Tình Thương Nhất Sinh



☆ Linh Chu Kỳ Dương

Thế giới toàn cảnh hỗn độn, ta chỉ cảm thấy mình mệt chết đi, mệt mỏi vô cùng. Trong âm u tối tăm, dường như ta nghe được tiếng đàn thê lương của Mộc Dịch Phỉ lãng đãng bên tai, ta yên lặng lắng nghe. Đột nhiên tiếng đàn bỗng im bặt, ta hoảng hốt giống như vừa mất đi thứ gì rất quan trọng, ta giãy giụa, dùng toàn bộ sức lực để mở mắt, gặp ánh sáng bất thình lình làm đôi đồng tử phát đau, ý thức do đó cũng dần trở nên rõ ràng, Mộc Dịch Phỉ đâu? Nàng ở nơi nào?
"Ca! Ca tỉnh rồi!" Ta nghe được giọng nói hưng phấn của Tử Kỳ, ta miễn cưỡng cười để nàng yên tâm, muốn ngồi lên lại phát hiện cơ thể của bản thân không có sức lực, dường như ta đã mê man rất lâu. Thấy ta muốn động, Tử Kỳ vội vã kiềm ta lại, "Đừng nháo, thương thế của ca còn chưa khỏi hẳn."
"Mộc Dịch Phỉ đâu?" Ta khẽ nhíu mày, không có nàng, tâm như bị khuyết đi một góc.
Tử Kỳ giả vờ tức giận bĩu môi, nhưng trong mắt lại có sự vui vẻ không kiềm chế được, "Ca ngủ hơn một tháng, vừa mới tỉnh lại chỉ biết tìm Phỉ nhi tỷ tỷ, ca thật quá bất công, có Phỉ nhi tỷ tỷ liền xem nhẹ muội muội của mình." Ta bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi giơ cánh tay khẽ vuốt gương mặt có chút héo hon của Tử Kỳ, trong lòng áy náy vạn phần, "Xin lỗi, ca luôn để muội phải lo lắng."
"Được rồi, đùa ca thôi. Kỳ thực Phỉ nhi tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh ca." Tử Kỳ hiếm thấy có chút nghịch ngợm lấy tay chỉ vào mũi ta, quay đầu, "Phỉ nhi tỷ tỷ, đến đây a, ca ca tìm tỷ." Nàng vẫn ở bên cạnh ta. . . nghe thế, tim của ta dường như rơi mất một nhịp, trống rỗng, thảng thốt.
Tử Kỳ đưa Mộc Dịch Phỉ đến bên giường, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như xưa, ta cho rằng cuộc sống khi ta gần chết đi, ít nhất nàng cũng được thư thái hơn dĩ vãng nhiều, xem ra hiện tại, dường như không phải vậy.
Ta cầm lấy tay nàng, cảm nhận sự mềm mại kia. Thần sắc giữa đôi mắt nàng, phức tạp nhìn không rõ nhưng ta có thể khẳng định, ở nơi đó không có sự thất vọng vì ta đã tỉnh lại.
"Thiếu trang chủ, tỉnh lại rồi!" Linh Chu tẩu vừa bước qua cánh cửa thì liền kinh hỉ kêu lên.
"Ừ, Linh Chu tẩu nhanh báo cho phụ mẫu ta biết đi." Tử Kỳ giục.
"Chuyện báo cho phụ mẫu có thể từ từ, Tử Kỳ, muội đi gọi Cửu Phương đến đây." Ta mê man lâu như vậy, chẳng biết Ám tộc và Nhạc Dương Tiêu như thế nào.
Tử Kỳ hiểu rõ ta vội vì chuyện gì, nàng lập tức đứng dậy rời đi, ta lại nói với Linh Chu tẩu, "Linh Chu tẩu, đến đỡ ta ngồi dậy." Nàng cẩn thận đi đến nâng ta dậy, "Sau khi ta bị thương, trong trang có xảy ra chuyện gì không?" Ta nắm chặt tay Mộc Dịch Phỉ, vẫn không buông ra.
"Không lâu sau khi Thiếu trang chủ bị thương, Âu Dương quản gia trở về cùng vài tay sai, trang chủ tỉ mỉ thẩm vấn từng người, kẻ đã đâm Thiếu trang chủ bị thương xác thật không phải Âu Dương quản gia, khi đó hắn đang xử lý thi thể của ba tên thích khách Đông Lăng tiêu cục, không có ở trong trang. Kẻ làm việc này quả thật có thuật dịch dung rất khá, cũng vì vậy mà trang chủ thôi không tra khảo nữa, người ám sát Thiếu trang chủ là sát thủ của Ám tộc. Sau đó, trang chủ liền liên thủ cùng Nhạc Dương sơn trang, truy sát Ám tộc." Tuy kế hoạch lần này không có bàn bạc với phụ thân, nhưng việc Ám tộc là do ta sáng lập phụ thân có biết đến, hắn khôn khéo xảo trá, hẳn đã đoán được lần ám sát này có khúc mắc. Nói vậy việc hắn liên thủ tiêu diệt Ám tộc cùng Nhạc Dương Tiêu chỉ là việc ngoài mặt mà thôi, hắn nhất định đang đợi ta tỉnh lại. Bước chân vội vã của Cửu Phương kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ, ta bảo Linh Chu tẩu lui ra ngoài cửa chờ, trong phòng chỉ còn ta, Mộc Dịch Phỉ, Tử Kỳ cùng Cửu Phương.
"Kỳ Dương, ngươi thấy thế nào? Mẹ kiếp, dọa chết lão tử rồi." Cửu Phương đi đến, thấy sắc mặt ta không tốt xoay đầu 'Hừ' một cái, nét tức giận tràn đầy trên gương mặt hắn, "Nhờ cái ý tưởng chết tiệt này của ngươi mà thành ra như vậy, có biết hơn một tháng nay mỗi người trong chúng ta đều chờ đợi lo lắng như thế nào không."
Tử Kỳ vội vã kéo Cửu Phương ngồi xuống ghế, giải thích với ta, "Cũng khó trách Cửu Phương gấp thành như vậy, sau khi ca bị thương muội chưa từng để huynh ấy đến nhìn ca, chính là sợ huynh ấy thấy dáng vẻ của ca, quá cảm xúc mà gây ra sai lầm, cho nên mới cuống cuồng như vậy."
Ta cười gật đầu, cũng không để ý đến thái độ ác liệt của Cửu Phương, hắn như vậy đều là bởi vì lo lắng cho ta, cũng chính tính cách thẳng thắn này là thứ mà ta thích nhất ở hắn, "Cửu Phương, tình huống của Ám tộc như thế nào? Bị nhị đại sơn trang vây quét, đối phó chắc sẽ rất cực khổ."
Hắn cầm lấy chén trà trên bàn, uống ực một ngụm, nhắc đến Ám tộc dường như Cửu Phương càng thêm tức giận, "Bị vây quét cũng không có gì, cùng lắm là không nhận việc nữa, bọn họ cũng không tìm được nơi ở của Ám tộc, dù sao tiền mấy năm nay kiếm được cũng đủ nuôi sống toàn bộ Ám tộc sung sướng cả đời, nhưng thật ra làm ngươi bị thương khiến Ám Dạ Khanh tự trách không ngừng, nếu không phải do Ám Dạ Yên ngăn cản, thiếu chút nữa hắn tự đoạn tay phải rồi."
"Đúng là tác phong của hắn." Ta thoáng kéo Mộc Dịch Phỉ lại gần bên người hơn, rất muốn kéo nàng vào lòng, nhưng đáng tiếc nếu ta làm như vậy Tử Kỳ nhất định không đồng ý.
"Ngươi nói cứ như không có việc gì! Ngay cả người bình thường trầm lặng như Nạp Lan Hạ cũng thiếu chút nữa làm rối tung một trận, nếu như ngươi chết thật thì làm sao bây giờ!"
"Xin lỗi, Cửu Phương. Mấy ngày qua thật sự khổ cực cho các ngươi rồi, nước cờ này tuy hiểm nhưng rất hữu dụng. Cửa ải nguy hiểm này chúng ta cũng đã qua, chỉ còn lại màn kịch kia là tốt rồi. Thật sự xin lỗi, chờ thương thế ta bình phục, tùy tiện cho ngươi trút giận."
Hung hăng hừ mạnh một tiếng, Cửu Phương liếc mắt đến, "Được! Đến lúc đó phạt ngươi uống với ta ba ngày ba đêm mới giải hết cơn giận của lão tử!"
"Được, không say không ngừng!" Tính tình của Cửu Phương chính là như vậy, nói rồi thôi, huống hồ ta cũng đã bình an vô sự, hắn rất nhanh sẽ hết giận, ta bảo hắn lặng lẽ rời trang báo tin cho Ám tộc và Tố Hòa Tịch, đừng để bọn họ tiếp tục lo lắng. Sau khi chờ hắn rời khỏi, Linh Chu tẩu mới thông báo cho phụ mẫu ta đã tỉnh lại, rất nhanh phụ thân đã đưa mẫu thân cùng đến.
Không có bất luận lời hỏi han an ủi dư thừa nào, phụ thân không vòng vo, "Lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi đã an bài tất cả?"
"Phải." Ta hờ hững nói, "Đây là một trong những việc thiết yếu để tiêu diệt Nhạc Dương sơn trang." Thân sinh của ta, sau khi ta trải qua cái chết, chuyện hắn quan tâm không phải tình trạng của ta mà là thế cuộc. Ta nên cảm thấy bi ai? Thật ra đã sớm thành thói quen.
Phụ thân trầm mặc một lát, mới nói, "Nhạc Dương Tiêu phá hủy Ám tộc, có ảnh hưởng tới không?"
"Không, cũng nằm trong dự tính của ta."
"Vậy là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, những việc còn lại ta để Âu Dương quản gia báo cáo với ngươi." Phụ thân nói xong liền đi ra ngoài, khóe mắt nương ngấn lệ, cái gì cũng không nói yên lặng đi theo phụ thân.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, ta càng muốn ôm chặt Mộc Dịch Phỉ vào lòng, vì sao người chưa chết mà cảm giác băng giá lạnh lẽo này lại đầy ấp trong cơ thể ta.

. . .

Lại nghỉ ngơi thêm một thời gian, ta cũng đã khôi phục rất nhiều, đang uống thuốc bỗng nhiên Âu Dương quản gia thông báo, nói Nhạc Dương Tiêu đến thăm. Ta gọi Tử Kỳ đưa Mộc Dịch Phỉ đi, đợi Nhạc Dương Tiêu vào.
Chắc chắn kẻ đến bất thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui