Tịnh Thủy Hồng Liên

Mộ Dung Sí Diệm vừa mới đi lấy dược, còn chưa đi tới cạnh Hoàng Linh Vũ,
cách từ xa đã nghe thấy có người đang nói lời uy hiếp này, không vui
nói: “Tên mập đó nếu dám bỏ loạn dược, ta sẽ treo hắn lên quất.”

Bạch Lang Vương quay đầu lại nhìn, là một bạch y nhân nhanh nhẹn lanh lợi từ bên kia sơn đạo đi tới, trong tay còn cầm một hộp thức ăn. Lúc này hắn
đã có hơi ngây ra, vì tuyệt không ngờ được trong địch quân còn có thể
thấy được người xinh đẹp lung linh như vậy. Người trước đó mang theo
bệnh trạng hơi nhếch miệng cười, mà khí chất cao quý ánh mắt thuần tịnh
đó, cùng với chiến trường sát khí bừng bừng hoàn toàn không dung nhập.

Hoàng Linh Vũ cười nói với Mộ Dung Sí Diệm: “Mật đắng không sợ, ta chỉ sợ hắn bỏ một mớ dấm, chi cúc ngọt, huyền sâm, tiêu vào thôi, đó là vị đạo
thảm tuyệt nhân gian…” Hoàng Linh Vũ pha trò nhìn Bạch Lang Vương, “Cho
hắn thử xem liền biết hiệu quả.”

Hắc quả phụ lấy miếng bố trong miệng Bạch Lang Vương ra, Bạch Lang Vương trầm giọng nói: “Các ngươi là ai!”

Hoàng Linh Vũ chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt khá tinh nghịch nói: “Ta a, ta gọi là Hoàng Linh Vũ a.”

“Ngươi!” Bạch Lang Vương trừng lớn mắt như chuông đồng.

“Đúng a.” Hoàng Linh Vũ nó, “Các ngươi gọi ta là gì nhỉ… ngô, hình như gọi là ôn thần đi, hắc hắc.”

“Khó trách… khó trách… khó trách trong quân nhiều người bị bệnh như thế, thì ra là vì ngươi gây ra.”

Hắc quả phụ khóe miệng co giật, kéo lỗ tai Bạch Lang Vương về cho hắn một
bạt tai, mắng: “Khó trách cái đầu ngươi, bọn họ là bị vũ khí dơ bẩn làm
bị thương, đây gọi là phong đòn gánh ngươi hiểu không, đồ bại não!”

Hoàng Linh Vũ che miệng cười.

“Cười cái gì mà cười.”

“Không có, ta là nghĩ, nếu Bạch Long đi theo ngươi, sau này sẽ không thể khoa trương được nữa.”

Bạch Lang Vương kinh nghi bất định, nhìn sang áo khoác của Hắc quả phụ, rồi
nhìn Hoàng Linh Vũ, cuối cùng hỏi: “Kim Văn Quảng và các ngươi có quan
hệ gì!”

Hoàng Linh Vũ thần sắc ngưng trọng, thần bí nói: “Không cho ngươi biết.”

Bộ dáng này chọc Mộ Dung Sí Diệm nhịn không được bật cười. Bạch Lang Vương thì mặt một trận xanh một trận trắng, phát tác không được.

Lương Tiểu Tiểu đột nhiên chỉ xuống dưới: “Bọn họ toàn quân đều đã tập trung dựng doanh!”

Mấy người quay đầu nhìn xuống, quả nhiên vây quanh đường sáng nhỏ vụn đó,
Nam Hàn quân bắt đầu dựng trại, dựng lều trại lâm thời lên. Cũng có
người bắt đầu đi lấy nước nổi lửa làm cơm.

Hắc quả phụ nói: “Bạch Lang Vương bị bắt, Thuật thống lãnh bị độc, đêm nay cũng chỉ có thể lập tức hạ trại. Đáng tiếc quân y của bọn họ, lại phải vội một trận.”

Lương Tiểu Tiểu cao hứng nói: “Người Nam Hàn thật không biết tốt xấu, ỷ vào
lượng mưa đầy đủ liền có thể không tu thủy lợi, quả nhiên ngay cả nguy
cơ lở đê cũng không biết.”

Thì ra trước đó vì để sơn tuyền tích
thành hồ nhỏ, Lục Mang Lâu đã nghĩ tới biện pháp cũ này, cho nổ đất đá
xung quanh, đất đá rơi xuống có thể vây thành một cái đập. Sau đó tích
ra một hồ tám góc, nước tràn ra thì vẫn như cũ chảy xuống núi.

Nhưng đập đê do biện pháp cũ này tạo ra cũng có chỗ không tốt__ khó thả nước. Nếu dùng hỏa dược, đất đá nổ ra lại tự động lấp lại cái lỗ vừa nổ. Phái người đào, lại sợ người chạy không kịp bị nước lớn xối đi. Vì thế mấy
ngày đầu, học sinh Lục Mang Lâu cứ chậm rãi xây cao đập trước đó lên,
chỉ cần vây nước lại càng nhiều, đập không chịu nổi áp lực, sẽ dần bị rỉ nước, sau đó nước này sẽ càng lúc càng lớn, có thể cuốn trôi toàn bộ
đập đi.

Phải nói Nam Hàn quân nếu có người từng tu qua đê, tự
nhiên sẽ hiểu được những đạo lý này, nhìn ra được chút dấu vết__ Chẳng
hạn như, trên bình nguyên vốn có một con sông to rộng, nhưng đá sỏi dưới đáy sông đều phơi ra, hơn nữa đã khô rồi, đây là vì đã dựng đê được mấy ngày, nước sông toàn bộ chảy đi. Chẳng hạn như, trên con sông khô cạn
xuất hiện một con khe nhỏ bẩn đục, đây là vì phần đáy đê đã bị áp lực
nước mạnh xối ra, đã xuất hiện lỗ hỏng nước, và áp lực đang không ngừng
khuếch đại lỗ hỏng lên.

Bạch Lang Vương cũng thầm kỳ quái đánh trận và tu thủy lợi có gì liên quan, nhưng ngại mặt mũi, không tiện hỏi ra tiếng.

__

Mặt trời dần chìm vào núi sâu, gió nóng bức cũng lạnh xuống. Đám người
Hoàng Linh Vũ ngồi đó ăn lương khô, Sí Diệm và y cùng ngồi lên thảm
lông, Hắc quả phụ thì ngồi bên cạnh Bạch Lang Vương cười hi hi.

Bạch Lang Vương nhìn tới mức da đầu phát tê, hắn nhớ hai người từng ân ái
như mật ngọt, nhưng sau đó lại dần không đúng vị đạo. Nữ nhân này ỷ rằng đã thành thê tử của hắn, liền liên tục quản thúc hắn không để đêm đi
giao du, không cho phép hắn nạp thiếp, không cho hắn cùng nha đầu dính
líu. Lúc này hắn mới để lộ ra cho mọi người biết thân thế Tây Thương
nhân của nàng, để đuổi nàng ra khỏi nhà. Nữ nhân này hiện tại vẫn mỹ mạo như ngày xưa, chỉ đáng tiếc lòng dạ đã như rắn độc.

Hắc quả phụ
chậm rãi nói: “Hiện tại ta đều bảo người khác gọi ta là Hắc quả phụ, dù
sao ngươi tuy là phu. Nhưng ta cũng đã sớm xem ngươi là người chết.”

Bạch Lang Vương vẫn nhớ khi bản thân hưu thê đã gọi quản gia rạch lên thân
lên mặc Ô Hào, đem nàng ném vào trong chuồng heo cùng ăn cùng ở, nhưng
dưới ánh trăng xem ra vẫn mang dung mạo mỹ lệ như trước, quát lên:
“Không ngờ được quản gia đó thế nhưng có gian díu với ngươi!”

Hắc quả phụ ngạc nhiên: “Gian díu gì?”

“Nếu không phải vậy, sao hắn lại dám nghịch lại mệnh lệnh của ta mà bỏ qua cho ngươi.”

Hắc quả phụ vạn lần không thể ngờ nam nhân này lại có suy nghĩ như thế,
thương thích đau đớn trên người nàng người khác không thể hiểu được, chỉ có Bạch Long dần đi vào tim nàng, mới cho phép hắn giúp nàng trị liệu,
nào ngờ còn có thể đổi lấy suy đoán bẩn thỉu của Bạch Lang Vương này.

Hắc quả phụ còn đang ngây người, Hoàng Linh Vũ đã lạnh giọng nói: “Sí Diệm, bịt miệng hắn lại. Hắc tỷ, trên người ta có bệnh, nghe không nổi mấy
lời chọc người của hắn.”

Mộ Dung Sí Diệm đứng lên đi qua, hắn vốn có thể điểm huyệt bắt Bạch Lang Vương im miệng, nhưng cũng cảm thấy nam nhân này đáng ghét, huống hồ nguyên văn lời của Hoàng Linh Vũ là bịt
miệng hắn lại, nhất thời tâm vui đùa nổi lên, liền nắm lấy một nắm bùn,
nhét thẳng vào miệng Bạch Lang Vương. Nghĩ rồi nghĩ, để phòng ngừa hắn
nhổ bùn ra, lại phong bế huyệt đạo hoạt động của hắn.

Hắc quả phụ ở gần thấy được rõ ràng, lại thấy bộ dáng nhục nhã phẫn hận muốn chết
nhưng lại không chết được của nam nhân này, trong lòng cười đến rút gân, miệng thì nói: “Hoàng đại, ngươi bình thường không phải tuyên dương các loại nhân đạo chủ nghĩa gì sao, ngươi như vậy gọi là nhân đạo hả? Gọi
là nhân quyền hả?”

“Nhân quyền là nói với người, ngươi thấy hắn
có chỗ nào giống người.” Hoàng Linh Vũ nói, “‘Bạch Lang Vương’, ‘Diệp
Cầm – Hách Nhĩ Thú’__ giỏi cho một tên cầm thú!” (*Cầm và Khâm đọc cùng
âm, Thọ và Thú đọc cùng âm)

Bạch Lang Vương nào biết, người khác
khi nhắc tới tên của hắn đều là run run rẩy rẩy, hoặc là tán dương hắn
dũng mãnh vô địch, hiện tại lại bị lý giải sai lệch như vậy, tức tới mức mặt mũi xanh tím.

Đang lúc này, dưới chân đột nhiên chấn động, thanh âm trầm nặng như tiếng sấm nổi lên từ mặt đất liên tục vang lên.

Thanh âm đó nổi lên ầm ầm, trong bóng đêm thật sự đáng sợ, tới mức chiến mã đều kinh hoảng bất định.

“Thành rồi.” Trong giọng nói của Lương Tiểu Tiểu hàm chứa hưng phấn không tên.

Hoàng Linh Vũ chống nạng đứng lên, lặng lẽ nhìn phương xa. Đêm nay sắc nguyệt đặc biệt sáng, lỗ hỏng nước cuối cùng cũng vượt qua điểm ranh giới, bờ
đê đứng thẳng hơn một năm của hồ tám góc bị sập từ gốc. Đất đá tạp loạn
bị lũ trào cuốn đi, một đường đổ ào xuống dưới.

Hắc quả phụ dịu
dàng đỡ Bạch Lang Vương đứng lên, mới ngắn ngủi vài nhịp thở, đất đá
thủy lưu đã rơi xuống núi, gặp phải đất bằng cản trở, nổi lên sóng lớn
cuộn trời. Đất đá cuồn cuộn không dứt đổ xuống, như chớp giật đổ về
doanh địa của Nam Hàn quân.

Quân doanh chỗ xa rõ ràng đã có người nghe được tiếng động, vội vàng leo ra khỏi quân trướng xem thử. Đáng
tiếc tầm nhìn trên mặt đất làm sao rộng rãi như núi cao chỗ Hoàng Linh
Vũ, cho nên cái gì cũng không thấy.

Bạch Lang Vương chưa từng
thấy qua trận thế này bao giờ__ Dòng nước đục ngầu nhanh chóng trào lên, lều trướng màu trắng nhỏ như hạt đậu dính liền thành một hàng, đối mặt
lũ lớn rõ ràng không thể chịu nổi một kích. Sóng lớn như lũ, ngay cả sức lực ngăn cản cũng không có, đã bị hoàn toàn nhấn chìm.

Như vừa
tỉnh mộng. Trong đầu Bạch Lang Vương vang lên ong ong, đánh trận nhiều
năm như thế, không ngờ được sinh mạng lại không chịu nổi một kích đến
vậy, không ngờ quân đội của bản thân lại yếu ớt như thế. Trước đây bán
mạng liều chết tính là gì, những chiến công đã từng dựng lập cũng tính
là gì?

Trong thoáng chốc, một trận nước lớn đã phủ định toàn bộ phấn đấu cả đời của họ.

“Sử sách ngày sau đại khái sẽ nói, Nam Hàn quân gặp nhược thì cường, gặp
cường thì nhược. Bất luận ngươi trước đây đã đánh thắng bao nhiêu trận,
một trận chiến bại sẽ phủ định toàn bộ của ngươi.” Hoàng Linh Vũ nói,
“Hy vọng kẻ hiếu chiến sẽ biết kìm hãm từ trận này, từ nay về sau đừng
dấy lên chiến hỏa nữa.”

__

Mặt trời sáng rõ, hồ tám góc
yên tĩnh luân chuyển, xung quanh toàn là đá loạn và những phiến đất bùn
lớn, còn có những thân cây bị nhổ bật góc. Di thể bị đè trong đống loạn
thạch, nhấn chìm trong bùn lầy, có người đang còn trong mộng đã bị dìm
chết, còn có không ít là bị đá tảng trong dòng nước đánh cho vỡ xương
nát thịt mà chết.

Binh sĩ Nam Hàn quân còn sót lại không thể ngờ, câu nói “Đại nạn không chết ắt có hậu phúc” không hề ứng nghiệm trên
người bọn họ.

Hắc quả phụ cởi khôi giáo Nam Hàn xuống, thả ngựa
từ trên núi xuống càn quét Nam Hàn quân tàn cục. Nàng một thân hồng
trang như hổ vào đàn dê, trong quân trận giao chiến vô cùng bắt mắt.

Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nhìn, đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền từ dưới chân núi lên. Y quay đầu nhìn lại, rồi ngây người tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui