Tình trôi theo gió

Lê Độ tỏ rõ sự bất đắc dĩ của mình khi giải thích với Tạ Bạc: “Anh Bạc cũng biết rõ tính tình của cô tiểu thư kia mà, tối hôm qua cô ấy ở câu lạc bộ suốt cả đêm không ngủ, cũng không để cho tôi ngủ, cứ hỏi tôi là cậu đang ở đâu mãi. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải nói cho cô ấy biết địa chỉ của chung cư Ramon, anh Bạc, xin lỗi cậu nhé.”
 
Tạ Bạc không trách Lê Độ, anh cúp điện thoại rồi nhấc Lâm Dĩ Vi ra khỏi ổ chăn: “Nếu không muốn bị cô ấy nhìn thấy thì tốt nhất là em nên rời đi.”
 
Lâm Dĩ Vi vẫn còn rất mơ màng, khi nghe anh nói Trì Tây Ngữ sắp đến đây thì bỗng nhiên choàng tỉnh, cô vội vàng xỏ dép lê, nhấc túi xách rồi tính chuồn thẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tạ Bạc túm cô lại, anh cười, nói: “Em cứ thế này mà ra ngoài sao?”
 
Lúc này Lâm Dĩ Vi mới nhận ra rằng mình còn đang mặc áo sơ mi trắng của Tạ Bạc.
 
Áo sơ mi chỉ có một lớp vải hơi mỏng, rất dài, che đến mông, nửa kín nửa hở, trông như một chiếc váy ngủ bình thường.
 
Chiếc áo sơ mi này dường như đã trở thành chiếc váy ngủ của riêng cô tại chung cư Ramon.
 
Quần áo của cô thì đã nhàu nát đến mức không thể khoác lên mình được nữa, Tạ Bạc lấy một bộ đồ vận động rộng rãi có hai màu đen trắng từ trong tủ quần áo ra, ném lên đầu cô.
 
Tuy rằng bộ quần áo này lớn thì có lớn thật, nhưng vì nó là phong cách thể thao cho nên vẫn có thể mặc ra ngoài được
 
Lâm Dĩ Vi vội vội vàng vàng thay quần áo, cô bảo Tạ Bạc đi ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hiển nhiên tên khốn này không hề có ý định rời đi, anh dựa lưng vào tường, ngẩng đầu, ánh nhìn sâu thẳm của anh xuyên thấu qua cặp kính không gọng mang theo ánh trăng, ngả ngớn mà đánh giá cô.
 
“Tạ Bạc, anh đeo cặp kính này trông đốn mạt lắm đấy.”
 
Tạ Bạc cười khẩy: “Thì tôi vốn là mặt người dạ thú mà.”
 

“Anh còn thừa nhận cơ à.”
 
“Vì sao lại không cơ chứ.”
 
Lâm Dĩ Vi không rề rà thêm cho mất thời gian, cô xoay người đưa lưng về phía anh để mặc áo lót.
 
Từ sau đêm đó, cơ thể của hai người bọn họ đã không còn gì giấu nhau nữa.
 
Tạ Bạc hất cằm, anh nhìn vòng eo thon gọn với đường cong quyến rũ, cùng xương bả vai mong manh như cánh bướm kia của cô với ánh mắt thưởng thức, vẻ đẹp tuyệt trần ấy thật không gì sánh được.
 
“Trì Tây Ngữ sắp đến đây kiểm tra, mà có vẻ như anh không lo lắng chút nào nhỉ.” Cô nhanh chóng mặc chiếc áo khoác thể thao lên người.
 
Anh bước đến, kéo giúp cô khóa áo khoác: “Tôi cần gì phải lo lắng, cô ấy có phải là bạn gái của tôi đâu.” 
 
“Anh biết rất rõ là cô ấy thích anh còn gì.”
 
“Cô ấy thích tôi thì tôi cứ phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của cô ấy sao?” Tạ Bạc nở nụ cười: “Vô lý thật đấy.”
 
“Nhưng sau này anh sẽ kết hôn với cô ấy cơ mà.” 
 
“Em phải hiểu là, trong mối quan hệ hôn nhân chỉ để liên kết giữa hai doanh nghiệp như thế này thì những gì tôi và cô ấy cảm nhận đều không còn quan trọng nữa. Cho dù cô ấy có hận tôi muốn chết đi chăng nữa cô ấy vẫn phải gả cho tôi, không có phương án lựa chọn nào khác.” Tạ Bạc từ từ kéo khóa lên giúp cô: “Cả đời này tôi sẽ phải ràng buộc với cô ấy, vậy nên giữ một chút khoảng cách để không đến mức phiền chán cô ấy.”
 
Lâm Dĩ Vi không còn lời nào để tiếp tục câu chuyện, cô cũng đã dần dần hiểu vì sao Trì Tây Ngữ lại lén lút làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, còn sắp xếp để cô xuất hiện bên cạnh Diệp An Ninh để ngầm điều tra, nhưng Trì Tây Ngữ vẫn không tỏ vẻ tức giận trước mặt bất cứ cô gái nào bên cạnh Tạ Bạc.
 
Bởi vì cô ta biết rằng, hiện tại cô ta không có thân phận, không có lập trường, cũng chẳng có tư cách.
 
Cho dù là một phút đồng hồ trước khi bước vào lễ đường kết hôn, Trì Tây Ngữ cũng chưa có tư cách phê phán chỉ trỏ gì về cuộc sống cá nhân của Tạ Bạc.
 

“Nhưng anh vẫn đối xử tốt với Trì Tây Ngữ, cho dù anh có nói là không quan tâm tới cảm xúc của cô ấy, nhưng thật ra anh vẫn luôn giữ thể diện cho cô ấy.” Lâm Dĩ Vi nhận ra rằng, khi ở trước mặt người khác, Tạ Bạc luôn đối xử với Trì Tây Ngữ rất tốt.
 
Anh nhoẻn cười: “Nếu trong tương lai cả hai là cùng một gia đình, cùng chung lợi ích thì giữ gìn thể diện cho cô ấy chính là giữ gìn thể hiện cho tôi.”
 
Đột nhiên, anh túm lấy áo cô, kéo cô lại gần: “Cũng có nghĩa là, nếu có kẻ nào làm cô ấy bị thiệt thòi thì chính là khiến tôi bị thiệt thòi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”
 
Ngữ khí rất dịu dàng nhưng nội dung câu nói lại vô cùng uy hiếp.
 
Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, cô cảm thấy có luồng không khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
 
Với sự thông minh nhạy bén này, chắc hẳn anh đã nhận ra rằng cô ở bên cạnh Trì Tây Ngữ là có mưu đồ gì khác.
 
Nhưng Lâm Dĩ Vi không hề sợ hãi.
 
Nếu Trì Tây Ngữ từng làm tổn thương Lâm Tà thì cho dù có phải liều mạng, gặp phải nguy hiểm thịt nát xương tan, cô cũng muốn khiến cho cô ta phải trả một cái giá thật đắt.
 
“Anh kéo cả tóc tôi rồi đấy, đau…” Cô vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng dịu dàng như trước, nhỏ giọng nói với anh: “Nhẹ thôi.”
 
Tạ Bạc cúi đầu thì thấy một lọn tóc nhỏ của cô bị kẹp vào khóa áo.
 
“Lắm chuyện quá.” Tuy trong mắt anh tỏ vẻ bực bội, nhưng anh lại cẩn thận kéo khóa xuống, gỡ tóc ra giúp cô, sau khi gạt ra thì anh dùng tay vuốt lại tóc mai bên trái cho cô: “Đến lúc em phải đi rồi.”
 
Lâm Dĩ Vi xách túi ra khỏi phòng thì vừa lúc chuông hình camera cao cấp bên cạnh cửa chợt sáng lên.
 
Trì Tây Ngữ cuộn tóc thành hai búi tóc tròn tròn đáng yêu, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của cô ta xuất hiện trên màn hình chuông cửa.
 
“…”

 
Sao đến đây nhanh thế.
 
Tạ Bạc lấy tay ấn đầu Lâm Dĩ Vi vào lòng mình, tránh đi tầm thu hình của chuông camera rồi anh mới tiếp nhận cuộc trò chuyện.
 
“Tạ Bạc, quả nhiên anh đang ở nhà nhỉ?”
 
“Ừm, sao em lại tìm đến nhà tôi làm gì?”
 
“Ngày hôm qua anh vừa mới tỉnh lại mà đã ra viện rồi, em rất lo lắng cho anh, em hỏi Lê Độ mãi rồi anh ấy mới nói cho em biết địa chỉ nhà anh đấy. Sao anh lại ở chỗ này thế, em cứ nghĩ là anh ở biệt thự bên kia cơ.”
 
“Chỗ này gần với trường học và câu lạc bộ.”
 
“Cũng đúng nhỉ.” Cô gái mở to đôi mắt lúng liếng nhìn hình ảnh của anh trong màn hình: “Em lo cho anh quá, em muốn đi vào thăm anh.”
 
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể chúi đầu vào lòng anh, không dám cử động dù chỉ một chút, cô cảm thấy được cái tay không yên phận của anh đang vuốt ve dưới cằm cô, giống như đang gãi cằm một bé mèo con vậy.
 
“Tạ Bạc, em có thể vào nhà không, em muốn gặp anh.”
 
“Nơi này là nhà riêng của tôi, giờ gặp thì không tiện lắm đâu, xin lỗi em nhé.” 
 
Tạ Bạc vừa từ chối cô ta, vừa dùng tay hơi di xuống một chút, đầu ngón tay anh sờ lên từng tấc, từng tấc xương quai xanh của cô, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, cô gạt mạnh cái tay xấu xa của anh ra khỏi người mình.
 
Trì Tây Ngữ lộ vẻ thất vọng: “Vậy anh có khỏe không, giờ đầu anh còn đau nữa không?”
 
“Em thấy được tôi rồi mà, tôi không sao, ngoan nào, em về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
 
Khó khăn lắm mới có được một câu quan tâm từ anh, khiến cho Trì Tây Ngữ đang rất thất vọng lại cảm thấy vui vẻ hơn, cô ta gật đầu thật mạnh: “Ừm, vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, hẹn gặp lại anh ở trường.”
 
“Bye.”
 
Tạ Bạc ngắt cuộc điện thoại.

 
“Sao không cho cô ấy đi lên đây, cô ấy lên thì tôi có thể đi một thang máy khác xuống mà.” Lâm Dĩ Vi biết rất rõ tính cách của Trì Tây Ngữ: “Cô ấy chắc chắn sẽ đứng chờ ở bên ngoài, không biết sẽ chờ đến khi nào, nếu tôi đi xuống thì chắc chắn sẽ đụng mặt cô ấy.”
 
“Tôi nói rồi, nơi này là nhà riêng của tôi, cô ấy lên được một lần thì sẽ lên được đến lần thứ hai, rất phiền phức.”
 
“Vậy thì tôi phải đi ra thế nào đây?”
 
“Em biết lái xe không?” Tạ Bạc kéo ngăn tủ ra, bên trong xếp đầy ba bốn hàng các loại chìa khóa xe sang lóe sáng: “Em chọn một chiếc mà mình thích rồi tự lái về đi.”
 
Lâm Dĩ Vi ngập ngừng nói: “Tôi không biết lái.”
 
“Đại học không học lái xe à?”
 
“Tôi không có thời gian học.”
 
Thật ra là cô không có điều kiện học, tiền đăng ký học lái xe không hề rẻ, hơn nữa cả kỳ nghỉ hè, cô đều dùng để kiếm tiền sinh hoạt trong năm học.
 
Nhưng cô có lòng tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình, nhất là khi đứng trước Tạ Bạc… Cô không muốn bị anh khinh thường.
 
“Đến khi nào tôi có thời gian thì tôi sẽ đi học lái.” Cô còn khe khẽ nói hão một câu: “Biết lái xe thì có gì đặc biệt hơn người cơ chứ.”
 
Sao Tạ Bạc có thể không nhận ra được chút tự trọng nhỏ xíu đến đáng thương trong ánh mắt cô được, anh thuận tay nhấc mấy cái chìa khóa lên, nói bằng ngữ khí thờ ơ: “Vậy chờ khi nào em có thời gian thì tôi sẽ dạy cho em.”
 
Nói xong, anh đưa Lâm Dĩ Vi ra cửa, đi thang máy xuống ga ra dành riêng cho xe sang ở dưới tầng hầm B3.
 
Dưới tầng hầm để la liệt những chiếc xe cho dù cô gần như chẳng thể nói được tên chúng nó, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ thấy là đắt tiền rồi, trông hoành tráng giống y như một showroom cỡ lớn đang trưng bày các loại xe sang vậy.
 
Tạ Bạc mở cửa chiếc xe thể thao mui trần mà anh yêu thích nhất ra, nói với Lâm Dĩ Vi: “Lên xe, tôi đưa em đi.”
 
“Tôi… Tôi không ngồi xe mui trần đâu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận