Tinh Tinh

Tần Phóng tỏ thái độ như vậy, nhưng Hình Viêm đã đến rồi, cũng không thể bỏ đi.

Tần Phóng vẫn không quen đứng trước mặt Hình Viêm với cách này, nói chuyện với thân phận như vậy. Dù rằng bây giờ họ thực sự đã thành ra như vậy. Nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, lần trước gặp mặt họ vẫn còn là một cặp đôi.

Hình Viêm muốn nắm lấy tay Tần Phóng, bàn tay đưa ra nhưng lại không nắm nữa, thu tay về, chỉ kịp chạm ngón tay. Anh lặp lại một lần nữa: “Anh muốn nói chuyện với em.”

Tần Phóng nhìn anh, cũng lặp lại lời mình: “Em nói rồi, em kiến nghị anh đừng nói.”

Hình Viêm là một người rất kiên trì, hoặc nên nói là cố chấp. Tần Phóng không rành rọt như anh, nhưng cậu cũng rất bướng, tính tình cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện, hơn nữa không chịu thua thiệt.

Bấy giờ vẫn còn lý trí cậu đã nhắc nhở Hình Viêm, nhưng Hình Viêm không chịu đi.

Thế nên Tần Phóng cũng không cho Hình Viêm cơ hội mở miệng, không chút do dự tung nắm đấm ra.

—— Cú đấm nện mạnh vào ngực trái của Hình Viêm, vang lên rất rõ ràng. Hình Viêm hơi gầy, bị đấm vào xương vào cốt như vậy rất đau. Lúc cánh tay Tần Phóng đấm xuống anh có thể đoán được, nhưng cơ bắp không gồng sức, không đỡ lấy đòn của Tần Phóng, mà chịu cú đấm này.

Lại một cú đấm nện xuống xương quai xanh, Hình Viêm bị cậu đánh lui về phía sau một bước. Tần Phóng thấy vậy bước lên, túm lấy áo Hình Viêm lại nện một cú đấm xuống.

Hình Viêm hơi chau mày lại, khẽ ho một tiếng, thế nhưng vẫn không nhấc tay lên.

“Anh có nhớ lời em từng nói với anh không.” Tần Phóng thấp giọng nói. Bởi vì ban nãy dùng sức mà bàn tay hơi run lên.

Hình Viêm gật đầu: “Anh nhớ.”

Tần Phóng nói: “Dù kết quả như thế nào cũng được, duyên tới duyên đi, không thể ép buộc.”

Hình Viêm không nói lời nào, anh nhìn vào đôi mắt Tần Phóng, Tần Phóng không dám đón lấy ánh mắt anh. Ánh mắt Tần Phóng rơi vào chỗ cú đấm vừa nện xuống xương quai xanh của Hình Viêm, có thể thấy phần da ngoài cổ áo đã đỏ lên. Cậu nhìn chòng chọc vào chỗ đó: “Nhưng nếu anh giỡn em, nếu anh không chân thành, thế thì chúng ta đánh một trận… Em sẽ ra sức đánh anh, sẽ không nương tay.”

m cuối cùng của Tần Phóng hơi run rẩy, cậu hít một hơi thật sâu, hỏi anh: “Anh còn nhớ không.”

Hình Viêm nói anh nhớ.

Tần Phóng liền bảo: “Hôm nay anh phải đánh một trận với em, hai chúng ta ra sức mà đánh, anh đã nhận lời em rồi.”

Hai người họ đứng dưới ký túc xá như vậy rất dễ thấy, cho dù bây giờ ký túc xá không còn nhiều người nữa, nhưng xung quanh vẫn có mấy người tụm lại nhìn, có người còn lấy điện thoại ra.

Tần Phóng vẫn giữ trạng thái đối diện với Hình Viêm, cậu không quay đầu lại, chỉ cất giọng nói: “Hóng hớt thì cứ hóng đi, nhưng quay video thì thôi, hôm nay tôi không vui, nể mặt đi người anh em.”

Cậu nói vậy rồi không còn ai quay video nữa, không gây thêm phiền phức.

Nhưng dù sao dưới ký túc xá cũng không phải chỗ để đánh nhau, Tần Phóng kéo lấy Hình Viêm, ra phía sau nhà ăn, rất ít người tới bên đây. Cậu buông bàn tay nắm lấy tay Hình Viêm ra, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, giọng Tần Phóng trầm thấp, nói từng chữ rành rọt: “Đánh đi, đánh xong em nói chuyện với anh.”

Hình Viêm nhìn cậu, khẽ nói: “Em đánh đi.”

Tần Phóng nhìn gương mặt anh, đôi mắt chợt hoen đỏ. Cậu cắn răng, túm lấy Hình Viêm, lên gối vào bụng anh.

Tần Phóng nín nhịn nhiều ngày như vậy rồi, cậu không nổi giận, cũng không kể lể với ai về chuyện này, ngay cả lúc nói chuyện với Hoa Đồng cậu cũng không nổi đóa lên. Nhưng lúc này đây Hình Viêm đứng ngay trước mặt cậu, anh Viêm của cậu, người cậu hằng yêu thương, đứng trước mặt cậu gật đầu nói rằng anh vẫn nhớ.

Cơn giận Tần Phóng đè nén nhiều ngày như vậy cũng dâng trào, không kiềm chế được nữa.

Đã rất lâu rồi cậu không đánh nhau, trước đó cũng không ngờ có một ngày cậu lại giáng cú đấm xuống người Hình Viêm. Mỗi một cú đấm giáng xuống đôi mắt cậu lại thêm hoe đỏ, cuối cùng cậu trừng mắt nhìn Hình Viêm, lồng ngực phập phồng dữ dội, cắn răng hỏi anh: “Em bảo anh đánh một trận với em, anh không đánh trả còn coi là đánh nhau à?”


Hình Viêm bị đánh nhiều như vậy, nhưng chân mày không hề chau lại, anh ho mấy tiếng rồi chỉ nói: “…Đến đi.”

Tần Phóng nhìn anh chòng chọc, cậu thở hổn hển, thậm chí trong cổ họng còn phát ra tiếng hít không khí. Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, Tần Phóng chớp mắt, có giọt nước rơi xuống đất vỡ tan.

Đầu ngón tay Hình Viêm run rẩy, muốn giơ tay ra, nhưng Tần Phóng đã xoay người bỏ đi rồi. Cậu không quay đầu lại, vai vẫn vươn thẳng như cũ, bước đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng sải bước, rẽ lối, Hình Viêm không thấy bóng cậu nữa.

Cuộc sống luôn ngập tràn “drama”, có những lúc thực sự quá kịch tính. Tần Phóng thế mà lại đánh Hình Viêm một trận, đánh đến là tàn nhẫn, khiến đốt ngón tay hơi sưng lên.

Lúc Hoa Đồng từ phòng tự học trở về, Tần Phóng đang ngồi đực người trên ghế.

“Nhắn tin mà không trả lời tôi, còn tưởng ông không ở trong phòng chứ.” Hoa Đồng vỗ tay cậu bảo.

Bấy giờ Tần Phóng mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, “Không nghe thấy, chắc để yên lặng.”

“Thi cử thế nào? Qua môn không?” Hoa Đồng hỏi cậu.

Tần Phóng bảo: “Chắc là qua.”

Hoa Đồng đi rửa mặt, lúc đi ra bật điều hòa lên. Tần Phóng ngồi đực người trong phòng không bật điều hòa lên, căn phòng bí bách không thở nổi.

“Ở đây trầm tư vấn đề triết học gì thế?” Hoa Đồng ngồi trước mặt Tần Phóng hỏi cậu.

Tần Phóng thuận miệng đáp: “Tôi là ai, từ đâu tới, sẽ đi về đâu.”

Ánh mắt cậu vẫn còn đờ đẫn, Hoa Đồng nhìn cậu một chút, không nói nữa, để cậu yên tĩnh ngồi đó. Tần Phóng ngồi một lúc rồi nằm bò ra bàn, tầm mắt tìm đại một điểm dừng, nhìn chòng chọc chiếc chìa khóa bên cạnh.

Điện thoại cậu thi thoảng lại đổ chuông, Tần Phóng hoàn toàn không chú ý tới, như bị rút sạch linh hồn. Hoa Đồng cũng không nói gì, ngồi bên kia đọc sách.

Cũng may đã thi xong, nếu không Tần Phóng ở trong tình trạng này, đầu óc đờ đờ đẫn đẫn, có học cũng không nhớ được. Sớm muộn gì cậu và Hình Viêm cũng có buổi gặp hôm nay, chỉ cần họ gặp mặt, Tần Phóng nhất định sẽ đánh một trận. Nhưng Hình Viêm không đánh trả, cuối cùng lại thành Tần Phóng đơn phương đánh cho hả giận.

Tần Phóng thực sự không ngờ tới chuyện này.

Hình Viêm không hề đánh trả, chẳng hề nhấc ngón tay lên.

Hôm nay Tần Phóng giáng từng cú đấm lên người Hình Viêm, cậu không chỉ đánh Hình Viêm, mà còn đập tan ước mơ yêu thương của họ, đập tan khoảng thời gian họ qua lại mặn nồng. Tần Phóng ra tay không hề lưu tình, tàn nhẫn với Hình Viêm, cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Mỗi cú đấm giáng xuống cậu đều đau gấp đôi, thể như dùng dao đâm thẳng vào người mình, không nương tay chút nào.

Muộn rồi, Hoa Đồng bảo cậu đi ngủ, Tần Phóng “Ừ” một tiếng.

Điện thoại có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn chưa xem, Tần Phóng xem một lượt.

Màn hình thông báo có hai tin nhắn, cậu mở ra xem, một tin nhắn rác, tin nhắn còn lại thì là của Hình Viêm.

Nếu vẫn chưa đã thì đánh tiếp. Anh muốn nói mấy câu với em.

Tin nhắn ấy gửi vào buổi chiều. Tần Phóng nhìn rất lâu, cuối cùng khóa màn hình, không trả lời.

Trước đó đã hẹn sẽ đi ăn một bữa với Hàn Tiểu Công, Tần Phóng tới cổng khu nhà đón anh. Hàn Tiểu Công đi ra mang theo bình giữ ấm, lên xe đưa cho Tần Phóng: “Của Tư Đồ, bảo mang cho cậu.”

Tần Phóng mở ra uống một ngụm: “Trà hoa quả à?”


“Thế à, anh không uống, anh ấy suốt ngày lúi húi làm mấy cái này.” Ngoài trời nóng quá, Hàn Tiểu Công chỉnh hướng điều hòa.

“Ăn gì nào?” Tần Phóng hỏi.

Hàn Tiểu Công nói: “Đi đi, đưa cậu đi ăn chùa.”

“Hay thế.” Tần Phóng nhoẻn cười, đi theo định vị mà Hàn Tiểu Công đưa. Trước đây hai người ra ngoài ăn chùa rất hả hê, là một hoạt động rất thú vị. Hình Viêm và Tư Đồ lười đi, chỉ có Tần Phóng thích, chủ yếu là cậu thấy thú vị, chơi vui, cứ chụp mấy tấm hình đăng lên weibo là có thể ăn mấy món xịn sò.

Họ tới một nhà hàng Nhật, trước đó Tần Phóng từng tới rồi, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon. Hai người được đưa tới phòng riêng, quản lý khách sáo chuẩn bị một bàn, hai người họ không mang theo máy ảnh, nhưng cửa hàng rất chuyên nghiệp, còn có người chuyên chụp ảnh, chụp rất đẹp nữa.

Tần Phóng ngồi ở đó cười cả buổi.

Quản lý nói với Hàn Tiểu Công: “Tôi cứ đinh ninh cậu sẽ dẫn theo ekip tới, nếu không có thì để cậu nhóc chỗ tôi chụp cũng được, thằng bé này có đam mê nhiếp ảnh.”

Hàn Tiểu Công bảo: “Tôi không có ekip gì, không sao đâu, cứ chụp đại là được.”

Cậu chàng chụp ảnh hơn mười phút, ống kính đều hướng về phía Tần Phóng, Hàn Tiểu Công bảo với cậu ta: “Chụp tôi là được rồi.”

Tần Phóng lắc đầu bảo: “Không sao, cứ chụp đi.”

Lời họ nói đều như nhau, Tần Phóng cười bảo: “Em ăn chùa có gì mà không thể chụp chứ.”

Thực ra Tần Phóng hiểu được Hàn Tiểu Công nghĩ gì. Trước đây mỗi lần trong ảnh có cậu, fans của Hàn Tiểu Công đều khen cậu đẹp trai dưới bình luận, còn ồn ào CP của cậu với Hình Viêm, khi đó đăng thế nào cũng không sao, có quan hệ mà. Nhưng bây giờ còn chưa rõ chuyện của cậu với Hình Viêm thế nào, đăng ảnh Tần Phóng lên lại không thích hợp, dù rằng bạn bè với nhau chụp một bức ảnh cũng rất bình thường, nhưng mấy cô bé vẫn sẽ nhắc tới Hình Viêm dưới bình luận, như vậy thì không hay, không được tôn trọng Tần Phóng.

Anh ấy vẫn rất tinh tế, nghĩ ngợi nhiều, giao du với người như anh rất thoải mái.

Chụp ảnh xong trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tần Phóng thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng ăn được rồi.”

“Cậu ăn đằng cậu, cậu ta chụp đằng cậu ta.” Hàn Tiểu Công ăn sắp no tới nơi rồi, anh ấy chụp ảnh nhiều lần, không coi ống kính là thứ gì to tát.

Tần Phóng cười bảo: “Sợ chụp em bị xấu.”

Hai người họ quen nhau quá rồi, ngồi ăn uống trò chuyện với nhau vẫn rất tự nhiên, cho dù Tần Phóng và Hình Viêm rơi vào tình trạng như bây giờ, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới mối quan hệ của họ.

Ăn xong Tần Phóng rót chén trà từ tốn uống, cuối cùng Hàn Tiểu Công cũng nhắc tới Hình Viêm. Từ lúc họ gặp mặt tới giờ vẫn không hề nhắc tới.

“Anh Viêm làm chuyện ngu ngốc quá nhỉ.” Hàn Tiểu Công hỏi thẳng.

Tần Phóng buông mắt uống trà, khẽ lắc đầu.

“Hai người chia tay rồi à?” Hàn Tiểu Công hỏi.

Tần Phóng ngước mắt lên, cậu nói: “Anh ấy bảo anh hỏi à?”

“Làm gì có chuyện đó,” Hàn Tiểu Công nhoẻn cười, “Cậu ta không nói chẳng rằng, lâu lắm rồi bọn anh không nói gì với nhau, cậu ta bây giờ giống hệt Tư Minh ngày trước, đi sớm về trễ, một thân một mình.”

Trong lòng Tần Phóng chợt nhói đau, cậu đặt tách trà xuống, nhâm nhi trong miệng.


“Anh không tới để nói đỡ cho cậu ta, trước giờ anh không làm mấy chuyện này.” Hàn Tiểu Công nghịch chiếc đũa, đặt trên bàn khẽ gảy lên, “Lúc hai cậu chưa bên nhau anh giúp một tay, đó là lần đầu tiên anh can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, bởi đó là Hình Viêm nên anh mới giúp, anh thấy cậu ta nhọc nhằn quá, cậu ta có biết yêu đương gì đâu.”

Tần Phóng nghe mà bật cười, chớp mắt hỏi: “Anh ấy không biết yêu đương á?”

Hàn Tiểu Công gật đầu: “Không thì còn sao nữa? Cậu thấy cậu ta biết à?”

Tần Phóng nhớ lại chặng đường cậu bên Hình Viêm, nhìn kiểu gì cũng không thể nói Hình Viêm không biết yêu đương. Nào là phóng bạt mạng trên đường cao tốc, viên đá chúc mừng hôm sinh nhật, thi thoảng khiến cậu vừa bối rối lại vừa rung động. Đấy mới là trước khi bên nhau, sau đó thì càng khỏi phải nói, mỗi ngày Hình Viêm đều dùng hành động thực tế khiến cậu cảm động.

“Cậu ta không biết thật, cậu đánh giá cao cậu ta rồi.” Hàn Tiểu Công lắc đầu cười, ngón tay gảy chiếc đũa lật trên bàn.

Tần Phóng cũng lắc đầu, cậu bảo: “Anh đánh giá thấp anh ấy mới đúng, so với anh chắc chưa đủ, chứ với em thì đủ rồi.”

Hàn Tiểu Công vẫn cười, nhìn Tần Phóng bảo: “Cậu ta không biết bằng cậu.”

Tần Phóng nói: “Đừng đùa, em chẳng biết gì cả, em là thằng ngu.”

Hàn Tiểu Công lại có vẻ nghiêm túc cất lời: “Ai thông minh ai ngu si lấy cái gì để phán chứ? Tình cảm đâu thể dùng ngu hay khôn để phân cao thấp.”

Tần Phóng không trả lời anh, Hàn Tiểu Công cũng không nhắc tới nữa.

Anh ta tới đây không phải để nói giúp Hình Viêm, hơn nữa anh thực sự không biết tình huống giữa hai người họ thế nào, Hình Viêm không nói câu nào, đều là Hàn Tiểu Công đoán đại khái. Hôm nay anh hẹn ăn cơm với Tần Phóng, chỉ là một bữa cơm bình thường. Quen nhau một năm, đâu thể vì cậu và Hình Viêm tan vỡ mà coi như uổng phí mối giao tình này.

Mỗi người có lập trường riêng, nhưng chuyện này không cản trở việc họ làm bạn bè của nhau. Tần Phóng là một người tốt, nếu chỉ vì cậu chia tay Hình Viêm mà bây giờ anh và Tư Đồ làm như chưa từng quen biết cậu ấy, như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy nhân gian lạnh lùng.

Đúng là nhân gian lạnh lùng đấy, nhưng có đôi lúc vẫn nồng ấm tình người.

Sau đó họ cũng không nhắc tới Hình Viêm nữa, chỉ uống trà nói chuyện phiếm bình thường.

Hàn Tiểu Công kể Châu Tư Minh học lên cao học, sẽ ở lại đây học tiếp. Anh ấy và Tư Đồ sẽ quay trở về, không ở lại nơi đây.

Tần Phóng gật đầu nói: “Khí hậu ở đây không hợp với mọi người.”

“Anh ở đâu mà chẳng như nhau, còn Tư Đồ đúng là không hợp ở lại đây.” Hàn Tiểu Công nói.

“Thế Tạ Triết thì sao? Sau này vẫn thường chạy qua chạy lại tìm anh à?” Tần Phóng cười hỏi.

Hàn Tiểu Công phẩy tay, bảo rằng: “Chia tay rồi.”

Tần Phóng hơi ngạc nhiên: “Khi nào vậy?”

Hàn Tiểu Công nói: “Tuần trước.”

“Tại sao? Cậu ấy….” Tần Phóng suy nghĩ một chút rồi nói, “Mê anh như vậy.”

“Mini?” Hàn Tiểu Công bật cười, lắc đầu bảo, “Cũng không đến nỗi ấy, hơn nữa cũng không quan trọng.”

(Mê anh: Từ này phát âm là mini, chắc bạn Hàn Tiểu Công đang hiểu lầm bạn Phóng nhắc đến size của bé Tạ)

Tần Phóng chớp mắt một lúc mới phải ứng được anh ấy đang nói gì, gương mặt đỏ bừng lên, cậu bảo: “Em nói là mê, mê luyến anh ấy.”

“À.” Hàn Tiểu Công vẫn cứ cười, “Anh còn nghĩ bảo sao cậu lại nghĩ nhiều thế.”

Gương mặt Tần Phóng nóng ran lên, Hàn Tiểu Công thu ý cười trên môi lại, bảo rằng: “Thực sự không hợp, thằng bé non nớt, khiến anh thấy mệt.”

“Bám anh à?” Tần Phóng nhướng mày hỏi.

“Cậu ta không trưởng thành, tính cách anh như vậy không dỗ tụi trẻ con được, ngây thơ quá anh không có cảm giác.” Hàn Tiểu Công nói.


Tần Phóng bảo: “Nhưng cậu ấy thực sự rất thích anh mà.”

Hàn Tiểu Công lại bảo: “Biết nói với cậu thế nào đây nhỉ, cậu trai thẳng. Có vài thứ tình cảm rất khó giải thích, giống như nhiều lúc gặp tiếng sét ái tình ấy, cảm xúc dâng trào mãnh liệt, còn chưa biết người ta mà đã phát cuồng lên như vậy. Cậu ta tha thiết, cậu ta chân thành, đúng là rất rung động lòng người, nhưng cậu phải biết, tình cảm như vậy cũng có mặt tai hại, bởi vì nó không có căn cơ. Ờ thì nó mãnh liệt đấy, nhưng chìm trong đó một thời gian dài lại rất mông lung. Nó khiến người ta thỏa mãn, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm. Anh nói hơi khó hiểu, cậu hiểu được đúng không?”

Đây là lần đầu tiên cậu nghe Hàn Tiểu Công nhắc tới những chuyện này, rất hiếm khi anh ấy nhắc tới chuyện tình cảm, chuyện của mình lại càng hiếm hoi hơn. Mấy người trong nhóm bọn họ đều có chung đặc điểm này, đều không thích nói về mình. Trước giờ họ đều không kể về mình với người khác, bất kể đó là ai.

Thế nhưng anh nói vậy Tần Phóng vẫn hiểu được, cậu bảo, “Khiến anh không có cảm giác an toàn phải không.”

“Đúng vậy, cậu ấy khiến anh không an tâm. Không chỉ vì cậu ấy nhỏ, cậu ấy chỉ kém cậu một tuổi thôi mà, lớn bằng cậu năm ngoái, nhưng năm ngoái cậu đã khiến người ta cảm thấy rất ổn trọng rồi.”

Tần Phóng nói: “Do tính cách.”

Hàn Tiểu Công bảo: “Bản thân tình cảm của cậu ấy cũng khiến anh thấy mông lung.”

Một lãng tử du hí nhân gian, lời anh nói đều rất có lý. Tần Phóng nghe anh trò chuyện, theo bản năng lại liên tưởng tới cậu và Hình Viêm.

Họ thuộc dạng tình cảm nào nhỉ.

Hàn Tiểu Công vừa liếc mắt đã nhìn ra được cậu đang nghĩ gì, cười bảo: “Cái căn nhà kia, cũng là sào huyệt của bọn anh, là cái rễ mục nát của bọn anh. Bọn anh không để người khác chạm vào nó, bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ có cậu và Cung Kỳ tới, chỉ có hai người cậu từng chạm vào cái rễ nát này.”

Tần Phóng chớp mắt nhìn, nghĩ tới lời anh ấy nói, những lời này khó thể nghiền ngẫm. Cậu nhớ lại đêm giao thừa Tạ Triết đột nhiên ôm bó hoa đi tới, một bó hoa to thắm tươi, vậy mà Hàn Tiểu Công lại chau mày nói “Tôi không thích”.

Không phải anh ấy không thích bó hoa, mà anh ấy không thích người khác đi tới.

Lúc Tần Phóng đưa Hàn Tiểu Công về, anh còn mời cậu lên nhà ngồi. Nhưng Tần Phóng lại lắc đầu bảo không được. Hàn Tiểu Công gật đầu nói: “Kể cũng đúng, biết đâu anh Viêm ở nhà, hai người cậu đánh nhau lại không có đánh.”

Tần Phóng bật cười: “Bọn em đánh đấm cái gì.”

Hàn Tiểu Công cười “phì”: “Cậu đánh cậu ta thành ra như vậy, giờ nói câu này mà không thấy ngượng mồm à? Đêm hôm trước cậu ta về, vai cũng không vươn thẳng được.”

“Không ngượng,” Tần Phóng thản nhiên nói, “Anh ấy nợ em thì phải trả, trả rồi thì thôi, bọn em không đánh nhau nữa.”

“Là sao?” Hàn Tiểu Công chau mày lại, “Chia tay à?”

Tần Phóng im lặng hồi lâu, nhưng cũng không phủ nhận.

Hàn Tiểu Công xuống xe rồi, Tần Phóng ngồi lặng mình trên xe, dạo gần đây cậu thích yên tĩnh lặng mình như vậy. Có lẽ mười phút mà cũng có thể nửa tiếng đã trôi qua, không có khái niệm thời gian.

Hoa Đồng thi xong gọi điện thoại tới, hỏi cậu muốn đi ăn gì không.

Tần Phóng cúp máy rồi lái xe đi, đường khu dân cư không tiện lái xe, một bên đường toàn xe đậu lại, chỉ có một bên đường cho xe lưu thông. Tần Phóng lái không nhanh, giao lộ phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Cậu quá quen thuộc với bóng hình ấy, có thể nhận ra được là ai từ đằng xa. Tần Phóng nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, cũng không có ý định đỗ xe lại.

Người kia đứng trên làn đường xe chạy, cũng không tránh ra.

Hai người đối diện nhau trong mấy giây ngắn ngủi, họ từng rơi vào ánh nhìn của đối phương vô số lần, bấy giờ bốn mắt nhìn nhau cách một khoảng không ngắn ngủi.

Phía sau có xe đi tới, tiếng còi xe vang lên.

Hai người vẫn nhìn nhau, Hình Viêm nhướng mày về phía Tần Phóng, tỏ ý dò hỏi.

Tần Phóng khe khẽ lắc đầu.

Thế là Hình Viêm gật đầu, lui về phía sau hai bước, sau đó dịch sang một bên, tránh làn đường xe chạy.

Hình Viêm vẫn còn đứng tại chỗ, mà Tần Phóng đã đi xa rồi.

Nhìn như vậy, lại giống với đoạn tình cảm Hình Viêm lên kế hoạch cho Tần Phóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận