Lúc Tiểu Lý gọi, chúng tôi vừa ăn cơm xong. Tôi không thấy lạ khi nó gọi. Lần nào tôi nghỉ nhiều hơn ba ngày, nó cũng sẽ gọi cho tôi giục tôi đi làm. Tôi thấy lần này nó có thể gọi sau một tuần nghỉ đã là một sự nhẫn nại to lớn rồi.
Lần này nó vẫn giục tôi về cơ quan, nhưng không phải vì chuyện đi làm.
Nó nói họ hàng nó có một căn hộ chưa hoàn công nhưng không thích nữa, hỏi nó có muốn mua không. Chín mươi mét vuông, giá mỗi mét vuông thấp hơn giá thị trường hai nghìn tệ, trả trước ba mươi phần trăm, có thể vay ngân hàng. Tiểu Lý cảm thấy vị trí hơi hẻo, nên định hỏi tôi muốn mua không. Vì người đó cần tiền gấp nên mới bán rẻ như vậy, nên nếu tôi muốn mua, mai phải đưa tiền trước.
Tiểu Lý trước giờ đều khá đáng tin. Nó đã nói không có vấn đề là không có vấn đề. Hơn nữa tôi không hề cảm thấy chỗ ấy hẻo lánh. Tuy bây giờ không sầm uất lắm, nhưng nhìn hướng phát triển của thành phố thì khu vực đó sẽ nổi nhanh thôi.
Chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ được. Tôi cảm tạ Tiểu Lý muôn phần. Đếm tiền tiết kiệm trong tay, trả tiền xong vẫn còn dư dả, thế là tôi đã quyết định trong lòng. Tính ra tôi cũng lớn rồi, cũng phải mua nhà, sắm cho tôi và Mộ Vũ một mái ấm.
Tôi nói với ba mẹ. Họ đều rất tán thành. Có điều mai phải về thành phố L, mẹ tôi có chút luyến tiếc. Mẹ nói hai đứa đều chưa khỏi hẳn, hơn nữa áo len của Mộ Vũ còn chưa đan xong… Quả thật chúng tôi vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng tự chăm sóc bản thân đã không thành vấn đề. Về phần áo len, với sự tỉ mỉ của mẹ tôi khi làm việc, muốn đan xong thế nào cũng phải đến Tết.
Mộ Vũ có chút hụt hẫng. Hắn nói bây giờ hắn cũng không có tiền để đỡ đần cho tôi. Tôi nói không sao, sau này cậu trả tiền vay ngân hàng mỗi tháng, hắn mới vui hơn. Trước khi đi ngủ tên đó bỗng dưng cảm khái một câu con người kế toán Lý thực sự không tệ… Nói thế thực ra cũng không có vấn đề gì, tôi cũng thấy thế, nhưng Mộ Vũ nói ra, tôi chỉ cảm thấy kỳ.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, ánh mắt hai đứa rất lạ. Sau một lúc giằng co khó hiểu, Mộ Vũ bỗng dưng lấy ngón tay trỏ bên phải nâng cằm tôi lên. Mùi thuốc đắng nghét trên băng gạc bay vào mũi tôi. Tôi thoáng cứng đờ. Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào tôi bằng tay phải kể từ khi hắn bị thương. Hắn nhắm mắt đặt một nụ hôn xuống. Hơi thở quen thuộc lập tức lấn át mùi thuốc.
Có chút tha thiết, có chút hung hăng. Quấn quýt một lúc lâu, cái đầu quay mòng mòng của tôi mới lóe lên một suy nghĩ. Cuối cùng tôi cũng chậm chạp nhận ra: đại khái…có lẽ là…hắn (cũng) đang ghen.
Trong lòng tôi cười thầm, rõ ràng là người ta ưng cậu, sao làm như ưng tôi không bằng?
Sau khi trở về, mọi thứ đều rất thuận lợi. Đưa tiền, làm thủ tục. Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Lý với tư cách người trung gian, chuyện căn hộ nhanh chóng được giải quyết êm xuôi. Chờ năm sau, tiểu khu xây xong, chúng tôi cũng thành người có nhà. Trong lòng nghĩ vậy, tôi thấy cực kỳ dễ chịu, cực kỳ yên tâm, dường như tất cả mong đợi và mơ ước đều đã có bến đỗ.
Sở dĩ nhà đắt như thế mà mọi người đều lũ lượt đi mua nhà, ngoại trừ các yếu tố đầu cơ ra, có lẽ cũng vì mọi người cần có nhà riêng của mình để thỏa sức sống cuộc sống của mình ở đó. Ví dụ như tôi và Mộ Vũ, chúng tôi có thể gặp nhau mỗi ngày trong nhà riêng của chúng tôi, cùng nhau làm cơm, ăn cơm, xem tivi, chơi game, chuyện trò, hôn tạm biệt vào buổi sáng, ân ái vào buổi tối, sống bình dị mà thỏa mãn. Cuộc sống ấy mới tươi đẹp làm sao!
Tiểu Lý tự thấy công lao của mình tương đối vĩ đại, vẫn yêu cầu tôi khao một cách thiếu sáng tạo. Chị Tào kéo tôi lại: “An Nhiên, mai em đi làm lại nhé!” Mặt tôi lập tức đầy khó xử: “Chị, cổ tay của em vẫn chưa khỏi…”
“Đi làm đi, không xếp em trực quầy, em theo chị làm quen với nghiệp vụ trước. Mang não đi làm là được, không cần tay. Đợi mấy ngày nữa thời gian công bố kết thúc, văn kiện ủy nhiệm chính thức được ban bố là em có thể nhậm chức luôn, không cần phải đào tạo.”
Thế cũng tốt, tôi mỉm cười xun xoe: “Quản lý đúng là quản lý, suy nghĩ chu đáo thật.”
Chị Tào mỉm cười gian trá: “Sau này em sẽ được làm trâu làm ngựa thôi!”
Nếu mai đi làm lại thì tiện trả luôn mấy ca đêm được người khác trực hộ lúc nghỉ làm. Điều ấy có nghĩa là tôi phải trực ở cơ quan mấy đêm liền. Điều ấy có nghĩa là tận mấy ngày tôi không được gặp Mộ Vũ.
Mộ Vũ vừa về đã bị ông chủ Kim gọi đi làm lại. Ông chủ Kim khá là khách sáo, bảo: Tiểu Hàn à, chỗ tôi thực sự bận lắm. Giao công trường cho người khác, tôi cũng không yên tâm. Nếu cậu thấy ổn thì về trông hộ tôi. Tôi cũng biết bây giờ bắt cậu đi làm thì làm khó cậu quá…vân vân… Cuối cùng còn khéo léo tỏ ý muốn tăng lương. Bây giờ Mộ Vũ chỉ phải trông chừng đám công nhân làm việc, chỉ người ta làm như thế nào. Tuy lúc nào cũng phải chạy đây chạy đó, nhưng chủ yếu chỉ phải chỉ huy, không cần phải đích thân ra tay nên vết thương của hắn không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc. Hắn bèn đồng ý luôn.
Sáng tôi theo chị Tào học cách xử lý đống việc của chị, tối thì trực ca. Mãi đến hôm thứ tư, tôi mới hết khổ, từ sớm đã gọi điện thông báo cho Mộ Vũ là tôi sắp qua. Mộ Vũ hỏi tôi tối nay muốn ăn gì, tôi cười cực kỳ cợt nhả, nói nhìn thấy cậu thì tất cả hứng ăn đều chuyển hóa thành hứng ấy ấy rồi…
Bên kia im lặng một lúc. Dường như tôi có thể nhìn thấy khóe miệng của hắn từ từ kéo lên một đường cong quyến rũ, trong đôi mắt trong veo chan chứa một sự dịu dàng vô bờ bến. Câu nói “…Tôi chờ anh.” của hắn khiến muôn vàn đóa hoa nở rộ trong lòng tôi.
Tôi cứ cảm thấy hình như đã bên nhau lâu lắm rồi vì chúng tôi ăn ý và hiểu nhau như vậy; lại như chưa được bao lâu vì rung động vẫn còn vẹn nguyên như vậy, si mê vẫn còn sâu sắc như vậy, vẫn nhớ nhung nhiều như vậy, vẫn nhiệt tình nóng bỏng như vậy.
Tôi chưa vui sướng được bao lâu thì chuyện tốt đã bị phá toang bởi một cú điện thoại của tổng giám đốc chi nhánh vào buổi trưa.
Sếp nói: Trụ sở rất hài lòng với tình trạng câu kéo và gia tăng vốn gửi vào của chi nhánh chúng tôi trong ba quý đầu, nên đã phát một món tiền thưởng đặc biệt cho chi nhánh. Đây là kết quả cố gắng chung của toàn thể nhân viên nên tối nay sẽ liên hoan. Toàn thể mọi người, đang nghỉ hay đi làm, được người nào hay người đó, tất cả đều phải đi, đi ăn tiệc tự chọn hơn hai trăm tệ một người tại khách sạn năm sao mới mở nào đó.
Cả phòng kinh doanh lập tức mừng hớn, nhưng trong lòng tôi hận! Tiệc tự chọn hơn hai trăm tệ là cái thá gì chứ? Còn không đưa cơm bằng một ánh nhìn của ai đó.
Nhưng không thể làm trái lời sếp được, sau này còn phải kiếm sống dưới trướng người ta! Tôi đành nói rõ tình hình với Mộ Vũ: Tối nay tôi không được ăn cơm của nhà mình rồi. Cơ quan bỗng nhiên có việc, phải trễ một chút mới qua. Mộ Vũ lúc nào cũng thấu tình đạt lý, chỉ bảo được, anh bận việc của anh đi, tôi chờ anh.
Lẽ ra là một buổi ăn mừng rất có không khí. Các sếp nói đôi câu, chúng tôi vỗ tay, sau đó tự ăn phần của mình, rồi tấm tắc khen không gian khách sạn tốt ghê, đồ ăn cũng ngon, phục vụ cũng rất tới. Tôi nghĩ bữa nào phải dẫn hai người ở nhà đến đây mới được. Sau đó, không biết ai đã khởi xướng, mấy người trong cơ quan lũ lượt đến chúc rượu tôi, chúc mừng tôi sắp lên chức. Cơ quan đông như vậy, bao nhiêu người thật lòng, bao nhiêu người giả tạo, tôi cũng lười phân biệt. Tôi biết cơ hội lên chức này của tôi có rất nhiều người đã trông ngóng từ lâu. Tôi may mắn tranh cử thành công, ắt sẽ có một bộ phận người không vui. Nhưng tôi đâu lo nhiều như vậy được. Anh chị mỉm cười sang chúc rượu thì tôi cũng uống một cách khách sáo. Sau này vẫn cùng làm trong một cơ quan, tôi cũng không muốn trở mặt với ai. Kết quả là bữa cơm ấy ăn đến tận mười giờ hơn. Lúc tàn cuộc, tôi thấy mình có chút quá chén rồi. Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh ùa đến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút.
Có đồng nghiệp tốt bụng muốn đưa tôi về ký túc xá, tôi khéo léo từ chối.
Không khí lạnh buốt của đêm đông khiến cơn chóng mặt của tôi giảm đi nhiều. Một mình tôi đi dọc đường lớn, nghĩ là nếu gặp taxi thì bắt xe.
Nào ngờ chưa đi được mấy bước, cánh tay đã bị người ta kéo lại. Tôi ngẩng đầu lên thì va vào đôi mắt sáng như nước trong. Hàng mày khẽ cau lại trên khuôn mặt đẹp trai khó tả của ai đó cho thấy sự lo lắng của hắn.
“Mộ Vũ…cậu đến đón tôi à?” -Tôi cười đặc biệt vui.
“Ừa, anh lại uống rượu rồi.” -Hắn kéo tôi đến bên cạnh.
“Không nhiều…họ chúc rượu thì tôi uống…” -Tôi tựa cái đầu nặng trịch lên vai Mộ Vũ. Hắn bẹo má tôi, tay rất lạnh, không biết đã chờ tôi bên ngoài được bao lâu.
Mộ Vũ nói: “Tôi đi bộ với anh tí nhé, đi xe anh lại khó chịu.”
Tôi kéo một ngón tay bên phải của hắn, ngoan ngoãn đi theo hắn, bỏ thói lải nhải bình thường, chỉ híp mắt lại nhìn hắn. Ngũ quan tuấn tú, khí chất trong trẻo, sự im lặng chăm chú ấy như có muôn vàn lời nói khi ánh mắt rơi lên người tôi, đều khiến tôi không rời mắt được.
“Đẹp không?” -Hắn bỗng hỏi.
Tôi gật đầu: “Chưa thấy ai đẹp như vậy…”
Hắn cười, có gió xuân thoảng qua toàn bộ tầm nhìn của tôi, hơi ấm nhuộm thấu đêm lạnh.
Tôi vịn trán nhắm mắt: “Không được rồi, đi hết nổi rồi, chóng mặt!”
Hắn vội dìu vai tôi: “Sao thế, An Nhiên?”
Tôi tựa đầu lên ngực hắn một cách đểu giả: “Bị cậu mê hoặc đến chóng mặt! Đi hết nổi rồi…hay…cậu cõng tôi?” -Thực ra tôi chỉ mượn rượu giả điên trêu hắn. Ai dè người ta không nói gì khác, gập một bên gối xuống nửa ngồi nửa quỳ trước người tôi: “Lên đi!”
Đồ ngốc, sao tôi nỡ làm thế? Nhưng mà tư thế này…
Tôi chậm rãi bước đến trước mặt hắn, nâng cằm hắn lên, khom lưng dán môi lên môi hắn trong vẻ mặt ngơ ngác của hắn.
Hơi thở của hắn vừa sạch sẽ vừa ấm áp, chỉ là sau đó có chút hỗn loạn.
Một chiếc hôn kết thúc, tôi kéo cái tên vẫn còn hơi ngơ ngác kia dậy, nói: “Đứng lên đi, tôi đồng ý rồi…”