Nửa tiếng sau, Tạ Bạc lao vào phòng 307 của Paing Club.
Anh không mang theo ai hết, bên cạnh chỉ có mình Lê Độ.
Trái ngược hoàn toàn với sự đơn phương độc mã của anh, bên Trì Tây Thành lại có rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục, đeo giày da, đứng vây quanh gian phòng, trông vô cùng khí thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dĩ Vi bị anh ta nắm tóc, bắt cô quỳ ở trên thảm lông bên cạnh sô pha, tóc tai lộn xộn rối tung, trên cánh tay gầy gò, trắng nõn có vài vết siết đỏ tươi.
Bắp thịt và đuôi mắt Tạ Bạc khẽ run rẩy.
Trì Tây Thành ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha bằng da thật, anh ta cười ha ha nhìn Tạ Bạc, móc mỉa anh: "Không phải chứ Tạ Bạc, cậu chỉ dẫn theo mỗi Lê Độ, cậu coi thường tôi như vậy sao?"
Tạ Bạc ung dung ngồi trên ghế sô pha bằng da thật màu đen, đối diện với anh ta, đôi mắt đen u ám dưới mắt kính không gọng không chút dao động, quả nhiên là hình tượng của cậu chủ nhà giàu lịch sự, điển trai và xuất chúng.
"Vậy đủ rồi."
Anh có sức mạnh và tự tin như vậy, dẫn theo một người đã cho Trì Tây Thành đủ mặt mũi rồi.
Trì Tây Thành ghét nhất chính là dáng vẻ ung dung, bình thản này của anh, thật sự vừa nhìn đã sôi máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đều là cậu ấm, vậy tại sao Tạ Bạc lại tự tin như thế, tựa như cả thành phố Thanh Cảng đều do anh quản hết.
Một đứa con riêng mà vênh váo gì chứ!
Anh ta đưa tay bóp cổ Lâm Dĩ Vi, siết chặt đến mức cô gần như không thở nỗi, gò má cô căng cứng đỏ bừng.
Tạ Bạc trầm giọng nói: "Trì Tây Thành, cậu xuống tay với phụ nữ thật sự rất bỉ ổi."
"Hóa ra cậu không vô tâm với mọi thứ nhỉ!"
Trì Tây Thành cười độc ác, túm tóc Lâm Dĩ Vi kéo cô lại gần mình: "Hóa ra cậu Tạ độc ác tàn nhẫn như thế cũng có người trong lòng... Tôi thật sự tò mò em có bản lĩnh cỡ nào lại mê hoặc được cậu Tạ đấy?"
Lâm Dĩ Vi ho khan, nhìn về phía Tạ Bạc qua những kẽ tóc.
Trong chiếc kính mắt không gọng của anh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, tròng mắt đen sắc bén nhìn cô chăm chú, không nhìn ra được tâm trạng của anh.
Trì Tây Thành bóp mặt Lâm Dĩ Vi, cưỡng ép cô nhìn mình, nhưng tầm mắt của Lâm Dĩ Vi lại quật cường nhìn về phía Tạ Bạc.
"Tạ Bạc, cậu xem tôi còn nể mặt cậu, giữ lại cái mạng của cô ta đợi cậu đến cứu này."
"Không ngờ cậu vẫn dám đến."
Cho dù lúc anh còn hôn mê, hay việc anh hôn mê là do một tay Trì Tây Thành sắp đặt...
Thế nhưng bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào trong tai nạn đua xe đều có thể có cách nói hợp lý, tranh cãi và phủ nhận được.
Chỉ cần không nhận, bề ngoài không tính đã đắc tội nhà họ Tạ.
Nếu Trì Tây Thành thật sự động tới người của Tạ Bạc, thật sự chọc tức anh, thì ân oán giữa hai người là chuyện nhỏ. Nếu nhà Tạ Bạc vì thế mà sinh thù ghét, gây ầm ĩ ra ngoài bị đám truyền thông đáng ghét biết được, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hai bên.
Sự việc sẽ chấn động.
Đây cũng là lý do Tạ Bạc dám đến gặp anh ta một mình.
Trì Tây Thành túm lấy cổ áo của Lâm Dĩ Vi, giật mạnh một cái, cổ áo cô bị xé ra.
Mắt cô gái chứa đựng tủi nhục, nhưng cô không khóc, chỉ dùng tay che chắn lại.
Mặc kệ Trì Tây Thành ức hiếp cô như thế nào, cô đều không khóc.
"Cậu đừng nhìn cô gái này bề ngoài hiền dịu nết na, cô ta thật sự cứng cỏi, nóng nảy đấy! Tôi bắt nạt cô ta cỡ nào cô ta cũng không khóc." Trì Tây Thành cười xấu xa, nói với Tạ Bạc: "Là một kẻ vô liêm sỉ và cọc tính."
Ánh mắt Tạ Bạc lạnh lẽo nhìn anh ta: "Trì Tây Thành, cậu đụng vào cô ấy lần nữa thử tôi xem."
Trì Tây Thành biết sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn rồi, quả nhiên anh ta không xé quần áo của Lâm Dĩ Vi nữa, thả lỏng tay, vỗ vào gò má cô: "Cái gương mặt này của em không ngờ lại khiến cho cậu chủ Tạ từng qua bao bông hoa lại điên đảo vì mình như thế, quả là "hồng nhan họa thủy" mà."
Lâm Dĩ Vi ra sức giãy dụa, nhổ cho anh ta một bãi. Trì Tây Thành nổi giận, giơ tay muốn giáng cho cô một cái tát, Tạ Bạc cất giọng trầm trầm:
"Trì Tây Thành!"
"Cô ta không hiểu quy tắc trong giới gì cả."
Tạ Bạc bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, mạch máu ở huyệt thái dương giần giật liên hồi: "Người của tôi, tôi tự dạy dỗ, không tới lượt cậu đâu."
Trì Tây Thành cười bảo: "Cậu Tạ, tôi có thể trả cô ta cho cậu, nhưng có điều kiện, tôi muốn câu lạc bộ đua xe DS của cậu."
Tạ Bạc từ chối không hề do dự: "Không thể."
"Em nghe đi." Anh ta bật cười, nói nhỏ với Lâm Dĩ Vi: "Ở trong mắt anh ta em chẳng là gì cả, tôi còn bằng lòng lấy ba phần trăm cổ phần đến đổi em đấy, bây giờ đã biết ai thương em chưa?"
Lâm Dĩ Vi hung dữ trừng mắt với anh ta.
Tạ Bạc đột nhiên cười khẩy: "Không phải chứ Trì Tây Thành, cậu sẽ không cho rằng tôi đến để bàn điều kiện với cậu đấy chứ."
"Tạ Bạc, cậu phách lối cái gì hả, bây giờ cậu đang ở địa bàn của tôi, bên cạnh cậu cũng là người của tôi."
Trì Tây Thành ném Lâm Dĩ Vi ra, bình tĩnh ngồi trên sô pha: "Thôi vậy, tôi cũng không có hứng thú với câu lạc bộ đua xe của cậu mấy, hay thế này đi Tạ Bạc, cậu cung kính rót cho tôi một tách ly trà thì tôi sẽ trả cô ta lại cho cậu."
Lâm Dĩ Vi nhìn về phía Tạ Bạc.
Đuôi mắt người đàn ông mang ý cười, nhưng tròng mắt đen lại mang vẻ lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ.
Trái tim cô nhói lên một cái, cô sợ anh sẽ từ chối, bởi vì đây là... sự áp bức và lăng nhục càng khiến anh khó chấp nhận hơn so với trao đổi lợi ích trực tiếp.
Thế nhưng, cuối cùng Tạ Bạc vẫn đứng dậy đi qua phía Trì Tây Thành, tay nhấc bình trà lên, chậm rãi châm một ly trà Phổ Nhĩ nóng: "Từ từ dùng nha, cậu Trì."
Trì Tây Thành đắc ý bật cười, đang định nói anh cũng có ngày hôm nay, đột nhiên, ly trà nóng bị Tạ Bạc tạt vào mặt anh ta.
Trì Tây Thành bị bỏng nhiệt độ cao, anh ta hoảng sợ la lên một tiếng, khom người run lập cập theo phản ứng bình thường.
Tạ Bạc nhân cơ hội nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô ra sau lưng mình.
Mấy vệ sĩ thấy anh đột nhiên làm loạn, ngay lập tức vây quanh anh.
Lê Độ lập tức chắn ở trước mặt Tạ Bạc, anh ấy cười nói: "Cậu Trì, biết bao nhiêu người đã thấy chúng tôi vào phòng bao của anh rồi, hễ hôm nay cậu Tạ bị mất sợi tóc nào thì anh đừng hòng được sống tốt."
Trì Tây Thành che gương mặt bị bỏng, tức tới mức mũi sắp bốc khói.
Nhưng anh ta vẫn thật sự không dám làm gì với Tạ Bạc giữa thanh thiên bạch nhật, sắc mặt đầy u ám, anh ta giơ tay lên giải tán đám vệ sĩ.
Tạ Bạc cởi áo khoác đua xe xuống, khoác lên người Lâm Dĩ Vi, bọc cô kín đáo chặt chẽ.
Quần áo mang nhiệt độ cơ thể của anh, cũng có mùi của anh khiến người ta thấy an tâm.
Tạ Bạc giao cô cho Lê Độ, Lê Độ dẫn cô ngồi xuống ghế sô pha, dịu dàng an ủi: "Không sao rồi cô Lâm, có anh Bạc ở đây, không ai dám ức hiếp cô nữa đâu."
Trái tim Lâm Dĩ Vi vẫn còn run rẩy sợ hãi, khó mà bình tĩnh được.
Trì Tây Thành lấy khăn giấy lau sạch nước trà trên mặt: "Quá đáng lắm Tạ Bạc, cậu quá đáng hết sức mà. Cậu không đưa cho tôi cái gì hết, cũng không chịu cúi đầu, muốn lấy người khỏi tay tôi, đây là lý lẽ kiểu gì vậy!"
"Đây là lý lẽ của tôi." Tạ Bạc cười khẩy một tiếng, đưa điện thoại qua: "Ngoài ra, cũng không phải không có chuẩn bị thành ý, cậu Trì, cậu xem cho rõ đi."
Trì Tây Thành nghi ngờ nhận lấy điện thoại, mở nội dung video ra, bất ngờ là hình ảnh của buổi party tụ tập của anh ta cách đây không lâu.
Đương nhiên, nội dung hình ảnh vô cùng hỗn loạn, khó coi....
Mỗi lần "chơi cao cấp" như vậy, ai vào đó cũng bị thu điện thoại, không ngờ... Không ngờ lại còn có cá lọt lưới.
"Mày lấy ở đâu ra vậy!" Sắc mặt Trì Tây Thành thay đổi đột ngột: "Tạ Bạc, đm mày, mày dám đối phó tao!"
Tạ Bạc thong thả quay lại ghế sô pha, chỉnh lại mái tóc rối tung thay Lâm Dĩ Vi, động tác tao nhã tựa như đang chưng diện cho búp bê của mình...
"Trì Tây Thành, tôi có thể qua đây gặp cậu, hiển nhiên có thủ đoạn và lá bài tẩy của tôi. Trước đó đã từng khuyên cậu đừng đối địch với tôi rồi."
Nếu video này lộ ra ngoài, sợ là sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, bất kể là cậu chủ nhà họ Trì hay hình ảnh của tập đoàn Trì thị đều sẽ nhận tổn hại nghiêm trọng.
Ba anh ta sẽ đánh chết anh ta.
Không khoa trương chút nào, thật sự sẽ đánh chết đấy.
Trì Tây Thành giận tái mặt, chợt đứng phắt dậy đập vỡ chai rượu, giơ đầu sắc nhọn về phía mặt Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi vội vàng níu lấy quần áo anh.
Tạ Bạc cho cô một ánh mắt yên tâm, quay đầu nhìn về phía Trì Tây Thành: "Cậu có gan thì động tôi một cái thử xem."
Trong phút chốc Trì Tây Thành do dự, Tạ Bạc dùng tốc độ nhanh như chớp đoạt lấy chai rượu trong tay anh ta, tàn nhẫn đập vào đầu anh ta.
Trong nháy mắt, máu tươi tuôn xuống dọc theo trán anh ta.
Tạ Bạc thong thả ngồi xổm xuống, vỗ lên mặt Trì Tây Thành một cái, rồi lại lau máu trên người anh ta: "Cậu xem, điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và cậu chính là lúc cậu không xuống tay được, còn tôi thì không hề sợ hãi."
Nói xong, anh ném chai rượu đi, lấy lại điện thoại: "Tôi đã lưu giữ video trước rồi, nếu thời gian này cậu Trì ngoan ngoãn, có lẽ tôi sẽ cân nhắc xóa nó đi."
"Và..." Anh liếc nhìn Lâm Dĩ Vi: "Chuyện của cô ấy, tôi không hy vọng bị em gái cậu biết được."
Nói xong, anh đưa mắt ra hiệu với Lê Độ.
Lê Độ lập tức đỡ Lâm Dĩ Vi dậy, đi theo sau Tạ Bạc, ba người rời khỏi phòng bao của Paing Club.
Lúc đợi thang máy, Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không kìm được nữa, chân run rẩy từng hồi, không đứng vững được nữa ngồi xụi lơ trên nền đất.
Mất mật!
"Anh Bạc, cô ấy không đi được nữa..." Lê Độ bối rối: "Có cần mời bác sĩ không?"
Tạ Bạc quay đầu liếc nhìn cô một cái, trông cả người cô gái run như cầy sấy, thậm chí khóc cũng không khóc được, sắc mặt trắng bệch.
"Bị dọa sợ rồi à?" Anh đi đến trước mặt cô, liếc nhìn cô từ trên cao xuống.
Lâm Dĩ Vi che ngực, ôm chặt lấy mình.
Cô sặc mấy lần cuối cùng khóc thành tiếng.
Cô sợ lắm...
Tạ Bạc vốn còn muốn châm chọc cô mấy câu, luôn mồm luôn miệng bảo không cần anh bảo vệ, nhưng đối mặt với Trì Tây Thành lại bị dọa thành như vậy.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt, lo sợ này của cô, anh không nói gì hết, ngồi xổm xuống, ôm ngang cô lên.
Lâm Dĩ Vi ôm cổ anh theo bản năng, gò má dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội.
Lòng bình yên lại.
Lê Độ lập tức ấn thang may.
Ra khỏi Paing Club, gió thu lạnh thấu xương, gió lạnh thổi ngấm tận xương.
Tạ Bạc đặt Lâm Dĩ Vi vào ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom, rồi anh cũng ngồi vào theo.
"Về trường sao? Tạ Bạc." Lê Độ ngồi vào chỗ tài xế.
Tạ Bạc vừa ngồi vào Lâm Dĩ Vi lại gần ôm anh, giống như chú mèo dựa vào người chủ nhân.
Lúc này, cô biết mình phải ngoan.
Anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, rồi bảo: "Đi đến chung cư Ramon."