Tình trôi theo gió

Tạ Bạc lại cố tình không thuận theo ý cô, anh mua loại xoắn ốc rồi bỏ vào túi, cười nói: “Nhưng nếu em có yêu cầu về thời gian thì tôi không ngại dùng loại có độ chân thật thấp đâu.”
 
“Tạ Bạc, chuyện tối hôm đó sẽ không xảy ra lần nữa!”
 
“Tôi lại không nghĩ vậy đâu.”
 
Tạ Bạc tính tiền, cũng không rời đi ngay, anh chống tay, ngồi trước quầy tính tiền đối diện với cô: “Dĩ Dĩ, em nói thật đi, có phải em có sở thích này không thế.”
 
“Sở thích gì cơ?”
 
“Lúc nào cũng thích chơi với những cô gái xung quanh tôi.”
 
Lâm Dĩ Vi quay đầu đi, không trả lời anh.
 
Anh xoay người đi vào bên trong quầy tính tiền, bế cô gái lên, đặt cô lên trên quầy tính tiền, một đầu gối của anh dùng sức tách hai chân cô ra.
 
“Tạ Bạc!”
 
Lòng bàn tay thô ráp của anh xoa làn da mềm mịn nhẵn nhụi trên cổ cô gái: “Tôi hỏi em cái gì thì em phải trả lời cái đấy, biết chưa?”
 
Cô mím chặt môi, không nói câu nào.
 
“Dĩ Dĩ, em sợ Trì Tây Thành như thế nào thì nên sợ tôi thế đó, hay là do tôi đối xử với em quá dịu dàng cho nên khiến em có hiểu nhầm gì đấy với tôi, khiến em tưởng em có thể lên mặt được với tôi?”
 
Người đàn ông nhếch khoé môi nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt đen như mực kia lại chẳng có chút ý cười nào, ẩn chứa sự tức giận không dễ chọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đúng…
 
Suýt chút nữa cô đã quên mất, người này là Tạ Bạc.
 
Chỉ e ngay cả Trì Tây Thành cũng phải nhân nhượng anh phần nào, chứ nói gì đến cô.
 
“Là Trì Tây Ngữ bảo tôi tiếp cận Diệp An Ninh, cô ta muốn biết chuyện giữa anh với cô ấy, bảo tôi phải giám sát hai người.” Lâm Dĩ Vi nói thật.
 
Cô thẳng thắn thành khẩn nói những câu này cho Tạ Bạc nghe, không sao hết, dù sao Tạ Bạc cũng sẽ không đi tra hỏi Trì Tây Ngữ.

 
Tạ Bạc cười khẩy: “Cô ấy bảo em làm cái gì thì em làm cái đấy, còn chuyện tôi bảo em làm em lại không làm?”
 
Anh áp sát vào tai cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai khiến cô thấy nhột nhột, cô không nhịn được khẽ run rẩy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cực kỳ nhạy cảm.
 
“Tôi cần có bạn là nữ.” Lâm Dĩ Vi nói lời trái lương tâm: “Có rất nhiều lúc Trì Tây Ngữ có thể bảo vệ được tôi.”
 
Tạ Bạc nhún vai, coi như chấp nhận lý do này của cô.
 
“Cô ấy muốn biết cái gì?”
 
“Cô ấy muốn biết hai người đã ngủ với nhau chưa.”
 
Khoé môi Tạ Bạc nở một nụ cười ngả ngớm: “Tôi chỉ từng ngủ với một người con gái và cũng chỉ muốn ngủ với cô ấy.”
 
“Anh muốn tôi nói chuyện này cho Trì Tây Ngữ biết à?” Trong ánh mắt và lời nói của cô gái để lộ ra sự sắc bén.
 
“Em đe doạ tôi sao?” Tạ Bạc không giận mà còn cười, bàn tay mân mê trên cổ cô, bỗng dưng nắm lấy cổ họng cô.
 
Khẽ dùng lực, cô gái không nhịn được ho khan, gương mặt đỏ bừng.
 
“Tạ…” Cô nhẹ nhàng gọi anh giống như đang chịu thua: “Tạ Bạc, tôi đau…”
 
Tạ Bạc lập tức buông ra, vuốt ve như đang an ủi: “Dĩ Dĩ, tôi cảm thấy em sẽ không làm thế đâu.”
 
“Vì sao?”
 
“Em tiếp cận Trì Tây Ngữ là vì có mục đích khác, cho nên, em sẽ lo lắng bị cô ấy phát hiện hơn cả tôi.”
 
Lâm Dĩ Vi kinh hồn bạt vía.
 
Cô biết Tạ Bạc có tính đa nghi, có thể nhìn ra được cô tiếp cận Trì Tây Ngữ… Vì có động cơ khác, nếu một ngày anh biết được sự thật tại sao cô lại tiếp cận Trì Tây Ngữ, chắc chắn anh sẽ cản trở và thậm chí là phá hỏng kế hoạch của cô.
 

Không, không thể để cho anh biết.
 
Trước khi cô điều tra ra sự thật vụ mất tích của Lâm Tà thì tuyệt đối không thể.
 
“Tôi không có mục đích gì hết, tôi chỉ muốn tìm một người bạn thân làm chỗ dựa thôi.” Lâm Dĩ Vi vẫn giữ nguyên lý do này, cô thể hiện kỹ năng đặc biệt giả vờ ngoan ngoãn đáng thương của mình: “Người như tôi, mỗi bước đi đều như đang đi trên một lớp băng mỏng, tôi nhất định phải dựa vào người có thể bảo vệ được tôi.”
 
Bảy chữ “Như đang đi trên lớp băng mỏng” dường như đã khiến Tạ Bạc thoáng dao động.
 
Sao anh có thể chưa từng cảm nhận cảm giác của bảy chữ này.
 
“Em tìm cô ấy làm chỗ dựa, chẳng thà là đến tìm tôi.”
 
Đầu gối của Tạ Bạc vào người cô, nắm lấy cổ áo cô, anh áp sát muốn hôn cô.
 
Đúng lúc này, giọng nữ máy móc “Chào mừng quý khách” vang lên, mấy cô gái nói nói cười cười đi vào cửa hàng tiện lợi, Lâm Dĩ Vi vội vàng đẩy Tạ Bạc ra, bảo anh trốn đi, không thể để người khác nhìn thấy.
 
Cho dù là người xa lạ không quen biết nhau, nhưng ở đây là cổng trường đại học Feger, không có ai biết cô thì chắc chắn nhưng không một ai là không biết đến Tạ Bạc.
 
Khoé môi Tạ Bạc hơi nhếch lên, không động đậy, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Em nhớ đấy, sau này có muốn tôi làm gì thì nhớ nói chuyện nhẹ nhàng vào.”
 
Lâm Dĩ Vi thấy mấy cô gái đi vòng qua kệ để hàng, sắp sửa đi đến đây, cô vội vàng nhẹ giọng nói: “Tạ Bạc, không thể để người khác nhìn thấy anh, cầu xin anh đấy…”
 
Giây sau, mấy cô gái cầm giỏ mua hàng có chứa đồ ăn vặt đi đến tính tiền, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Dĩ Vi thì không khỏi nhìn cô thêm mấy lần nữa.
 
Chị gái thu ngân xinh quá.
 
Lâm Dĩ Vi sử dụng máy quét mã cầm tay để nhập từng món đồ vào hoá đơn.
 
Tạ Bạc ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô, độ cao của quầy vừa hay che khuất anh, đúng lúc tầm mắt của anh đối diện với váy của Lâm Dĩ Vi.
 
Bộ váy che đi một nửa đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn của cô, độ dài của váy đến bắp đùi, nhìn từ góc độ này thì khung cảnh rất đẹp.
 
Sự chú ý của Tạ Bạc lại rơi vào chiếc đuôi nhỏ được gắn sau váy ngắn của cô.
 

Cửa hàng tiện lợi này vì để chiều lòng các sinh viên nên đã tập trung làm đồng phục theo phong cách đáng yêu, cho nên phía sau của cái váy đồng phục còn có một cái đôi nhỏ bông xù, nhìn trông rất dễ thương.
 
Tạ Bạc nắm lấy cái đuôi nhỏ của cô.
 
“Chị gái, sao mặt chị đỏ thế, chị bị sốt ạ?”
 
“Không có, không sao đâu, là do chị hơi nóng thôi.”
 
Lâm Dĩ Vi duỗi tay ra kéo cái đuôi lại, hất bàn tay không chịu yên của người đàn ông ra.
 
“À đúng rồi, em muốn mua giấy nữa, cho em hỏi khăn giấy ở đâu thế ạ?”
 
“Ở trên kệ để hàng cuối cùng, để chị dẫn em đến đấy!”
 
Lâm Dĩ Vi sốt ruột muốn rời khỏi chỗ này, nhưng cô gái kia lại nói: “Không cần đâu ạ, em tự đi tìm là được rồi.”
 
Không thể làm gì khác, cô chỉ thể đứng trước quầy thanh toán, chờ bọn họ lấy khăn giấy quay lại đây tính tiền tiếp.
 
Bên dưới quầy, dường như người đàn ông thấy rất thích thú với cái đuôi nhỏ kia, anh dùng cái đuôi quẹt qua bắp đùi cô.
 
Lâm Dĩ Vi cảm nhận được cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng cô.
 
“Chị gái, chỉ có mấy loại khăn giấy này thôi ạ? Có dạng ống không ạ?”
 
“Có, để chị tìm cho em.”
 
“À, không cần đâu, em thấy rồi.”
 
Cô gái cầm một túi khăn giấy, Lâm Dĩ Vi tính tiền cho bọn họ, cuối cùng tiễn bọn họ đi…
 
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
 
Lâm Dĩ Vi hung dữ liếc mắt lườm người đàn ông bên dưới quầy: “Thú vui của anh đúng là ghê thật đấy.”
 
Anh vẫn cười xấu xa: “Cái đuôi này của em đáng yêu lắm.”
 
Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không muốn mặc bộ đồng phục bán hàng đáng xấu hổ như vậy, nhưng tiền lương theo giờ của cửa hàng tiện lợi này cao hơn các cửa hàng xung quanh, hơn nữa chủ quán chỉ cần sinh viên trẻ tuổi đến làm thêm, còn cần phải xinh đẹp, nếu được doanh thu tốt thì thậm chí còn có thể chia hoa hồng cho cô.
 
Cho nên, cho dù phải mặc bộ đồng phục có cái đuôi nhỏ không được đứng đắn lắm này, Lâm Dĩ Vi cũng không chút do dự lựa chọn cửa hàng này.
 
Cô tung cước đạp cho anh một phát, Tạ Bạc nhanh nhẹn lùi về phía sau hai bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Cẩn thận đấy Dĩ Dĩ, tôi chịu đựng em, không có nghĩa là em có thể ra tay với tôi đâu.”
 

Lâm Dĩ Vi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, duỗi tay ra đánh anh mấy cái: “Tôi cứ đánh đấy! Tôi đánh đây này! Anh đánh trả đi, giống như Trì Tây Thành ấy, đánh chết tôi là được!”
 
Một tay Tạ Bạc nắm lấy hai cổ tay cô như gông cùm xiềng xích, anh kéo cô đến gần mình.
 
Đối diện với con cáo biết cắn người nhưng lại giả vờ ngoan ngoãn này, anh thật sự không tài nào giận cô nổi.
 
Anh không nhịn được hôn lên trán cô: “Được rồi, tôi chỉ mới kéo đuôi em có mấy cái thôi mà em đã tức giận rồi, sao em còn xấu tính hơn cả ông đây thế.”
 
Lâm Dĩ Vi đẩy anh ra, gương mặt cô vẫn nóng bừng như có lửa thiêu, không hiểu sao… Lại thấy hơi không đủ.
 
Cô xấu hổ nghiến răng.
 
Anh làm thế đâu phải là đang kéo đuôi cô, rõ ràng là anh đang trêu đùa cô.
 
“Tạ Bạc, anh mau đi đi.”
 
Tạ Bạc nhìn thời gian, tối hôm nay anh còn có một buổi thi đấu: “Mấy giờ em tan làm, tôi đến đón em.”
 
“Không cần đâu.”
 
“Có muốn ngồi xe tôi không, tôi đưa em đi hóng gió.”
 
“Không muốn.”
 
Anh cũng không bắt ép cô, anh rút khăn giấy ướt ra lau những ngón tay thon dài rõ khớp xương, mở bình giữ nhiệt to trên bàn cô ra uống một ngụm.
 
Anh lắc cái bình, hỏi: “Bình thường em đều uống nhiều nước vậy à?”
 
Lâm Dĩ Vi lười chẳng buồn để ý đến anh, anh cười cười rời đi: “Bảo sao… Lại ra nhanh thế.”
 
“...”
 
Anh rời đi, nhân lúc không có khách vào Lâm Dĩ Vi vào nhà vệ sinh rửa ráy qua, đến khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy trên quầy có thêm một cái hộp giấy được đóng gói rất đẹp.
 
Trên bao bì là chữ cái tiếng Anh, lúc trước Lâm Dĩ Vi không biết nhãn hiệu này. Nhưng sau khi gia nhập nhóm chị em của Trì Tây Ngữ, cô cũng đã biết đại khái về những nhãn hiệu nổi tiếng trong nước và quốc tế, cô biết đây là một thương hiệu cao cấp hàng đầu quốc tế.
 
Lâm Dĩ Vi mở hộp giấy ra, nhìn thấy trong đấy là một cái mũ nồi màu be.
 
Bên cạnh còn có một tấm thiệp mạ vàng, có nét vẽ tay đơn giản của Tạ Bạc…. Một con cáo nhỏ đội mũ nồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận