Tinh Tinh Vơ Nguyệt FULL


Phiên ngoại 5: Không phải chỉ là dỗ vợ thôi sao
Edit: Pei Pei
Khi Ngưu Đại Tráng còn ở trong núi rừng, ngày nào cũng ăn thịt nướng nửa chín, ăn trái cây chua chua khó nuốt.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể nuốt được thì đều là ăn ngon.

Nhưng Bạch Minh Hiên thì khác.

Vốn là thiếu gia giàu có, được cha mẹ chiều chuộng, uống rượu sương mai, ăn những món ngon vật lạ.

Gạo tẻ trắng nõn, từng hạt gạo đều được vo sạch sẽ, thêm đậu đỏ, đậu xanh, gạo tẻ, gạo nếp và ngô bào, điểm thêm lá sen, hạt sen, nhụy đào, bạch ngọc, múc nửa thìa trong bát thủy tinh, rưới lên hai vòng mật ong, rắc một chút mơ đỏ tươi diễm lệ.

(đoạn này tả món ăn edit không biết chuẩn không hjcc)
Ngưu Đại Tráng trợn mắt lên nhìn lão đầu bếp nấu cháo, nơm nớp lo sợ nhận mâm thức ăn, chỉ sợ làm vương vãi món ăn mà lão đầu bếp bày biện cẩn thận.

Lão đầu bếp hiền lành cười: "Món cháo mơ này đơn giản lại dễ làm lắm, thơm ngon ngọt ngào.

Ngày xưa còn trẻ ta cũng thích chiều vợ bằng món này.

Ngưu viên ngoại, ngài muốn bộc lộ tài năng cho người trong lòng thấy thì cứ dùng chén cháo này, bảo đảm sẽ khiến cho giai nhân vui vẻ, mỗi ngày trôi qua đều như mật ngọt."
Ngưu Đại Tráng thật thà đáp: "Ta sợ ta làm không cẩn thận lại thành chuyện cười."
Lão đầu bếp nở nụ cười: "Chuyện đùa vui giữa phu thê có gì đáng mất mặt? Hồi đầu lão gia nhà ta dỗ vợ còn cố ý bôi bẩn mặt để chọc cho phu nhân cười cơ đấy!"
Ngưu Đại Tráng nhìn về phía kệ bếp, Chân Kiệt đang bóp gia vị lên con gà mái già nom đến ngon miệng, không thể tin được cái tên mắt to mày rậm này lại mưu mô như vậy.

Chân Kiệt đổ nước ngâm nấm đông cô vào nồi sắt lớn, cho gừng thái sợi, hành lá, bạch chỉ, hồi, tiêu, quế, nước tương, xì dầu vào nồi, sau đó cho thêm củ cải trắng và đậu phộng, hầm gà trên lửa nhỏ.

Con gà mái già này cần hầm một đêm, sáng mai cho Tiểu Trì uống canh.

Chân Kiệt thuần thục đậy nắp nồi, sai hạ nhân canh bếp, ra vẻ người từng trải vỗ vai Ngưu Đại Tráng: "Ngưu huynh, chuyện cười cũng là cười, không phải chỉ muốn dỗ dành vợ thôi sao?
Ngưu Đại Tráng trầm tư chốc lát, cảm thấy cũng có lý ra phết, dứt khoát nói: "Nào, bôi lên mặt ta đi, càng nhiều càng tốt."
Trong sân nhà họ Chân, Tiểu Trì đang bắt bướm với ba đứa nhỏ, Bạch Minh Hiên ngồi bên hành lang, nương theo ánh đèn đọc sách.

Bọn hạ nhân bắt đầu dọn thức ăn lên.

Ngưu Đại Tráng hưng phấn gọi: "Minh Hiên! Minh Hiên! Ăn cơm thôi!"
Bạch Minh Hiên quay đầu lại, dưới ánh trăng mờ ảo thấy một vị Hoàng đế của một nước cực kỳ không đứng đắn cẩn thận bưng một bát thủy tinh.

Trên khuôn mặt anh tuấn toàn là nhọ nồi, thực sự giống như dã nhân điên cuồng trong quá khứ kia.

Bạch Minh Hiên vừa bực vừa buồn cười, định đứng dậy lôi nam nhân cao lớn này đi rửa mặt.

Bỗng nhiên Tiểu Trì – người đang mải mê bắt bướm hét lên sợ hãi rồi chạy núp sau lưng Chân Kiệt: "Ahhhhh! Đười ươi! Đại tinh tinh!!! Cái con tinh tinh to lớn kia lại tới nữa rồi!!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui