Tần Phóng dễ tính với Hình Viêm mà thôi, chứ trước đây cũng như pháo đốt chực chờ châm lửa, nếu không thì đã chẳng đến nỗi ba ngày thì hai ngày đánh nhau. Hình Viêm không nói chuyện tử tế, Tần Phóng không chịu được, nghiêm mặt xỏ dép ra ngoài.
Ai dè lần này một người ở trong phòng, một người ngồi ở sofa dưới phòng khách, không ai ngó ngàng tới ai.
Thực ra có đôi lúc họ cũng cãi nhau vì những chuyện không đáng, nhưng có một số việc càng chiến tranh lạnh lại càng gây tức giận, một chuyện vốn dĩ nói một hai câu là xong, vậy mà hậm hực suốt cả buổi chiều, ấm ức đến độ đau dạ dày.
Có người gửi ảnh cho người yêu mình, vậy mà người yêu không giải thích câu nào, còn nạt lại cậu.
Tần Phóng tức chứ, nhưng cũng có chút uất ức của thiếu nam, cơn giận tích lũy lên tới đỉnh điểm, cảm thấy mình không sai, một khi nghĩ vậy rồi, nỗi kích động dâng trào. Tức giận rồi chẳng muốn ở lại đây nữa, cậu lấy chìa khóa xe và điện thoại trên bàn muốn bỏ đi.
“Đi đâu vậy.” Lúc giọng nói trên tầng vang lên Tần Phóng còn giật nảy mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn, không biết Hình Viêm ngồi ở sàn nhà bên lan can tầng hai từ lúc nào, nghiêng người dựa vào đó nhìn cậu.
Tần Phóng không muốn nói chuyện với anh, liếc nhìn một chút rồi đảo mắt về, gương mặt hờ hờ hững hững không có biểu cảm gì.
Hình Viêm buông mắt nhìn cậu, Tần Phóng đứng ở đó, hai người không nói với nhau lời nào, bầu không khí như ngưng đọng.
Thế rồi Tần Phóng chau mày lại, xoay người bỏ đi.
Hình Viêm cũng không giữ cậu lại, mặc cho cậu mở cửa ra ngoài. Lúc lên xe Tần Phóng nghĩ, không ngờ vẫn còn cứ cố chấp khăng khăng như vậy, cái người gì đây. Lúc Hình Viêm chọc người ta tức điên lên thực sự khiến họ thấy bực mình, Tần Phóng lạnh lùng khởi động xe, không chút do dự muốn bỏ đi.
Bình thường giận dỗi đôi câu chỉ là chuyện trẻ con vặt vãnh, đây vẫn là lần đầu tiên cậu giận Hình Viêm như vậy, cũng là lần đầu tiên họ giận nhau mà không nói chuyện suốt cả buổi chiều, đổi lại là trước đây Tần Phóng ra khỏi phòng rồi sẽ bỏ đi luôn, không cho người ta làm giá. Nhưng lúc đó cậu thực sự không muốn đi, nào ai cam lòng chứ, cậu thích người ta như vậy, có giận cũng không muốn bỏ đi. Ai dè Hình Viêm mặc cậu ngồi dưới tầng cả buổi chiều, để cơn giận lên tới đỉnh điểm.
Lúc khởi động xe Tần Phóng tức đến độ bật cười, đúng là bội phục.
Điện thoại đổ chuông, Tần Phóng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại vứt trên ghế phó lái, hai tin nhắn wechat, cậu không để tâm. Lúc muốn đánh xe đi, điện thoại lại vang lên hai tiếng nữa, Tần Phóng nghiêng người cầm điện thoại, mở khóa ra, thế mà lại là Hình Viêm.
Tần Phóng nhìn màn hình mà muốn cười, nhưng dù sao vẫn còn đang giận, cũng không thực sự bật cười.
Hình Viêm thế mà lại gửi hai bức ảnh chân cho cậu, trong ảnh có thể nhìn thấy được cả lan can, ban nãy anh ở đó chụp ảnh.
Một chân tùy ý co lên, một chân duỗi thẳng, đầu gối đè lên chân còn lại, chỉ chụp tới cổ chân. Tất cổ thấp, mắt cá chân hơi nhô lên, trên đó còn có mạch máu xanh nhạt, uốn lượn chạy vào mép tất. Tần Phóng liếm môi, sao mà chân Hình Viêm trắng thế, cậu mê mẩn chân Hình Viêm như vậy, đổi lại là bình thường chỉ hai bức ảnh này thôi cũng có thể khiến cậu cương.
Phía dưới còn hai tin nhắn.
—— Đừng đi mà.
—— Về đi.
Tần Phóng đã khởi động xe xong, lúc bấy giờ lại chẳng thể nhấc chân giẫm chân ga. Hình Viêm bảo cậu đừng đi, Tần Phóng không nỡ lòng bỏ đi nữa. Tần Phóng nhìn tin nhắn Hình Viêm gửi trên màn hình điện thoại, trong lòng thầm bảo sao mày chẳng có tiền đồ gì thế. Hình Viêm lại gửi tin nhắn tới.
—— Ai trắng?
Tần Phóng nhìn hai chữ kia, nhìn mấy giây đột nhiên bật cười, dường như chấp nhận số mệnh mà lắc đầu, bên môi mang theo ý cười, cậu đỗ xe lại, tắt máy.
Vào nhà rồi Hình Viêm vẫn còn duy trì tư thế không nhúc nhích, chỉ hơi quay đầu lại nhìn cậu, nhìn rồi lại quay đầu trở về. Tần Phóng lên cầu thang, đi tới trước mặt Hình Viêm, cơn giận đã sắp tản đi hết.
Hình Viêm mặc quần thể thao, vì chụp ảnh mà ống quần xắn lên đầu gối, chụp xong còn chưa thả xuống, vẫn duy trì tư thế ngồi tùy ý như vậy.
Hình Viêm ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẫn không có biểu cảm gì nhiều, dường như bức ảnh ban nãy không phải do anh gửi. Hai người một người ngước đầu lên, một người buông mắt xuống, đều rất đỗi lạnh lùng, cứ như vậy nhìn đối phương. Thể như ai nói trước thì người đó thua cuộc.
Sau đó Tần Phóng duỗi tay ra, đưa về phía Hình Viêm. Hình Viêm cũng nắm lấy tay cậu đứng dậy.
Tần Phóng khẽ cười, ghé vào tai Hình Viêm hà hơi, khẽ nói: “Anh trắng nhất.. chỗ nào của anh cũng trắng cả.”
Hình Viêm giơ tay ôm lấy cậu, một chiếc ôm ghì chặt.
“Ai u — —— đau!!” Tần Phóng đột nhiên kêu một tiếng.
Hình Viêm đẩy cổ áo cậu ra, cắn mạnh bên mép, in dấu răng rõ ràng. Giọng anh thở nặng nề, hỏi Tần Phóng: “Em đi đâu vậy?”
Tần Phóng nói: “Về trường.”
Hình Viêm hỏi cậu: “Thế anh thì sao?”
Tần Phóng không nói lời nào.
Hình Viêm nhướng mày hỏi: “Mặc kệ anh à?”
Tần Phóng chỉ vào chiếc motor dưới tầng: “Anh tự về đi.”
“Anh không tự về được,” Hình Viêm lắc đầu, “Em đưa thì anh mới về được.”
Anh chẳng hề nói lý, còn rõ là ỷ lại. Nhưng Tần Phóng dính chiêu này, bạn trai mình mình chiều có sao. Tần Phóng mỉm cười, hỏi anh: “Sao anh cáu kỉnh thế.”
Hình Viêm nói: “Anh chưa tỉnh ngủ.”
“Anh tỉnh ngủ rồi cũng không nói gì với em mà.” Tần Phóng bảo vậy.
Hình Viêm không lên tiếng, mím môi không nói lời nào.
Chút chuyện này vốn không đáng để giận dỗi, nói với nhau một câu là qua chuyện, hai người họ cũng đã kìm nén suốt cả buổi chiều. Hình Viêm bảo: “Người kia anh quen từ hồi cấp ba, trước đây từng làm dự án, kiếm lời.”
“Làm gì vậy?” Tần Phóng hỏi.
Hình Viêm nói: “Mấy phần mềm lung tung, game không bản quyền, mấy chương trình nhỏ. Hơn một năm rồi không liên lạc.”
“Anh còn biết làm mấy cái đó nữa à?” Tần Phóng quan tâm lệch hướng, cậu nhìn Hình Viêm, “Sao cái gì anh cũng biết thế?”
“Không khó, tự nghiên cứu, để kiếm tiền.” Giọng Hình Viêm hờ hững, “Cậu ta vốn như vậy, vừa hèn vừa dâm, không liên quan gì tới anh, chỉ cùng kiếm tiền thôi.”
Tần Phóng gật đầu, “Rất dâm ấy chứ.”
Hơn một năm rồi không liên lạc gì lại đi gửi ảnh cho người ta, không điên thì là gì. Tần Phóng cười cười, nói với Hình Viêm: “Em còn tưởng hai người từng hẹn hò chứ.”
Hình Viêm khẽ chau mày lại, anh bảo: “Hẹn cái gì? Anh chỉ từng hẹn với em.”
Nói tới đây Tần Phóng chẳng còn lời nào nữa, cậu thả mình xuống giường, thở phào một hơi: “Cả buổi chiều em tức sắp nổi đóa lên luôn ý.”
Hình Viêm cũng ngã xuống, nằm nhoài bên cạnh cậu: “Đáng đời.”
Tần Phóng vẫn cười: “Anh ghen à? Tại em nói trắng?”
Hình Viêm buông rèm mi, không nói lời nào.
“Em đang mải tức, ai để ý xem anh ta có trắng hay đen.” Tần Phóng dán sát lại, cánh tay vuốt ve bên eo anh, cậu hỏi: “Thế có phải kết bạn lại không?”
Hình Viêm nói: “Không kết bạn.”
Tần Phóng nói: “Chắc anh ấy muốn tìm anh làm dự án gì đó.”
Hình Viêm lắc đầu trầm mặc một hồi, sau đó bảo: “Không làm, kiếm đủ tiền rồi.”
Đó giờ Tần Phóng vẫn luôn cảm thấy Hình Viêm không thiếu tiền, Châu Tư Minh nói Hình Viêm sống dựa vào đầu óc, xem ra đúng là như vậy thật. Hình Viêm là một người sống rất tự tại, dựa vào đầu óc mình mà sống. Anh tự tại như vậy, khiến người ta phải ước ao.
Hai người nằm một lúc, đột nhiên Tần Phóng hỏi: “Anh có đói không?”
“Không đói, sao hả?” Hình Viêm nói.
Tần Phóng đột nhiên vươn mình nằm đè lên Hình Viêm, nở nụ cười rất đẹp trai, cậu nhìn Hình Viêm bảo: “..Không đói thì cho em ngắm chân một chút đi.”
Hình Viêm bị cậu đè lên, anh ngước đầu, để lộ cần cổ thon dài, khẽ nở nụ cười, lồng ngực rung lên.
Vốn không đói bụng gì cả, ngắm chân xong hai người đều đói meo, cưỡi motor đi ăn. Tần Phóng rất thích motor, có thể cưỡi nó thì chẳng buồn lái xe.
Cuối tuần thảnh thơi bên ngoài, mỗi khi trở về trường học đều tràn đầy tinh thần.
Dạo này hai người bạn cùng phòng đều rảnh rang, đợi bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Trần Kha không hồi hộp thi vòng hai, còn Thẩm Đăng Khoa thì không qua, cuối cùng điều chỉnh nguyện vọng vào khoa khác, một chuyên ngành ít người quan tâm. Cũng rất tốt, vẫn tiếp tục sự học, coi như thực hiện được mục tiêu.
Cậu muốn chúc mừng hai người thi cao học thành công, nhưng dạo này Hoa Đồng toàn các môn thí nghiệm, thời gian hơi eo hẹp, lại còn không cho họ lén lút tụ tập mà không dẫn cậu ấy theo, nên đành phải chờ đợi.
Bấy giờ Tần Phóng cũng nhiều môn, cậu còn một học kỳ nữa. Nếu sau đó không thi cao học, cũng gần như tốt nghiệp.
Thực ra trước đây cậu vẫn không có dự định chuyện ngày sau, không cân nhắc gì cả. Cậu lớn lên như vậy, không ai quản, rất tự do, muốn làm gì thì làm. Nhưng Tần Phóng không học các thói hư tật xấu, vẫn đi theo đường thẳng, thành tích cũng không có trở ngại gì, không quá xuất chúng nhưng cũng hạng trung, không trầy trật vất vả.
Cậu vẫn luôn đi một bước nhìn một bước, không hoạch định tương lai, đi tới đâu tính tới đó.
Nhưng có lẽ vì bạn bè của cậu đều sắp tốt nghiệp, bầu không khí ảnh hưởng, khiến cậu thi thoảng cũng nghĩ những chuyện này. Cũng có thể chỉ vì bạn trai cậu quá ưu tú.
Hình Viêm và Tần Phóng là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt, Hình Viêm có vẻ sống rất tự tại, nhưng mỗi bước đi của anh đều được hoạch định rõ ràng. Anh là một người rất tỏa sáng, vô cùng xuất chúng ở học viện hóa học của anh. Từ cấp ba tham gia cuộc thi hóa học Hình Viêm đã giành giải thưởng, thi đại học vào chuyên ngành có môn hóa được cộng thêm ba mươi điểm, bởi vậy nên nhập học với thành tích cao. Bốn năm ở trường, hằng năm đều dành hai phần học bổng của nhà nước và của trường học, còn thực hiện dự án với một loạt thạc sĩ tiến sĩ, có một đống thành tích học thuật. Dù không phải tác giả duy nhất, nhưng có tên trên đó cũng đủ oai rồi.
Ở bên người như vậy khó có thể tiếp tục sống ngày nào hay ngày ấy, theo bản năng sẽ nghĩ, có phải cậu nên để tâm sống hay không.
Nhưng rất hiếm khi Hình Viêm tâm sự với cậu chuyện này, Tần Phóng không nghe anh đề cập bước tiếp theo, anh không hề nhắc những chuyện liên quan tới sau này. Anh chỉ có cho Tần Phóng tự do tự tại, để cậu được vui vẻ.
Tần Phóng thực sự rất vui, nhưng Hình Viêm tỏa sáng như vậy khiến cậu không tự chủ suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ tới bước tiếp theo, nghĩ tới chuyện sau này.
Cậu rất thích, thích đến độ trở nên chăm chú và nghiêm túc. Có một số việc để tâm rồi sẽ phải cân nhắc, muốn tiến xa hơn.
Tình yêu khiến người ta trở nên ấu trĩ, nhưng đồng thời cũng khiến người ta muốn trưởng thành.
Tần Phóng chủ động tâm sự với Hình Viêm, trên đường đánh tennis về ký túc xá, Tần Phóng hỏi Hình Viêm: “Tốt nghiệp anh định tới đâu làm việc? Anh thích nơi nào?”
Hình Viêm không trả lời, chỉ hỏi cậu: “Em thì sao? Em thích nơi nào?”
Tần Phóng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu bảo: “Em không có cái gì thích hay ghét, đều được cả.”
Một lúc sau Hình Viêm bảo: “Chọn cái em thích mà đi.”
Tần Phóng lắc cánh tay, nhoẻn cười bảo: “Dạo này em đang nghĩ có phải mình sống quá hờ hững hay không, em không có việc gì mình thực sự thích và kiên trì muốn làm, em không có sở thích gì cả. Em không thực sự thích cái gì, có phần được sao hay vậy. Bây giờ yêu anh là chuyện em nghiêm túc nhất.”
Hình Viêm cúi đầu, không trông rõ vẻ mặt anh, anh nghe Tần Phóng nói xong, mới giơ tay lên nắm lấy cổ tay Tần Phóng mà xoa xoa, sau đó buông ra, anh bảo: “Không phải ai cũng muốn sống giống nhau, cứ thoải mái, thích hợp là được rồi.”
Tần Phóng làm như đùa giỡn, nhưng cũng có phần nghiêm túc: “Em cảm thấy bên anh như vậy rất thích hợp.”
Cậu dứt lời, Hình Viêm khẽ ôm cổ cậu, từ tốn nói: “Anh cũng cảm thấy.. như vậy rất tốt.”