Tinh Tinh Vơ Nguyệt FULL


Edit: Pei Pei
Bạch Minh Hiên nhớ tới dáng vẻ bị nam nhân ức hiếp đến triều phun, côn th*t mềm mại trong khoang huyệt nữ nhân run lên, như sắp bắn ra ngay lập tức.

Y mang theo tiếng khóc xấu hổ mà đẩy cái đầu to toàn chứa mấy trò đồi bại kia ra: "Không...!ưm...!đừng liếm...!ưm a..."
Hoàng đế nắm chặt hai đùi Bạch Minh Hiên, chóp mũi cao giống như làm nũng cọ cọ thịt hạt: "Bắn đi mà, Minh Hiên, tướng công muốn nhìn ngươi triều xuy, tiểu tao huyệt vừa run rẩy vừa phun nước, phun đầy mặt tướng công."
Bạch Minh Hiên sao mà chịu được lời bỡn cợt lỗ mãng của nam nhân này, y cảm thấy dường như mình thực sự sắp triều xuy, thịt mềm đỏ hồng run rẩy, d*m thủy từ trong lỗ nhỏ nóng ấm không khống chế được bắn ra.

Càng nghĩ càng thẹn, càng thẹn lại càng dâm đãng, Bạch Minh Hiên xấu hổ che mắt, hai chân run rẩy, d*m thủy ấm áp bắn lên khuôn mặt anh tuấn của hoàng đế.

Nhìn Bạch Minh Hiên bị hắn liếm đến cao trào, hoàng đế càng thêm hưng phấn nhào tới, đầu lưỡi thô ráp cuồng loạn luồn vào thịt huyệt đang phun nước, liếm láp sạch sẽ d*m thủy thơm ngọt.

Còn chưa bắt đầu "bữa chính", Bạch Minh Hiên đã bị bắt nạt đến cao trào, thảm thương xụi lơ trên giường rồng, thân thể vô cùng mẫn cảm bất lực để nam nhân cường tráng tùy ý đùa bỡn.

Hoàng đế cuối cùng cũng nếm được hương vị ngọt mềm của tiểu huyệt, chậm rãi hôn dọc theo cái bụng phẳng lì của Bạch Minh Hiên, ngửi chỗ này một cái chỗ kia một chút giống như con chó bự.

Bạch Minh Hiên bị hắn làm mặt đỏ bừng, bàn tay yếu ớt đẩy mạnh cái đầu to: "Ngươi...!ưm...!ngươi làm gì vậy..."
Hoàng đế xấu xa kéo y phục trước ngực Bạch Minh Hiên, nhẹ nhàng thổi một hơi trên đầu v* thơm mềm: "Tìm được rồi, đầu v* thật thơm."
Bạch Minh Hiên cảm giác được hai cây côn th*t vừa nặng vừa nóng vừa cứng của người đàn ông đã chọc vào đùi mình, y chỉ lo cái tên vô liêm sỉ này sẽ thật sự làm y đến khi mang song thai.

Bạch Minh Hiên đỏ mặt hơi ưỡn ngực lên, đầu v* mềm mại chạm vào môi nam nhân: "Ngươi...!Ngươi ăn đi...!Ưm...!Ăn xong rồi...!Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi..."
Hoàng đế tham lam cắn núm vú thơm mềm ngọt ngào, cắn đến say sưa bỏ ngoài tai chuyện nghỉ ngơi.

Bạch Minh Hiên bị hút có chút đau đớn, vừa thẹn vừa giận kéo tóc nam nhân: "Ngươi...!ư...!Xong chưa...!ưm a...!Bọn nhỏ sắp tan học rồi, ngươi...!Ngươi buông ra...!ư..."
Hoàng đế cây ngay không sợ chết đứng ngậm đầu v*, mơ mơ hồ hồ lầm bầm: "Tan học cũng không được cướp của trẫm, thời kỳ bú sữa mẹ của bọn nó qua lâu rồi.

Bây giờ hai cái núm nhỏ này là của trẫm...!Không ai được giành hết..."
Bạch Minh Hiên sợ bọn nhỏ đi vào nhìn thấy cảnh tượng tục tĩu này, ngón tay run rẩy vội vàng muốn buông rèm.

Nhưng y vừa hoảng lại vừa thẹn, không khống chế được sức lực nên đã kéo rách toàn bộ tấm màn giường.

Tấm màn giường vàng tươi rơi trên mặt đất, hai người cách cửa chỉ có bức rèm che nửa kín nửa hở.

Đúng vào lúc này, hai tiểu hoàng tử tay cầm tay hoan hoan hỉ hỉ chạy vào Bàn Long điện, giọng nói non nót vang lên: "Phụ hoàng ~ mẫu hậu ~ hôm nay tiên sinh dạy bài mới ~ "
Bạch Minh Hiên mặt đỏ lên vì tức, dùng sức túm tóc hoàng đế: "Buông ra...!Ưm...!Đừng mút nữa...!Bọn nhỏ...!Ưm...!Bọn nhỏ sắp chạy vào...!A..."
đầu v* non mềm bị mút đến tê dại, tiếng Bạch Minh Hiên quát lên nghe thật giống như lời rên rỉ cầu hoan.

Hoàng đế không nỡ buông thịt viên mềm mại trong miệng, lẩm bẩm nói: "Đều không còn sữa, trẫm làm sao còn muốn cùng hài tử cướp ăn."
Bạch Minh Hiên bị lời nói dâm đãng của hắn bắt nạt đến d*m thủy chảy ròng, giữa hai đùi ướt nhẹp dính nhơm nhớp, không biết đã chảy ra bao nhiêu.

Hoàng đế lưu luyến không rời buông tha cho núm vú, với ra bên ngoài nói: "Đình Nhi, Nguyệt Nhi, mẫu hậu các con đang ngủ, hai canh giờ nữa hẵng quay lại."
Bạch Minh Hiên tức giận thở dốc: "Ngươi hét lên như vậy đến người chết cũng bị đánh thức!"
Hoàng đế ý đồ xấu xa vươn tay xoa nắn khe thịt lộ ra giữa đùi Bạch Minh Hiên.

Bạch Minh Hiên lập tức thất kinh che miệng lại, chỉ lo bọn nhỏ nghe được tiếng thở dốc dâm đãng của mình: "Ưm a..."
Hoàng đế đuổi hai bánh bao nhỏ đi, từ trên cao nhìn thật sâu vào đôi mắt đang rưng rưng của Bạch Minh Hiên, đỡ côn th*t to lớn cứng đến sắp nổ, tìm kiếm lối vào trong khe thịt.

Bạch Minh Hiên run rẩy muốn đẩy ra: "Không...!Không cho...!Ưm...!Đừng nghĩ ta lại sinh con cho ngươi...!Không cho vào..."
Đôi mắt hoàng đế bi thương tủi hờn nhìn Bạch Minh Hiên: "Minh Hiên..."
Bạch Minh Hiên trong lòng run lên, dường như muốn hùa theo y đồ của nam nhân.

Nhưng y...!Nhưng y vẫn chưa giải quyết được nút thắt trong lòng, thực sự không muốn mang thai thêm hai đứa con với cái tên bạo chúa này.

Khuôn mặt tuấn tú thô kệch của hoàng đế chậm rãi lộ ra vẻ đau lòng, hắn ôm trán muốn té xỉu.

Bạch Minh Hiên cuống quít xoa trán hoàng đế: "Làm sao vậy? Lại đau? Thái y! Truyền thái y!!!"
Hoàng đế nắm chặt ngón tay như ngọc, đưa lên môi cười khổ hôn một cái: "Minh Hiên...!Cho ta vào có được không? Ngươi nói tiến vào nơi nào chúng ta liền tiến vào nơi đó, tất cả nghe theo ngươi, con theo họ ngươi, ta phong hắn làm Thái tử, có được không?"
Bạch Minh Hiên không thể chịu nổi mấy lời mê sảng vô lý của hoàng đế.

Y có cảm giác như mình đã nuôi một con chó hoang hung dữ, con chó hoang nổi điên cắn y chảy máu, nhưng sau cú cắn, nó đáng thương hề hề nép vào chân y, van xin tha thứ.

Bạch Minh Hiên trong lòng khẽ run rẩy.

Từ hôm tỉnh lại, y đã hạ quyết tâm rời khỏi hoàng cung, nhưng hoàng đế đau đầu suốt ngày nên y lo cho hai đứa nhỏ.

Bây giờ hoàng đế đã khỏe, y cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi vĩnh biệt, thuận theo dã nhân kia một lần, chỉ cần...!một lần thôi, sẽ không còn dính líu gì nữa.

Tâm ý đã quyết, Bạch Minh Hiên ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Y nhắm mắt lại, nắm chặt tấm chăn dưới thân, run rẩy mở hai chân ướt nhẹp, nhẹ giọng nói: "Chậm một chút, ta đã lâu chưa làm chuyện này..."
Hai hoàng tử nhỏ ngoan ngoãn ở Đông cung đợi đến tận khuya, ngáp một cái liền ngủ thiếp đi trước khi đọc thuộc sách cho mẫu hậu nghe.

Tụi nhỏ oan oan ức ức, ôm nhau ngáy khò.

Kế hoạch xuất cung của Bạch Minh Hiên tạm thời trì hoãn dưới thể lực như chó hoang của hoàng đế, hắn ngủ mê man, cũng không biết mình đã bị bắt nạt ra sao.

Hoàng đế nhịn đói hơn bảy năm cuối cùng cũng được ăn no, miễn cưỡng hôn lên gò má đẫm mồ hôi của người yêu, thận trọng đứng dậy đi làm chính sự.

Hắn và Tô Hiển Sâm kiềm chế uy hiếp nhau nhiều năm như vậy cũng đã nên kết thúc.

Hoàng đế đầu không còn đau nữa, cũng đã được ăn uống no say, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi cung điện, nói với thủ lĩnh thị vệ: "Truyền lệnh xuống, hoàng thành cấm quân bí mật điều động, vây nhốt Tô phủ, trẫm sẽ đích thân ra tay bắt sống Tô Hiển Sâm!"
Hoàng thành cấm quân lặng yên không một tiếng động di chuyển trong bóng đêm.

Tô Hiển Sâm còn đang trong mộng, bị thuộc hạ hoảng sợ đánh thức: "Lão gia, lão gia! Không xong! Bệ hạ trở mặt!! "
Tô Hiển Sâm đột nhiên ngồi dậy: "Hắn hạ chỉ tước chức hay là tước vị?"
Hạ nhân kêu lên: "Cấm quân đã bao vây Tô phủ, lão gia, bệ hạ muốn mạng của ngài!"
Tô Hiển Sâm sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi: "Không...!Không phải hoảng loạn, lão phu...!Lão phu còn có hậu chiêu, lão phu còn có hậu chiêu! Nhanh! Nhanh thả pháo sáng! Nhanh!!"
Một luồng sáng đỏ ầm ầm phóng thẳng lên trời, trong lòng thái giám run lên, tàn nhẫn bước vào đại điện, lặng lẽ đến gần mỹ nhân còn đang say ngủ trên giường rồng.

Cấm quân phá tan đại môn Tô phủ, Tô Hiển Sâm biết rằng mình không còn đường lui, chỉ đành nén nỗi sợ hãi ngồi trong sảnh chính, giễu cợt nói: "Bệ hạ đêm khuya đến đây, là có việc gấp sao?"
Hoàng đế nhìn lão nhân gầy gò, không khỏi nghĩ tới Dương Thẩm lạnh lùng khô khốc.

Có một cơn đau âm ỉ trong đầu, nhưng hắn tự mình kìm nén.

Hoàng đế nói: "Trẫm muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi trả lời hay không trẫm vẫn để ngươi thoải mái lên đường, sẽ không nhẫn tâm khiến quốc cữu hiểu được cảm giác đầu đau như sắp nứt!"
Tô Hiển Sâm biết đến sự tình bại lộ, cũng lười ngụy trang trước mặt thái tử giả, chỉ biết chế nhạo: "Ngươi chỉ là một tên dân đen ngu xuẩn trên núi.

Lão phu cứu ngươi, cho ngươi sống như người bình thường, ngươi lại vẫn vừa lòng.

Ngươi thật sự nghĩ mình là hoàng tử? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi cũng chỉ là thú hoang lai lịch không rõ, là quân cờ của ta mà thôi!"
Hoàng đế trầm giọng hỏi: "Ngươi đã sớm biết?"
Tô Hiển Sâm tính toán thời gian, nội ứng của hắn chắc đã sớm đưa Bạch Minh Hiên xuất cung, bởi vậy càng thêm tin tưởng, hả hê cười lạnh: "Đương nhiên, hiện tại hoàng tử thật đã được thuộc hạ của ta cứu rồi, chờ Thiên Vận ty nghiệm minh thân phận.

Còn ngươi là thế thân giả mạo phạm vào tội lớn mưu phản nghịch tặc!"
Hoàng đế cân nhắc việc này, càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ.

Hắn không biết Tô Hiển Sâm nói thật hay giả, Tô gia thân binh đông đảo, nếu như đánh nhau, Tô Hiển Sâm e là dễ dàng nhân cơ hội đào tẩu.

Hoàng đế nói: "Người đâu, đến Thiên Vận ty!"
Bạch Minh Hiên tỉnh lại giữa những xóc nảy va chạm.

Y tuy rằng bị chơi đùa tàn nhẫn, nhưng cơn đau ê ẩm xấu hổ toàn thân cũng không làm cho y ngủ sâu, ngược lại cảm thấy choáng váng vì đang bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ lớn, loạng choạng không biết mình bị đưa đi đâu.

Y ngửi thấy mùi đồ ăn thịt rau mục nát, đỉnh đầu tựa như có một xô nước rửa chén.

Thân thể rất mệt mỏi, khả năng đã bị hạ thuốc, cũng có thể là do bị con dã thú kia bắt nạt thành ra như vậy.

Bạch Minh Hiên thử thăm dò đẩy tấm gỗ, bên ngoài bị khóa chặt, mở không ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui