Tình Trai Đại Lang


Canh ba trời chớm gió, Hồ Lệ Quân bừng tỉnh, ký ức năm xưa ùa về như giấc mộng nghìn năm.

Mồ hôi thấm ước đẫm áo hắn.

Đêm khuya thanh vắng, cảnh vật yên tĩnh như muốn bóp nghẹt Hồ Lệ Quân.

Không biết qua bao lâu hắn mới có thể bình tâm trở lại, để rồi tự an ủi mình đó chỉ là hư cảnh mà thôi.
Sau đó thì thế nào...
Không nhớ được nữa.
Hồ Lệ Quân ôm mặt, nước mắt lại chảy ra, lồng ngực đau đớn khắc khoải, nội y dính nhớp mồ hôi.

Tiếng thở dốc vẫn còn.

Ngày mai là ngày hắn xuất phát, không thể để những chuyện như thế ảnh hưởng đến đại cục.

Có lẽ do đêm nay không dùng thuốc nên tâm thần bất ốn, ngự y có khuyên bảo hắn hạn chế dùng thuốc, nếu không tinh thần mỏng manh sẽ rất dễ suy sụp.

Tuy hắn không hề muốn sử dụng đến thứ thuốc kia, nhưng thiếu nó, hắn làm sao có thể trụ được cuộc sống tàn nhẫn này đây?
Mỗi ngày lại mỗi ngày chìm trong mộng mị có lẽ sẽ bớt đau đớn hơn việc nhắm mắt lại liền thấy ác mộng, khi thức dậy liền đeo chiếc mặt nạ của mang tên quyền tước, hòa lẫn vào những kẻ người quỷ bất phân.


Còn có, một thứ phiền phức hơn trên cơ thể hắn.
Xích Long đồ đằng khốn kiếp vẫn còn đó.
Thứ này chính là khởi nguồn của mọi tai ương diễn ra trong đời Hồ Lệ Quân.

Đồ đằng đỏ tươi vẫn chưa một giờ một phút nào phai đi dường như muốn mỉa mai hắn.

Tên hoàng đế cặn bã của hắn cũng biết đến thứ kho báu mơ hồ đó, chẳng qua hắn không mở miệng nói, y cũng chẳng làm gì được.

Chẳng qua, còn có thứ còn hữu ích hơn chỗ kho báu chẳng biết thực hư kia.

Ít nhất là cái mạng hắn vẫn còn có giá trị đối với tên cặn bã đó, nhưng dường như tên ấy còn thấy mình chưa đủ cặn bã thì phải.

Trước khi đi, y còn ban cho hắn một đoàn mỹ nữ, mùi phấn son xộc vào mũi làm đầu hắn ong ong.

Phong Tuấn bên cạnh hắn còn bị đám người kia đá ra ngoài.

Mấy lão già nghe được chuyện này thì cười giễu, còn đồn rằng sau chuyến đi sứ này hắn chắc chắn sẽ dính phải mấy loại bệnh quỷ quái gì đó liên quan đến chuyện phong lưu.

"Đại nhân, theo hải trình có lẽ không lâu lắm chúng ta sẽ cập đảo Vu Long!" – Phong Tuấn nhanh nhảu nói.
Hồ Lệ Quân còn đang say sóng, rất không rảnh bận tâm đến hải trình.

Cơ thể hắn như đống bột nhão, không thể làm gì hơn ngoài việc nôn mửa, mặt mày tái mét.

Cũng may hắn tiêu sái, hắc y tung bay, kéo lại được một chút hình tượng thường ngày.

Con tàu chở bọn hắn rất lớn, nếu hắn đứng ở đuôi tàu nôn mửa cũng chẳng ai thấy ngoài Phong Tuấn.

Cơ thể bình thường của hắn vốn đã yếu, may có một thân nội lực hùng hậu chống đỡ, nhưng cũng không giúp hắn khỏi được cơn say.
"Đại nhân, còn hơn ba canh giờ nữa chúng ta sẽ cập đảo!" – Phong Tuần hồ hởi lắc ống tay áo hắn.
Phong Tuấn dù đã thành niên nhưng cậu vẫn vô tư như một đứa nhóc, trải qua huấn luyện khắc nghiệt đến thế nào, cậu cũng luôn treo nụ cười mà theo hắn nhận xét là "ngu ngốc" trên môi.

Cậu bắt đầu chuẩn bị y phục sứ thần cho hắn, vấn tóc cũng như chuẩn bị lễ vật lần này.


Ngoài hai trăm vạn lượng vàng thì hơn hai trăm cây vải thượng hạng chính là món lễ vật đắt giá và giá trị nhất Bách quốc.

Xưa nay đất nước này được xem như thủ phủ của tơ lụa.

Người ta có câu, "Vải đẹp chưa chắc của Bách quốc, nhưng vải Bách quốc chắc chắn là cực phẩm." Thứ này còn quý giá hơn cả vàng bạc, ánh mắt các đối thủ cạnh tranh ắt đã phải cụp xuống nhiều lần khi chứng kiến sự "chịu chi" của đối thủ.
Chớp mắt khung cảnh của đảo Vu Long dần hiện hữu.

Vùng đảo là một dải đất khổng lồ nằm uốn lượn giữa đại dương bao la, tựa như một con rồng lớn say ngủ, bất cứ khi nào cũng có thể thức dậy quẩy sóng đạp gió.

Quả là trọng địa, không hổ danh là nơi giao thương lớn nhất đại lục này.
Chợt xung quanh vùng nước chấn động mạnh, bọt nước nhỏ dần xuất hiện, tiếp đó là tràn lắc lư dữ dội của con tàu.

Ai nấy trên tàu đều chấn động, mặt Hồ Lệ Quân biểu cảm khó hiểu, hắn đẩy mọi người lùi về phía trong, bản thân mình chạy đi quan sát.

Mặt nước tĩnh lặng trở lại.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Hồ Lệ Quân trở nên thâm sâu, không biết tại sao lại có cảm giác bất an, sự tĩnh lặng này có gì đó không đúng.

Mạn tàu nhẹ nhàng lắc lư, hắn biết có gì đó không ổn, liền quát tất cả vào trong boong tàu.
Quả nhiên, từ dưới nước hiện lên một bóng đen khổng lồ, còn có xu hướng lớn dần lên, một con vật to khủng khiếp màu xám xanh đâm ra khỏi mặt nước, dễ dàng há miệng liền có thể nuốt gọn con tàu của họ vào trong.

Xung quanh vòm miệng đầy rêu tảo của nó là những con hà bám vào, trông như một tảng đá lâu năm vậy.


Một người chạy liều mạng chạy ra thấy được cảnh này thảng thốt:
"Cá ông!"
Không ngờ họ lại bắt gặp sự xuất hiện của cá ông ở nơi đây.

Thượng thư Phạm Thanh Tùng bộ Hộ là người trẻ tuổi nhất đoàn, có xuất thân từ làng chài, vốn rất tôn thờ cá ông, thấy thế liền quỳ xuống hành lễ.
Hồ Lệ Quân: "?"
Con cá thần kinh họ Phạm này? Đây là lúc nào rồi còn hành lễ nữa? Hồ Lệ Quân gào thét trong lòng.
Cá ông không có động tĩnh gì nữa, tưởng chừng như hóa thành tượng đá nổi trên mặt nước.

Khi mọi người đều cho rằng nó sẽ bỏ đi thì khoang miệng nó chợt mở rộng, bên trong hiện lên một bóng người cao lớn, y đứng khoanh tay thản nhiên nhìn bọn họ.

Chưa kịp để ai nhìn rõ dáng hình thì người nọ đã biến mất.

Khoang miệng cá đã đóng lại, nó lặn xuống đáy biển sâu rồi biến mất, để lại những nghi hoặc to lớn cho đám người bọn họ.

Hồ Lệ Quân hắn thấy người đó, y đã nhìn hắn rồi nở một nụ cười mờ ám.

Người đó, hắn là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận