Tình Thương Nhất Sinh



☆ Mộc Dịch Phỉ

Một cơn phong hàn, gần như muốn thiêu rụi tính mệnh của ta, đối với cái chết ta đã không còn sợ hãi, việc báo thù quá xa vời quá vô vọng, cả người ta thứ duy nhất giá trị chính là huyết mạch còn sót lại của Mộc Dịch gia, trừ cái đó ra ta sống không có bất cứ ý nghĩa gì.
Có lẽ trời cao cho rằng mạng của ta còn chưa đủ tận, rốt cuộc vẫn bình phục trở lại, thật ra nói là khỏe lại nhưng bộ dạng vẫn mang vẻ ốm đau. Linh Chu tẩu nói bên ngoài đang có tuyết rơi. Ta nhớ đến mùa đông năm đó, khi tựa bên người nương cùng thưởng tuyết, nhàn nhã thích ý vui chơi, tuyết thụ ngân hoa[1], thưởng tâm duyệt mục[2].
Ta xốc chiếc chăn bông nặng trịch lên, muốn đứng dậy đi xuống giường, Linh Chu tẩu cả kinh vội vàng chạy tới, đem ta ủ vào chăn, "Mộc Dịch tiểu thư, thân thể ngươi mới khỏi, đừng để nhiễm lạnh."
Ta nhẹ nhàng nắm tay Linh Chu tẩu, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng, "Ta muốn ngắm tuyết."
Linh Chu tẩu có chút khó xử, cúi đầu nhỏ giọng trả lời, "Cái này ta không thể tùy tiện quyết định, chờ tiểu thư hoặc Thiếu trang chủ đến hỏi ý họ được không?" Ta gật đầu, lại rụt người vào trong chăn, những ngày không được quyền nắm giữ cuộc sống của mình, cũng đã sớm thành thói quen.
Chính ngọ, Linh Chu Tử Kỳ đến đưa cơm trưa, Linh Chu tẩu kể rõ tâm nguyện của ta, Linh Chu Tử Kỳ nhìn ta nhíu mày, trầm mặc một lát sau đó bất đắc dĩ cười, "Dù thật sự không muốn để cơ thể tỷ ra ngoài chịu lạnh, nhưng hiếm khi Phỉ nhi tỷ tỷ đưa ra yêu cầu, ta thật sự không đành lòng cự tuyệt, chỉ một chút thôi nha. Bất quá ta còn phải hỏi ý của ca ca." Nàng nói xong liền vội đẩy cửa rời đi, Linh Chu tẩu bắt đầu giúp ta chuẩn bị y phục, rất nhanh Linh Chu Tử Kỳ và Linh Chu Kỳ Dương từ bên ngoài tiến đến, Linh Chu Kỳ Dương đứng ở cửa mắt liếc nhìn mâm cơm trên bàn ta chưa động đến, nói với Linh Chu tẩu đang ôm y phục, "Đút nàng ăn trước, chuyện ngắm tuyết cơm nước xong rồi tính."
Linh Chu tẩu không dám chậm chạp, lập tức buông áo bông trong lòng bưng mâm cơm đến bên giường, đem gối kê sau đầu để ta hơi nghiêng người tựa vào đầu giường, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh chăn có nơi nào hở ra hay không, sau khi thấy không có gió lùa vào mới bắt đầu cầm đũa đút ta ăn. Ta cứng nhắc nhai nuốt cơm nước được đưa vào miệng, hai tay bị khóa chặt lại trong chăn, cả người giống như kén bướm, không để động đậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng không ai nói chuyện chỉ nghe thấy tiếng chén đũa va chạm cùng ấm sưởi 'lách tách' cháy. Bởi vì chờ mong có thể ngắm tuyết cho nên ta nỗ lực nâng cao tinh thần, cố gắng ăn nhanh hơn bình thường một chút.
Ta ăn một chén cơm nhỏ, uống một chén canh, Linh Chu Kỳ Dương rất thỏa mãn với sức ăn hôm nay của ta, từ khi nàng vào cửa thì gương mặt vẫn luôn nhăn nhó, rốt cuộc cũng trở nên nhu hòa hơn, "Còn muốn ngắm tuyết không?" Nàng đứng dậy từ bên bàn, ngồi vào mép giường tiếp nhận khăn tay từ Linh Chu tẩu, giúp ta lau khóe miệng.
Nhẹ gật đầu, ta buông mi mắt tránh khỏi ánh nhìn dò hỏi của nàng, bởi vì ta không biết nên dùng loại ánh mắt nào để trả lời câu hỏi của nàng, chờ mong? Cầu xin? Hay lãnh đạm? Nàng xòe bàn tay ra, duỗi đến trước mặt ta, "Muốn hay không muốn?"
Ta thừa biết nàng sẽ lại làm vậy, chấp nhất bảo ta viết chữ vào trong tay nàng, bèn ngọ nguậy lấy cánh tay phải ra từ trong chăn, viết vào lòng bàn tay nàng chữ 'Muốn'. Nàng cầm lấy cánh tay ta không kịp thu về, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn. Sau đó bỗng nhiên cả người bị ôm lấy nâng lên, nàng xoay người nói với Linh Chu tẩu, "Gọi người đặt thêm mấy chậu than ở cửa."
Linh Chu Tử Kỳ đội lên đầu ta một chiếc nón da rất dày, che khuất cả tai, lại dùng vải bông quấn lên cổ ta vài vòng, đồng thời che luôn miệng chỉ chừa lại mũi và mắt lộ ra bên ngoài. Sau khi tất cả thỏa đáng Linh Chu Kỳ Dương mới ôm ta đi ra khỏi mật thất, nàng chỉ bước ra cửa phòng của nàng, không có đi xa, trước cửa đặt một chiếc ghế nhỏ.
Ta ra sức hít sâu, nhắm mắt lại hưởng thụ bầu không khí tràn đầy mùi vị của tuyết. Một luồng hơi lạnh hòa lẫn hương tuyết theo hô hấp rót vào trong cơ thể, bất giác cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Hơn cả một màu xanh biếc của mùa xuân, muôn hoa đua nở của mùa hè, màu cam nhạt điêu linh của mùa thu, vào mùa đông thế giới thuần một màu tinh khiết, càng thêm mỹ lệ động nhân. Hoa tuyết giống như từng đám bông sợi trời cao ban tặng cho nhân gian, bảo vệ mặt đất bằng giá lạnh, giống như Hoa Thần nở rộ sinh mệnh ngắn ngủi của mình giữa mùa đông, nhảy múa, rạng rỡ, rồi lụi tàn.
Tuyết có thể tan thành nước, nước lại ngưng kết thành băng. Tuyết và băng, một mềm mại một trong suốt, đều là thứ đẹp đẽ dễ lụi tàn, kết quả chỉ có vô cùng bình thường, một giọt nước vô cùng bình thường, mới có thể vĩnh viễn trường trường cửu cửu. Thật giống như nhân sinh, võ lâm anh hùng, như hoa tuyết đang xoay vần múa may và băng lăng đa dáng đa vẻ, khiến người khác chú ý khiến người khác say mê, phàm là người thì lúc nào cũng đấu không lại thời gian, anh hùng sẽ bị một người tuổi trẻ khiêu chiến, đánh bại, loại bỏ, sau khi sinh mệnh tan biến, dần dần sẽ bị người lãng quên. Mỗi một năm đều sẽ có mùa đông tuyết rơi, mỗi một đời đều có cái thế anh hùng, cuộc đời như vậy lại có ý nghĩa gì? Hào quang rực rỡ, đều nằm trong mắt kẻ khác; hư danh phù phiếm, đều là gió thổi mây bay; khi chào đời không mang gì đến, khi chết đi cũng chẳng đưa gì theo. Trên đá Tam Sinh[3] ngoại trừ chém chém giết giết không còn để lại bất cứ thứ gì, nhìn người khác khắc từng chữ hạnh phúc, có cảm thấy bi ai, có cảm thấy hối hận hay không? Kỳ thực bình thản như nước mới là thật.
Nếu như ta không phải là Mộc Dịch Phỉ, nếu như ta không có gia thế nặng trĩu, chỉ là một nữ hài gia đình bình thường, mỗi ngày hiếu kính với phụ mẫu, kéo tơ dệt vải, trôi qua cuộc sống nghèo khó nhưng vui vẻ, thì thật tốt. Mặc dù không có đại phú đại quý, cũng không đại bi đại thống, bình yên hưởng thụ số phận sinh lão bệnh tử.
Võ lâm, giang hồ, khiến ta chán ghét.
Nước mắt trượt xuống, cảm giác cơ thể được ôm càng chặt hơn, hơi thở ấm áp của Linh Chu Kỳ Dương đến gần, nàng nhẹ nhàng hút lấy giọt lệ trên mặt ta, "Ta không muốn thấy nước mắt của ngươi kết thành băng trên mặt, quay về phòng được không."
Ánh mắt của ta vẫn không rời khỏi thế giới khắp trời tuyết trắng, mãi đến khi chúng biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Dường như Linh Chu Kỳ Dương có việc bận rộn nên nàng chỉ đem ta trở về giường, kéo chăn cho kín liền vội vã rời đi. Linh Chu tẩu thêm nhiên liệu vào ấm sưởi, ngọn lửa đỏ rọi lên gương mặt có chút già nua của nàng. Linh Chu Tử Kỳ ngồi bên cạnh ta, biểu tình bất đắc dĩ, "Phỉ nhi tỷ tỷ, gần đây ca khá bận rộn cho nên mới không hay đến thăm tỷ. Tháng sau ca sẽ thành hôn cùng Nhạc Dương Hiên."
Thành hôn? Nghe được tin tức này, cơ thể vậy mà lại bất chợt run lên.
"Lấy ta, được không?" Giọng nói ôn nhu thâm tình của Linh Chu Kỳ Dương quẩn quanh trong đầu ta, sau đó nụ cười của nàng từ từ trở nên châm chọc khinh miệt.
Sao ta lại đi tin tưởng lời trêu đùa ngu xuẩn kia, thậm chí còn vì nó mà khổ não sợ hãi, tâm loạn như ma. Thật ngốc, thật sự rất ngốc.
Nhưng mà, không làm thê tử Linh Chu Kỳ Dương, không làm dâu Linh Chu gia như vậy không phải rất tốt sao, bằng không sau này còn mặt mũi gì đi xuống cửu tuyền gặp người thân.
Rõ là tin tốt, tại sao lòng lại khó chịu, thật khó chịu.
"Tuy ta không thích Nhạc Dương Hiên, nhưng nàng cũng là một người có số mệnh đáng thương." Linh Chu Tử Kỳ giống như đau khổ muốn khóc, đôi mắt ngập nước, "Người ca muốn cưới vào cửa, chỉ có một mình tỷ, Phỉ nhi tỷ tỷ trừ tỷ ra, tuyệt đối không có người thứ hai."
Trái tim ta, giống như bị vật gì xé rách, âm ỉ đau.
Nàng bỗng nhoài người đến ghé vào cơ thể ta, gắt gao ôm ta đem gương mặt vùi bên sườn gò má ta, vành tai nháy mắt bị dịch thể ấm áp kia làm ướt, Linh Chu Tử Kỳ mang theo giọng mũi nhẹ nỉ non, "Phỉ nhi tỷ tỷ, sát nghiệt, lại sắp bắt đầu rồi." Âm thanh, thê lương nhưng trống rỗng.
Sát nghiệt, sát nghiệt không ngừng lại. . .
Đã từng là tên đao phủ, lại sắp sửa biến thành tảng thịt dưới đao, ta nên nói là hoang đường, hay nên nói là quả báo?

—— 

[1] Tuyết đọng trắng cả cây, trông từ xa đến tưởng như cây đang nở hoa trắng
[2] Ý chỉ rất đẹp mắt, đáng bỏ thời gian ngắm nhìn
[3] Tam Sinh là học thuyết nhân quả luân hồi trong Phật giáo, thay mặt cho 'Tiền sinh' 'Kim sinh' 'Lai sinh' (Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau).
Phật giáo kể, viên đá thay mặt cho lời hẹn ước kiếp sau gặp lại của Lý Nguyên cùng Cao tăng Viên Trạch thiền sư. Đại biểu cho việc mượn nhân duyên kiếp trước, kiếp sau ký kết một lần nữa. Sau này hay được dùng làm vật đính ước giữa các đôi tình nhân.
Xem thêm: http://baike.baidu.com/subview/19575/6649311.htm
Còn Đá Tam Sinh trong truyện đại loại giống như quyển vở ghi chép lại ba kiếp của một người.
—— 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui