Tình trôi theo gió

Sao cô có thể ngồi xe thể thao của anh một cách rêu rao như vậy được, đừng nói là Trì Tây Ngữ, cho dù là bất kỳ người quen nào nhìn thấy cô trên đường thì cô chắc chắn tiêu đời.
 
Tạ Bạc cảm thấy hơi phiền: “Vậy thì em tự chọn một chiếc mà em thích đi.”
 
Lâm Dĩ Vi chọn đi chọn lại, cuối cùng cô mới chấm được một chiếc SUV có cửa kính làm bằng thủy tinh đen sì: “Cái này đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rolls Royce Cullinan, cũng có mắt nhìn đấy.
 
Tạ Bạc mở cửa giúp cô, cười hỏi: “Em thích chiếc này sao?”
 
Thật ra cũng không hẳn là thích, nhưng cô cảm thấy chiếc xe này có vẻ an toàn nhất, hơn nữa không khoa trương như những chiếc xe khác.
 
“Cũng tạm, anh lái xe chậm một chút nhé, tôi say xe.”
 
“Say xe?” Sau khi lên xe, anh cài dây an toàn: “Em đùa tôi đúng không?”
 
“Làm sao, ngồi xe của anh thì không được say xe phải không?”
 
“…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Tạ Bạc còn rất muốn đưa cô đi đua xe, từ trước tới nay anh chưa bao giờ có mong muốn đưa cô gái nào đi đua xe đến thế…
 
Ai mà ngờ được là cô gái này lại say xe cơ chứ.
 
Nản hết cả người.
 
Tạ Bạc khởi động xe, lái chiếc SUV ra ngoài, suốt cả đường đi Lâm Dĩ Vi cứ nhắc nhở anh: “Chậm thôi, chậm một chút.”
 
“Con mẹ nó chứ tốc độ của xe đã xuống dưới 40km/h rồi đấy.”
 
“Chậm hơn chút nữa, 30km/h là được.”
 
“…”
 

Khi đi ra ngoài chung cư Ramon, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy Trì Tây Ngữ đang đứng ở trước cửa.
 
Trì Tây Ngữ nhìn chằm chằm vào chiếc SUV vừa đi qua người cô ta hồi lâu, rõ ràng là cô ta nhận ra được đây là xe của Tạ Bạc.
 
Lâm Dĩ Vi hơi hốt hoảng, cô vội vàng chúi đầu xuống, sợ bị cô ta nhìn thấy.
 
Chẳng mấy chốc, cô nhận được tin nhắn Wechat của Trì Tây Ngữ… 
 
Sisi: “Tôi nghi ngờ là tối hôm qua Diệp An Ninh ở cùng với Tạ Bạc, còn ở trong nhà của anh ấy.”
 
Vi Phong: “Tôi không biết rõ lắm.”
 
Chỉ một lúc sau, Trì Tây Ngữ gửi đến một tin nhắn thoại dài tận 20 giây, cô ta tức đến mức thở hổn hển, nói:
 
Sisi: “Cậu không biết rõ ư? Tôi cho cậu đến bên cạnh Diệp An Ninh chính là để cậu trông chừng cô ta và Tạ Bạc, vậy mà giờ cậu lại nói với tôi là cậu không biết! Tôi cần cậu để làm gì nữa!”
 
Thật rõ ràng, cô ta đang vô cùng tức giận.
 
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể nhắn một tin xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Tây Tây.”
 
Trì Tây Ngữ cũng nhận thấy là mình quá kích động, cô ta thong thả nói với Lâm Dĩ Vi: “Vi Vi, tôi không trách cậu đâu, chỉ là tôi rất đau khổ, cậu phải nghĩ cách trông chừng bọn họ thật chặt giúp tôi nhé.”
 
Vi Phong: “Được.”
 
Lâm Dĩ Vi nhìn Tạ Bạc đang lái xe.
 
Gió luồn qua cửa kính xe, thổi bay một vài sợi tóc trên trán anh, góc mặt nghiêng của anh vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt hoa đào của anh đạm bạc vô tình.
 
Nếu gặp phải người không xứng đáng làm chồng, nhưng lại động lòng yêu họ trước thì chính mình sẽ là người bị tổn thương, cứ nhìn tấm gương Trì Tây Ngữ là đủ biết.
 
“Em đang nghĩ gì đấy?” Anh nhận ra ánh nhìn của cô, tò mò hỏi.
 
“Anh cứ kệ tôi.” Lâm Dĩ Vi không thèm trả lời anh.
 
“Cái thái độ gì đấy.” Anh giơ tay ra, nhéo cằm cô mấy cái: “Không ai dám nói chuyện với tôi như thế đâu, kể cả là Trì Tây Ngữ cũng không được.”

 
Lâm Dĩ Vi đẩy tay anh ra, chán chường mà nhìn cảnh sắc đang chạy vụt qua cửa sổ xe: “Tôi vốn là người như thế đấy, vừa không có giáo dưỡng gì, cũng không phải thục nữ.”
 
Anh hơi hơi cười khẩy: “Có câu nói, gọi là “kẻ được yêu sẽ không phải sợ hãi điều gì.”
 
“Tôi không hề muốn có tình yêu của anh, Tạ Bạc, anh đừng nói mấy câu như thế nữa.”
 
Tạ Bạc nhếch mép cười, trông vô cùng xấu xa: “Em thấy chưa, em không hề sợ hãi gì.”
 
“…”
 
Trước ngày kiểm tra một ngày, Lâm Dĩ Vi mới vội vàng hoàn thành bức tranh để giao cho Trì Tây Ngữ và cả nhiệm vụ mà cô ta đã giao.
 
Bức tranh này đã giúp Trì Tây Ngữ đạt được điểm cao trong kỳ thi một cách thuận lợi, cô ta có cơ hội được tuyển chọn giáo sư tốt nhất học viện – Giáo sư Mạch, làm giáo sư hướng dẫn cho nhóm của cô ta.
 
Lâm Dĩ Vi đã từng nghe Lâm Tà nhắc đến giáo sư Mạch rồi.
 
Ông ấy là nghệ nhân già có tiếng nói nhất của thành phố Thanh Cảng, học sinh ở khắp mọi nơi. Lâm Tà từng nói, nếu cô có cơ hội thi được vào Học viện Nghệ thuật Feger chắc chắn phải chọn giáo sư Mạch là giáo sư hướng dẫn cho mình
 
Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Luân Đôn đã từng nhận một học sinh của giáo sư Mạch, nghe nói họ đạt được học bổng toàn phần, thư đề cử của giáo sư Mạch rất có sức nặng, Lâm Tà hy vọng cô có thể có được bức thư đề cử này.
 
Đương nhiên việc Trì Tây Ngữ chọn giáo sư Mạch là do ý muốn của ba cô ta, dù có thế nào thì cô ta cũng bắt buộc phải chọn được vị giáo sư này.
 
Các thầy cô giáo khác đều không được, chỉ có thể chọn giáo sư Mạch.
 
Lâm Dĩ Vi từng nghe Trì Tây Ngữ cố ý hoặc vô tình kể lại rằng, giáo sư Mạch và gia tộc của cô ta đã từng hợp tác với nhau, các tác phẩm mà Trì Tây Ngữ đem đi dự thi đạt giải thưởng, đa phần đều có đề cử của giáo sư Mạch cả.
 
Cô thậm chí còn có một suy đoán to gan lớn mật là… Có lẽ giáo sư Mạch biết rõ “sự thật” đằng sau những bức tranh của Trì Tây Ngữ.
 
Cho nên Trì Tây Ngữ lựa chọn giáo sư Mạch, Lâm Dĩ Vi cũng không hề do dự mà tham gia vào nhóm của giáo sư Mạch.
 
Chỉ khi nào có mặt trong nhóm của giáo sư Mạch, cô mới có nhiều cơ hội để khai thác được càng nhiều chân tướng.
 

Sau khi buổi phân nhóm đã kết thúc, giáo sư Mạch còn cố ý giữ Lâm Dĩ Vi lại, hàn huyên với cô trong một khoảng thời gian rất dài.
 
Trì Tây Ngữ có chút bất an trong lòng, điểm bài tập của cô ta rõ ràng cao hơn bài của Lâm Dĩ Vi, vì sao giáo sư Mạch lại chỉ nói chuyện với một mình cô.
 
Cho nên khi Lâm Dĩ Vi đi ra khỏi văn phòng, cô ta vội vàng túm lấy cô: “Vi Vi, tôi chờ cậu lâu quá, giáo sư Mạch giữ cậu lại để nói gì thế? Chẳng lẽ là phát hiện phong cách tranh của chúng ta giống nhau…”
 
“Yên tâm đi, không phải…” Lâm Dĩ Vi thở dài, tỏ vẻ đau khổ nói: “Thầy ấy nhận ra bức tranh của tôi là chép của một người khác, cho nên vừa rồi thầy giữ lại hỏi tôi rồi phê bình tôi một lúc.”
 
“Cái gì cơ, cậu chép tranh á?”
 
“Ừm, bởi vì không còn thời gian nữa.” Lâm Dĩ Vi hạ giọng: “Sau khi vẽ giúp cậu xong tôi không có thời gian để vẽ xong bức của mình mà.”
 
Trì Tây Ngữ bỗng thấy áy náy: “Thì ra là như thế, xin lỗi cậu nhiều nhé, khiến cậu bị giáo sư Mạch phê bình mất rồi.”
 
“Không sao đâu, thầy ấy chỉ phê bình tôi một chút, bảo tôi sau này không được làm thế nữa, chứ chưa nói là sẽ hủy bỏ thành tích của tôi đâu.”
 
“À, vậy thì tốt rồi.”
 
Lâm Dĩ Vi nói mấy câu nửa thật nửa giả để đối phó với Trì Tây Ngữ.
 
Giáo sư Mạch đúng là đã nhận ra bức tranh của cô là chép của người khác.
 
Nhưng bức tranh cô chép không phải của ai khác, mà chính là bức tranh của Lâm Tà.
 
Giáo sư Mạch có thể nhận ra chỉ với một cái nhìn, có thể thấy ông ấy rất hiểu biết phong cách của Lâm Tà.
 
Lâm Dĩ Vi nói, đây là một bức tranh cô từng được xem ở triển lãm XX, nói rất mơ hồ để chuyện này trôi qua.
 
Nhưng ít nhất cô đã có thể xác nhận một việc…
 
Giáo sư Mạch có khả năng rất lớn là biết Lâm Tà!
 
. . . 
 
“Vi Vi ơi, có chuyện này, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Trì Tây Ngữ khoác tay cô, kéo cô ra khỏi suy nghĩ miên man.
 
“Giữa chúng ta đâu cần phải nói gì mà nhờ vả giúp đỡ nữa.” Lâm Dĩ Vi lại đeo chiếc mặt nạ có tác phong làm việc cười ấm áp như gió xuân của cô: “Cậu cứ bảo đi, tôi nghe.”
 
“Thế thì tôi nói thẳng nhé.”
 
“Ừm.”

 
“Cậu cũng biết rồi đấy, hôm ấy tôi giận quá mất khôn, Diệp An Ninh thế mà dám ở lại qua đêm ở nhà Tạ Bạc cơ chứ!”
 
“Diệp An Ninh nói cô ấy không hề làm thế.”
 
“Cô ta chắc chắn nói dối cậu đấy!”
 
Lâm Dĩ Vi không thích cũng chẳng ghét bỏ gì Diệp An Ninh, nói tóm lại thì cô ấy chỉ là một vị tiểu thư trong sáng dễ tin người mà thôi. 
 
Lâm Dĩ Vi không muốn làm tổn thương cô ấy.
 
“Tây Tây, tôi thấy cậu đừng chú ý Diệp An Ninh quá, cho dù không có Diệp An Ninh thì sẽ có Chu An Ninh, Hoàng An Ninh, Lý An Ninh, có rất nhiều cô gái thích anh ấy, cậu không quản lý được hết đâu…”
 
Trì Tây Ngữ trợn trừng nhìn cô đầy nghi ngờ: “Tôi không cần cậu nói cho tôi phải làm gì, không nên làm gì! Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi là được rồi.”
 
“Tôi xin lỗi.” Lâm Dĩ Vi xin lỗi.
 
Trì Tây Ngữ là một cô nàng xấu tính cực kỳ, cô ta vừa ngu xuẩn lại vừa đa nghi nữa, Lâm Dĩ Vi không nên nói như vậy.
 
Làm theo những gì cô ta nói để chiếm được lòng tin của cô ta, đó mới là chuyện quan trọng trước mắt cô phải làm.
 
“Cậu muốn tôi làm gì, Tây Tây, tôi sẽ nghe theo cậu mà."
 
Trì Tây Ngữ nở một nụ cười thật tươi, cô ta cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt Lâm Dĩ Vi, ánh mắt ấy của cô ta… khiến cho cô hơi dựng cả tóc gáy.
 
“Tây Tây…”
 
“Cậu có phản bội tôi không?
 
“Chắc chắn là không.”
 
“Cậu với Diệp An Ninh có đôi phần giống nhau, nhưng cậu lại xinh đẹp hơn cô ta nhiều.” Cô ta dùng đầu ngón tay nâng cằm cô: “Tôi muốn cậu theo đuổi Tạ Bạc.”
 
“…”
 
Cô ta điên rồi.
 
Lâm Dĩ Vi cảm nhận rõ được điều đó.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận