻ dành để ràng buộc anh không có trong đêm đó, nhưng có làm sao…Tôi có thai, và anh phải nhận nó, vì nó mà tiếp tục đến với tôi.
Cô ta không có được anh đâu…
-Nó không phải là con anh. Hôm nay anh đã đưa nó đến bệnh viện rồi.
Khốn nạn!
Anh quay lưng, không thương tiếc…
Nó khóc, nó gào, nó mong anh bồng nó, anh cũng không dừng lại.
Anh tàn nhẫn lắm.
Nó không phải là con anh…
Tại sao đôi mắt đó lại giống anh như vậy. Tại sao nó lại có nụ cười hiền đến thế? Tại sao nó không bao giờ nhìn tôi đầy oán hận? Bao giờ cũng là cái nhìn thương cảm, thương cảm chứ không yêu:
-Mẹ say rồi…Đi ngủ đi mẹ!
Tôi không say.
Anh mới say…
Hôm nay nó đó, đứa con mà anh từng ruồng rẫy đó, nó vùi dập bảo bối của anh, nó làm con bé niềm tự hào của anh phải mang thai trước khi cưới đứa con trai mà mình yêu tha thiết.
Nợ cha con trả.
Anh sai rồi, Lâm Vỹ Tường ơi!
-Mẹ!
Có tiếng ai đang nói:
-Ai…ai đó?
-Mẹ vào phòng nghỉ đi…
-Hôm nay mẹ vui lắm…Rất vui…
-Vâng…Vào phòng ngủ đi mẹ!!!!
-Giúp mẹ hành hạ con bé đó thật tốt- Lãnh Phong, nhớ đó…Hành hạ!
Ngày mai thôi mẹ ơi!
Trả thù và vay trả…
Bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn chưa thấy chán sao?
-Vào ngủ đi mẹ…Dượng sắp về rồi……….
Sáng sớm Vũ Lâm chưa thức dậy thì đã có tiếng gõ cửa:
- Ai đó?
-Là con ạ!
-Vào đi!
-Có chuyện gì mà sáng sớm con đã….- Không đi làm sao?
Nhìn thấy đôi mắt ấy là bà như phát điên lên được…
Tĩnh tại, an bình…
Không đoán được nó muốn làm gì?
-Mẹ dậy đi!
-Mẹ mệt lắm…Không có gì thì mẹ ra ngoài đi!
-Con muốn bàn với mẹ một chuyện.
-Chuyện gì?
-Mẹ giúp con đoạt lấy Hàn gia …Con muốn tham gia trả thù cùng mẹ…
-Con…
Vẫn lặng lẽ…
Nó muốn gì?
-Con thật là ngốc…-Bình tĩnh lại, Vũ Lâm cười khẩy- Con biết thân phận của chúng ta ở đây là gì mà…Hàn gia…có chỗ cho người ngoài chúng ta xen vào sao?
-Chứ không phải mẹ và dượng Ba bao lâu nay âm mưu những điều gì đó sao? Chỉ bòn rút vài chục triệu của Hàn gia, giống như muối bỏ bể. Với con người mờ mắt chỉ với số tiền ít ỏi đó, mẹ nghĩ sẽ giúp mẹ trả thù được cha vợ của con sao?
-Con…
Nó đã biết…
Chuyện mà bấy lây nay bà nghĩ mình rất khôn khéo che giấu. Bà biết ơn chồng- Hàn Gia Thiết, nhưng bà cũng hiểu, ông sẽ không bao giờ cùng bà thực hiện kế hoạch trả thù.
Bà đã chọn người đàn ông đó.
Hắn ta vì tiền mới cưới Hàn Chỉ Thúy. Bà không cần tiền, bà muốn lợi dụng Hàn gia chống lại Lâm gia…Muốn cho Lâm Vỹ Tường nếm cái mùi mất đi mọi thứ. Khi ông không còn gì nữa, liệu cái tình nghĩa mặn nồng của con, của vợ có còn không?
Nhưng bà đã chọn phải một người quá tham lam.
Phương Đạt yêu tiền hơn mọi thứ. Năng lực hắn có hạn, chỉ dừng ở chỗ rút đi vài triệu bạc…Đã mấy năm, không tiến triển được gì…
-Con là con ruột của mẹ…Mẹ nên tin tưởng con trai của mẹ chứ. Phải không?
-Con thực sự muốn giúp mẹ trả thù?
-Đã bao lâu rồi…Mẹ đừng khóc nữa…Đến lúc rồi…
Hàn Lãnh Phong dịu dàng ôm lấy bà…
Bàn tay nó lạnh…
Khiến Vũ Lâm thoáng rùng mình.
Bà sợ…sợ ngay cả đứa con mình chưa bao giờ hiểu được:
-Mẹ xin lỗi…Phong à…Mẹ xin lỗi…
-Con hiểu mà…Mẹ ơi!
Tay bà chạm vào lưng nó.
Gồ ghề…
Lập tức buông ra.
Bà nhớ tới một chút gì đó loáng thoáng, mập mờ: