Tình trôi theo gió

Tạ Bạc bế Lâm Dĩ Vĩ trở về chung cư, Lê Độ cũng đi theo.
 
Anh ấy là người duy nhất được phép vào trong chung cư Ramon ngoại trừ Lâm Dĩ Vi.
 
Lâm Dĩ Vi ngồi trên ghế sofa, sau khi bình ổn lại tâm trạng thì thản nhiên quan sát Lê Độ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ban đầu cô cho rằng anh ấy có lẽ là tay sai của Tạ Bạc giống như Vân Huy là tay sai của Trì Tây Thành.
 
Nhưng sau khi quan sát, cô phát hiện không phải như vậy, anh ấy có thể tự do ra vào nhà Tạ Bạc, có thể nằm trên sofa nhà anh, có thể lục tủ lạnh nhà anh, có thể đọc tạp chí của anh, chơi máy chơi game của anh…
 
Trước mặt Trì Tây Thành, Vân Huy tỏ ra vô cùng sợ hãi, đến mức bảo đi hướng đông, anh ta không dám đi đằng tây.
 
Nhưng Lê Độ… Giống bạn của Tạ Bạc hơn.
 
Anh ấy thấy đói, bèn tới tủ lạnh nhà Tạ Bạc cầm một lon Coca, uống ừng ực một ngụm lớn.
 
Tạ Bạc thấy anh ấy chỉ lấy mỗi cho mình thì lầu bầu: “Lấy cho khách một lon nữa.”
 
“Khách á? Khách nào cơ?” Lê Độ cố ý trêu chọc: “Tôi chỉ thấy mỗi bạn gái của người nào đó thôi á.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bạc đang định cầm quyển tạp chí lên ném anh ấy, Lâm Dĩ Vi liên tục giải thích: “Tôi không phải bạn gái của anh ấy.”
 
Tạ Bạc cuộn cuốn tạp chỉ lại, có chút khó chịu liếc nhìn cô: “Tự mình đa tình cái gì, tai nào của em nghe thấy cậu ấy nói em?”
 
Lâm Dĩ Vi mím môi.
 
Lê Độ lấy một lon Coca lạnh đưa cho cô, Tạ Bạc duỗi tay ra cầm lấy, dùng ngón trỏ bật nắp lon, ngửa đầu uống một ngụm rồi đưa cho cô.
 
Lam Dĩ Vi đang rất khát nên cũng không để ý, một hơi uống cạn, bị hơi ga xộc lên khẽ ợ một cái.
 
Tạ Bạc cười một tiếng.
 
Lê Độ nhìn từng chi tiết nhỏ khi hai người tương tác, có vẻ như quan hệ giữa hai người này không bình thường.
 
Anh ấy cảm thấy thật thần kỳ, bạn gái duy nhất gần đây của Tạ Bạc công khai với bên ngoài chỉ có mỗi Diệp An Ninh thôi mà! Tự nhiên lại ở đâu ra thêm một Lâm Dĩ Vi nữa vậy.
 
Hơn nữa lại còn là cướp được từ trong tay Trì Tây Thành nữa chứ.
 
Nếu đổi thành Diệp An Ninh hay thậm chí là Trì Tây Ngữ… Thì Tạ Bạc cũng chưa chắc sẽ làm ra chuyện như ngày hôm nay, vừa mới tỉnh lại, thậm chí đến cả băng gạc còn chưa kịp tháo đã vội vàng đi cứu người như phát điên.
 
“Nói nghe thử xem quan hệ của hai người là như thế nào vậy?” Lê Độ ngồi trên ghế tò mò hỏi Lâm Dĩ Vi.
 
“Không phải bạn gái, tôi cũng không theo đuổi anh ấy.” Lâm Dĩ Vi thản nhiên giải thích.
 
“Tôi biết cô không phải, mấy cô gái thích anh Bạc cũng không có ai… Bốc đồng giống cô.” 
 
Thái độ của cô với Tạ Bạc thoạt trông… Cũng không có ý hùa theo, lại còn rất hờ hững.
 
“Chẳng lẽ hai người là anh em thất lạc nhiều năm?” Anh ấy suy đoán lung tung.
 
Tạ Bạc lười để ý tới lời trêu chọc của Lê Độ, vừa cầm lon Coca vừa ngồi cạnh bàn dùng ipad xem tin tức về đua xe.
 
Lâm Dĩ Vu đùng mực trả lời: “Không phải anh em.”
 
“Tôi thấy tò mò thật đấy.” Lê Độ không chịu buông tha, nói: “Cô Lâm, cô thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi.”
 
“Chúng tôi không có quan hệ gì hết.”
 
“Tôi không tin.”
 
“Sao anh không hỏi Tạ Bạc đi.”
 
“Cô xem cái dáng vẻ đáng ghét kia đi, xem cậu ấy có chút nào là muốn để ý hai chúng ta không?”
 
Lâm Dĩ Vi không khỏi nở nụ cười.
 
Người bên cạnh Tạ Bạc… Ở chung với anh rất thoải mái, dường như anh không đáng sợ, cũng không độc ác như bên ngoài nói.
 
Ít nhất thì hiện tại Lâm Dĩ Vi không sợ anh.
 
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Tạ Bạc nhìn về phía Lê Độ: “Cậu đi được rồi đấy.”
 
“Haizz, haizz, cái gì thế này, lợi dụng người ta xong thì đuổi người ta đi, cậu đừng có quá đáng! Hôm nay tôi dũng cảm xông vào hang hổ với cậu, cậu không định cảm ơn tôi à?”
 
“Tôi đâu có bảo cậu đến, là do cậu mặt dày đòi theo tới đấy chứ.” Tạ Bạc khẽ híp mắt, bỏ ipad xuống.
 
“Còn không phải là do tôi lo lắng cho an nguy của cậu à!”
 
“Không thì cậu muốn thế nào?”
 
Lê Độ thoải mái nằm trên chiếc sofa làm bằng da, lăn qua lăn lại: “Nếu không thì cậu massage cho tôi chút đi?”
 
“Được.” Tạ Bạc cười lạnh một tiếng, đi tới, nhấc chân định đạp cho anh ấy một cái.
 
May mà Lê Độ nhanh, làm một cú cá chép uốn mình ngồi dậy: “Được được được, tôi đi! Cái đồ đàn ông thô bạo, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
 
Lâm Dĩ Vi bị hai người bọn họ chọc cười khanh khách.
 
Lúc ra ngoài, Lê Độ đưa cho Lâm Dĩ Vi một tấm danh thiếp: “Cô đã là người của anh Bạc rồi, nếu sau này gặp phải chuyện gì phiền phức thì cứ đến câu lạc bộ DS. Ở đó tuyệt đối an toàn, không ai dám cố tình gây sự trong câu lạc bộ của tôi đâu, nếu không có chỗ ở thì bên đó cũng có phòng.”
 
Lâm Dĩ Vi nhận lấy danh thiếp, thấp giọng nói cám ơn.
 
Lê Độ nhìn qua cô, thâm sâu nói: “Hôm nay cậu ấy mới vừa tỉnh lại, đến đi đường cũng không vững đã vội vàng đi tìm cô rồi…”
 
“Cậu nhiều lời quá rồi đấy.” Tạ Bạc không nhịn được ngắt lời anh ấy.
 
Lê Độ rời khỏi chung cư Roman, đóng cửa lại, Tạ Bạc lập tức không kiềm chế nữa, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô vào trong phòng tắm, thuận tay cởi áo khoác trên người cô xuống, để lộ ra bờ vai trắng nõn của cô gái.
 
Áo của Lâm Dĩ Vi bị Trì Tây Thành kéo rách, không có áo khoác che chắn, một mảng lớn da thịt lộ ra rơi vào đáy mắt anh.
 
Cô chỉ có thể hốt hoảng bọc mình lại, muốn che chắn cơ thể mình.
 
“Tạ Bạc, anh ra ngoài đi! Tôi… Tôi muốn đi tắm.”
 
“Để tôi xem.”
 
“Anh muốn xem cái gì!”
 
Dù sao áo cô cũng rách tả tơi hết rồi, Tạ Bạc cũng không để ý xé cho rách hẳn.
 
“Xoẹt” một tiếng, Lâm Dĩ Vi cảm thấy sau lưng mát lạnh, là ánh mắt lạnh như băng của anh đang đặt trên tấm lưng trắng nõn thon gầy của cô.
 
Xung quanh xương bướm xinh đẹp là dấu roi, vết máu đọng, vết đỏ… Nhìn mà thấy giật mình.
 
Trong nháy mắt, Tạ Bạc cảm giác trái tim mình như vỡ vụn.
 
Anh siết chặt chiếc áo rách của cô.
 
Đáng lẽ ra vừa nãy anh nên bóp chết Trì Tây Thành mới phải.
 
Lâm Dĩ Vi úp mặt vào tường ôm lấy cơ thể mình, bờ vai mong manh ro rúm lại, trong mắt tràn ngập vẻ nhục nhã, hai mắt ngấn lệ: “Anh có thể cười nhạo tôi, dù sao thì đây cũng là do tôi tự chuốc lấy.”
 
Cổ họng Tạ Bạc nghẹn lại, giọng nói như cành khô bị nghiền nát: “Còn gì nữa không?”
 
Lâm Dĩ Vi cắn răng: “Hết rồi.”
 
Trì Tây Thành dùng roi vụt mạnh lên người cô, muốn nghe cô khóc, muốn nhìn cô quỳ trên đất cầu xin anh ta tha thứ…
 
Lâm Dĩ Vi không để anh ta được như ý nguyện.
 
Đối mặt với loại biến thái như Trì Tây Thành, nước mắt sẽ càng kích phát thú tình trong người anh ta.
 
“Nói thật, rốt cuộc thằng đó có hay không?”
 
Lâm Dĩ Vi nhục nhã nói: “Mấy người các anh coi tôi không bằng cả đồ vật, bị người khác dùng qua là cảm thấy buồn nôn, chắc anh cũng nghĩ tôi như vậy nhỉ, đồ hạ tiện…”
 
Ngay sau đó, Tạ Bạc nắm chặt cằm cô, kéo cô lại gần mình: “Lâm Dĩ Vi, em nhớ kỹ, tôi không thích cái từ đó.”
 
Cô với anh kề sát nhau nên có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo rợn người trong mắt người đàn ông…
 
“Nếu em mà còn để tôi nghe thấy em nói bản thân mình như vậy thì tôi xé nát miệng em ra đấy.”
 
“…”
 
Tạ Bạc tức giận rời khỏi phòng tắm, Lâm Dĩ Vi đứng ở cửa lắng nghe một lúc, có vẻ như anh đã ra ngoài.
 
Câu uy hiếp cuối cùng kia có chút đáng sợ, lại có chút buồn cười.
 
Cô nhìn bồn tắm bơm đầy nước, nước nóng tỏa ra hơi nước lượn lờ. Cô dứt khoát cởi quần áo ra, bước vào trong bồn nước nóng, thoải mái ngâm nước.
 
Hai mắt cô nhắm nghiền, cố gắng loại bỏ những hình ảnh đáng sợ trong trí nhớ.
 
Tạ Bạc nằm hai ngày, Lâm Dĩ Vi né hai ngày, ngày đó cô nhìn thấy xe của Trì Tây Thành trước cửa tiệm trà sữa.
 
Khi đó cô đã có dự cảm chẳng lành, lợi dùng dòng người quay lại tiệm trà sữa rồi rời đi từ cửa sau.
 
Hai ngày đó, cô hoàn toàn không dám quay về trường học, cô biết tên ác ma đó đang lục tìm cô khắp thế giới, ngay cả cửa hàng tiện lợi cô cũng không dám đi. May mà Lâm Dĩ Vi có chút tích góp nên cứ ở mãi trong khách sạn.
 
Mãi cho đến khi giảng viên hướng dẫn gọi điện cho cô, bảo cô lập tức quay lại trường, đơn xin cấp học bổng cần cô ký tên nên lúc này Lâm Dĩ Vi chỉ có thể trở về, cô đội mũ, đeo khẩu trang che kín mít, chỉ sợ bị người khác nhận ra.
 
Nhưng lúc rời trường lại bị Trì Tây Thành cho người chặn lại, lôi cô đến Paing Club, chuyện này xảy ra một tiếng trước khi Tạ Bạc tỉnh lại nên Trì Tây Thành vẫn chưa kịp làm gì cô, anh ta chỉ có thể ác độc quất cô vài roi cho hả giận.
 

 
Lâm Dĩ Vi trùm khăn tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Tạ Bạc đang buồn bã ngồi trên sofa.
 
Cô thầm giật mình, vội vàng lui lại vào trong phòng tắm.
 
Người đàn ông này… Không phải đã đi rồi ư!
 
Cô lấy một chiếc áo ngủ bằng dạ màu đen trong tủ quần áo ở phòng tắm, chắc hẳn chiếc áo này là của anh nhưng cô cũng chẳng để ý, cứ mặc vào trước đã rồi tính sau.
 
Lại lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Tạ Bạc đặt cốc nước ấm bằng thủy tinh lên bàn, đồng thời còn có một viên thuốc màu trắng được đẩy từ từ tới trước mặt cô.
 
“Đây là gì?” Cô đề phòng hỏi.
 
“Thuốc tránh thai khẩn cấp 48 tiếng.” Tạ Bạc mặt không cảm xúc nói: “Uống đi.”
 
Lâm Dĩ Vi chậm chạp phản ứng lại, vừa nãy anh xuống tầng mua cái này.
 
Thấy cô đứng yên bất động, Tạ Bạc nắm chặt viên thuộc đưa tới bên miệng cô, đút cô uống: “Giờ không uống đợi đến sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ có em chịu tội thôi.”
 
Lâm Dĩ Vi ngậm lấy viên thuốc: “Anh có từng đút viên thuốc này cho cô gái khác không?”
 
“Không.” Tạ Bạc bình tĩnh đưa ly nước tới cạnh miệng cô, đút cô chậm rãi uống thuốc: “Tôi không phải cầm thú.”
 
Sau khi uống xong, Lâm Dĩ Vi mới nhún nhún vai, thoải mái nói: “Anh ta cũng không làm gì tôi hết, tôi né anh ta hai ngày, anh ta không tìm thấy tôi. Nếu không phải giảng viên hướng dẫn gọi điện bảo tôi về trường…”
 
Tạ Bạc: “…”
 
Anh thở phào một hơi, nhưng lại nhớ tới vừa rồi cô dễ dàng uống thuốc như vậy thì vội vàng nhét một ngón tay vào trong miệng cô, lục tìm viên thuốc: “Em uống rồi?”
 
“Uống hết rồi.”
 
“Không phải là không xảy ra chuyện gì sao!”
 
“Mua cũng mua rồi, thuốc này đắt lắm!”
 
Tạ Bạc thực sự bị cô chọc cho tức tới không nói được thành lời, kéo cô vào nhà vệ sinh, ấn đầu cô sát xuống bồn cầu, duỗi tay móc cổ họng cô…
 
“Tôi chưa thấy ai ngốc như heo giống em luôn luôn đấy.”
 
“A! Ọe!” Lâm Dĩ Vi bị đầu ngón tay anh moi móc khiến dạ dày cuộn lên đến mức thực sự nôn viên thuốc kia ra.
 
Tạ Bạc xác định chắc chắn là viên thuốc nhỏ màu trắng kia mới chịu thôi, không chút khách khí ném tóc cô ra, quay người mở khóa vòi nước rửa tay.
 
Lâm Dĩ Vi che ngực, ho khan, đầu đau rát, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
 
Anh vắt khăn mặt, thô lỗ lau mặt cho cô: “Em là heo chắc? Thuốc mà cũng uống linh tinh được à?”
 
“Trước khi thi đại học tôi cũng từng thử rồi, không phải chỉ là để bà dì đến chậm hơn thôi sao, cũng đâu có tác dụng phụ gì.”
 
“Ai nói với em là không có tác dụng phụ?”
 
“Bạn cùng bàn trước đây của tôi.” Lâm Dĩ Vi thuận miệng nói: “Nói khi thi đại học có thể uống một viên, tránh ảnh hưởng tới làm bài thi.”
 
Tạ Bạc cảm thấy kiến thức về cuộc sống của cô thực sự là ít đến mức khiến người khác tức tới lộn ruột, ngốc tới nỗi khiến anh cũng không biết phải đánh giá thế nào.
 
“Không ai chăm sóc em à?”
 
“Có người chăm sóc thì giờ này tôi còn đứng trước mặt anh chắc?” Lâm Dĩ Vi trợn mắt, tự rửa mặt cho mình rồi rời khỏi phòng tắm.
 
Tạ Bạc cũng ra ngoài theo, dựa vào khung cửa bên cạnh, nhìn cô: “Heo, sau này tôi sẽ chăm sóc em….”
 
Lâm Dĩ Vi yên lặng một lát rồi quay đầu lại nói: “Tạ Bạc, nếu tôi bị Trì Tây Thành làm gì thì có phải anh sẽ không bảo vệ tôi nữa không.”
 
Những lời này lập tức chọc giận Tạ Bạc.
 
Trong mắt anh lộ ra vẻ tức giận: “Vậy nên em muốn thế nào?”
 
“Tôi không muốn thế nào hết.” Cô hờ hững nhún vai, ngồi trên sofa: “Nói bừa vậy thôi.”
 
Tạ Bạc bị thái độ thờ ơ của cô hoàn toàn chọc giận. Anh tóm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng ngủ, thô bạo đẩy cô lên giường.
 
Lâm Dĩ Vi liên tục lùi ra sau, lùi tới tận đầu giường, hoảng sợ nhìn anh.
 
“Vừa nãy không biết là ai bị dọa tới mức đứng không vững.” Mắt Tạ Bạc hiện ra vẻ trào phúng: “Giờ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đã suy tính muốn thoải khỏi tôi rồi à. Lâm Dĩ Vi, tôi khiến em phiền chán tới mức nào vậy.”
 
Lâm Dĩ Vi cắn răng không nói.
 
Đúng là như vậy, vào thời điểm bất lực nhất, Tạ Bạc chính là cọng rơm cứu mạng mà cô muốn nắm chặt.
 
Nhưng nghĩ tới Lâm Tà, Lâm Dĩ Vi ngoại trừ từ chối ra thì không còn cách nào khác.
 
Mặc dù vừa nãy khi anh nói sẽ chăm sóc cô…
 
Quả thực trong nháy mắt đó, cô đã rung động.
 
“Tạ Bạc, tôi chính là người như vậy, thời điểm lợi dụng anh, tôi sẽ không chút nương tay.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, chịu đựng nỗi xót xa trong lòng, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Là chính anh… Không có lòng tự trọng.”
 
Trong mắt Tạ Bạc tràn ngập sự tức giận, ghé sát lại gần cô hít vào hơi thở của cô, dường như thực sự muốn ăn tươi nuốt sống cô.
 
Lâm Dĩ Vi nhắm mắt quay mặt đi.
 
Sau vài phút bình tĩnh lại, Tạ Bạc quay người rời khỏi phòng, nặng nề ngã lên cửa.
 
Anh sẽ không chạm vào cô nếu cô không đồng ý.
 

 
Ban đêm, Lâm Dĩ Vi ngủ rất an giấc.
 
Tuy gương mặt của Trì Tây Thành cứ quấn lấy cô như ác mộng nhưng giường của Tạ Bạc, mùi hương của anh… Sẽ giúp cô yên tâm hơn một chút.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Bạc rất không khách khí lay lay cô, đánh thức cô dậy.
 
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Bạc chỉ mặc đúng chiếc quần cộc tứ giác màu đen, lộ ra những múi cơ bụng thẳng hàng cùng với đường nhân ngư xinh đẹp…
 
Lâm Dĩ Vi khẽ sửng sốt, trong chớp mắt đó, cô đã rung động.
 
Anh uy hiếp cô, ép buộc cô, dụ dỗ cô… Cũng vô ích.
 
Nếu quyến rũ cô… Biết đâu lại có ích.
 
Đôi mắt hồ ly của Lâm Dĩ Vĩ dính chặt trên cơ bụng anh, không rời đi được: “Làm, làm gì thế?”
 
Tạ Bạc một tay cầm điện thoại nói chuyện với Lê Độ, tay kia thì xách cô rời giường như xách mèo…
 
“Trì Tây Ngữ tới.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui