Đối với những loại con gái có tính tình thất thường, lòng tự tôn cao, lại còn đặc biệt tiêu chuẩn kép như cô, trước đây anh còn không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần.
Có rất nhiều cô gái sẵn lòng nghe lời anh, nhường nhịn anh, cũng sẽ không nói những câu không thể nào vô liêm sỉ hơn như là tôi thích anh chỉ vì anh họ Tạ, bản thân anh không hề có một chút sức hấp dẫn nào đối với tôi…
Nhưng mặc dù có khó chịu hơn nữa thì cũng khó mà phủ nhận rằng Lâm Dĩ Vi vẫn hấp dẫn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là hấp dẫn về mặt sinh lí.
Mấy phút sau, anh buồn bực đứng dậy, bước đến ghế sô pha ôm ngang người cô gái dậy.
Cô vô cùng hoảng sợ, ra sức giãy giụa.
Tạ Bạc ôm cô trong lòng rất vững vàng, cũng rất chặt. Sau khi ném cô lên giường, anh lại kéo chăn quấn cô như con tằm rồi nằm xuống ôm cô từ phía sau.
Lâm Dĩ Vi cảm thấy mình giống như đã lạc vào động bàn tơ vậy, cô bị từng tầng mạng nhện của anh trói buộc, không thể nào động đậy.
Cô không chịu khuất phục mà vùng vẫy, giống như là vô cùng chán ghét sự đụng chạm của anh vậy.
Tạ Bạc trầm giọng, đe dọa: “Em thử nhúc nhích thêm một cái nữa xem, tôi sẽ thật sự không nhịn được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này cũng có một chút hiệu quả, Lâm Dĩ Vi không dám động đậy nữa, mặc cho anh ôm cô qua một lớp chăn.
Rất nhanh, nhịp thở của người đàn ông dần trở nên đều đặn, hơi nóng phả lên gáy cô.
Anh đã ngủ.
Lâm Dĩ Vi lại cố gắng giữ tỉnh táo, nhịn đến hơn nửa đêm, tính thời gian trôi qua từng giây một.
Sao Diệp An Ninh vẫn còn chưa đến?
Theo lý thuyết thì tin nhắn kia đã ghi rõ ràng tên khách sạn và số phòng, với người có tính cách đơn giản và nóng nảy như Diệp An Ninh, chắc chắn là cô ấy sẽ đến đây “bắt gian tại trận.”
Tất cả mọi chuyện trước mắt đã đủ để cô ấy hoàn toàn nhìn rõ con người của Tạ Bạc mà muốn tránh xa anh.
Có như vậy thì kế hoạch mới thành công được.
Cô cố chịu đựng đến lúc rạng sáng, cuối cùng thì Lâm Dĩ Vi cũng không nhịn được nữa, mí mắt điên cuồng đánh vào nhau rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng dao cạo râu của Tạ Bạc trong phòng vệ sinh làm tỉnh giấc. Cô mơ màng ngồi dậy, nhìn vị trí bên cạnh mình trống không, lại nhìn áo khoác mà anh tùy ý ném bừa trên ghế sô pha.
Diệp An Ninh… Cả đêm cũng không đến!
Đây không giống với tính cách của cô ấy.
Lâm Dĩ Vi lấy điện thoại di động ra, nhắn một dấu câu cho Diệp An Ninh: [?]
Lại nhận được một dấu chấm nhỏ màu đỏ cho thấy…
Diệp An Ninh đã chặn cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía phòng vệ sinh, qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cô có thể thấy được đường nét cằm xuất chúng và chiếc cổ thon dài đẹp đẽ của người đàn ông.
Một ngày không cạo râu nên trên mặt anh đã có những gốc râu màu xanh rất rõ ràng, cho thấy lượng hoocmon mà người đàn ông này tiết ra rất dồi dào.
Để ý thấy ánh mắt của Lâm Dĩ Vi trong gương, anh mỉm cười hỏi lại: “Đêm qua bạn tốt của em không đến quấy rầy giấc mộng đẹp của chúng ta chứ?”
Lâm Dĩ Vi cau mày: “Anh đã liên lạc với cô ấy à?”
Anh rửa sạch dao cạo râu, khinh thường trả lời: “Tôi có cần phải làm vậy không?”
“Vậy sao cô ấy lại không xuất hiện?”
“Dĩ Dĩ, em động não một chút đi. Bây giờ Diệp An Ninh không có chút thân phận nào, cô ấy không phải là bạn gái, không phải tình nhân, thứ mà cô ấy bám vào chỉ là tôi không từ chối thẳng thừng người theo đuổi mình. Em nói xem, cô ấy có tư cách gì đến “bắt gian tại trận” đây?”
Nghe anh nói vậy, Lâm Dĩ Vi cũng hiểu được đại khái rằng bản thân mình ngây thơ.
Mặc dù Diệp An Ninh đơn thuần nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, trước mặt Tạ Bạc cô ấy lại vô cùng có chừng mực.
Đừng nói là Diệp An Ninh, bây giờ chỉ e là cả Trì Tây Ngữ cũng không có tư cách công khai nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi cũng hơi tuyệt vọng: “Nếu anh không thích cô ấy thì tại sao lại không từ chối thẳng với cô ấy. Nếu anh thẳng thừng từ chối thì đã không có chuyện gì rồi!”
“Từ chối cô ấy rồi giúp em hoàn thành KPI thì tôi sẽ đạt được ích lợi gì?” Tạ Bạc cầm khăn giấy lau dao cạo râu ướt đẫm, lạnh lùng liếc cô: “Một người phụ nữ cho rằng tôi không có chút hấp dẫn nào, một người chỉ quan tâm đến gia thế của tôi, rốt cuộc thì tôi phải hèn hạ đến mức nào mới có thể giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác?”
“...”
Nói xong lời này, thậm chí anh còn lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Diệp An Ninh.
Chuông vừa reo một tiếng, Diệp An Ninh đã lập tức nghe máy, giọng điệu hơi tủi thân, cũng có vẻ vui sướng: “Tạ Bạc…”
Tạ Bạc còn chưa bao giờ chủ động tìm đến cô ấy.
Người đàn ông cố tình mở loa ngoài để Lâm Dĩ Vi nghe thấy: “Đêm qua không có chuyện gì xảy ra đâu, đừng hiểu lầm. Chẳng qua là xe bị hỏng nên tôi mới ở lại Lộc Cảng nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm. Hôm nay tôi sẽ quay lại, tôi sẽ không chạm vào bạn của cô.”
Diệp An Ninh nghe xong cũng muốn khóc: “Anh Bạc… Em cũng biết là cô ấy nói bậy, em biết là anh sẽ không…”
Tạ Bạc cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại nhìn Lâm Dĩ Vi: “Đúng vậy, cô kết bạn thì phải cẩn thận, cô đơn thuần như vậy, đừng để bị những cô gái xấu xa lừa gạt.”
“Vâng, em đã chặn cô ấy rồi, sẽ không chơi cùng cô ấy nữa!”
“Vậy thì tốt, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, anh cũng không đợi Diệp An Ninh chào tạm biệt mà cúp điện thoại.
Lâm Dĩ Vi: …
Được rồi, cuối cùng thì chỉ có một mình cô là kẻ xấu.
…
Buổi sáng, Tạ Bạc đến xưởng sửa xe để giám sát tiến độ sửa xe gắn máy. Dọc theo đường đi anh lôi Lâm Dĩ Vi theo bên cạnh như đang dắt chó.
Rõ ràng là Lâm Dĩ Vi rất chán nản, dù anh có nói gì thì cô cũng không để ý, sắc mặt rất lạnh lùng.
Trì Tây Ngữ lại gửi tin nhắn cho cô…
Sisi: [Có thành công không? Cậu nói hôm nay hai người họ sẽ chia tay, tình huống bây giờ thế nào rồi?]
Lâm Dĩ Vi cúi đầu nhìn tin nhắn, đầu ngón tay do dự nhắn: [Xin lỗi Tây Tây, tôi thất bại rồi, Tạ Bạc không xem trọng tôi.]
Sisi: [...]
Những lời nói nghiêm túc này càng tăng thêm cảm giác nguy cơ cho Trì Tây Ngữ.
Rõ ràng là hai người có dáng vẻ gần giống nhau nhưng tại sao Tạ Bạc lại khăng khăng chọn Diệp An Ninh?
Dạng nhân vật nhỏ bé như Lâm Dĩ Vi này nếu được Tạ Bạc vừa ý, chơi đùa một thời gian thì cô ta cũng không hề quan tâm.
Nhưng Diệp An Ninh… Diệp An Ninh thì không được, sự tồn tại của cô ấy sẽ uy hiếp đến việc liên hôn giữa hai nhà họ Tạ và Trì trong tương lai.
Trì Tây Ngữ không thể để chuyện này xảy ra được.
Sisi: [Lâm Dĩ Vi, nếu như cậu không làm được chuyện này thì tôi không cần người bạn như cậu nữa. Cậu hiểu rõ chuyện này chứ?]
Vi Phong: [Tôi hiểu.]
Nếu như cô không có khả năng giúp Trì Tây Ngữ làm việc thì cô không có tư cách ở lại nhóm chị em.
Trì Tây Ngữ không thiếu bạn bè, nhất là loại người ở tầng chót xã hội như cô.
Vi Phong: [Cho tôi thêm một chút thời gian đi, để tôi thử lại một chút.]
Sisi: [Cậu cần bao lâu?]
Vi Phong: [Hai tuần.]
Sisi: [Tối đa là mười ngày.]
Lâm Dĩ Vi không thể nào từ chối được, đành phải cắn răng đồng ý.
Tạ Bạc đẩy xe máy màu đen đi ra khỏi tiệm sửa xe, ấn phanh xe, chuẩn bị thử hệ thống phanh xe một chút.
Lâm Dĩ Vi chạy đến, bước lên ngồi phía trước rồi chủ động ôm lấy anh.
Tạ Bạc: ?
Tạ Bạc: “Đây là cái tư thế gì?”
“Mấy phút không gặp anh, em nhớ anh quá.” Hai tay Lâm Dĩ Vi quấn lấy người anh như bạch tuộc, tựa đầu lên đầu vai anh: “Anh đừng để ý đến Diệp An Ninh nữa được không, anh Bạc?”
“Em bị bệnh à?”
“Cút xuống đi.”
Lâm Dĩ Vi vẫn cố chấp ôm lấy anh, dùng giọng điệu mềm mại và yếu đuối nói: “Không thể nào, cách duy nhất khiến em buông tay chính là đẩy em ra.”
Tạ Bạc cười lạnh, thật sự kéo cô ra rồi đạp vào mông cô một cái để cô tránh xa mình một chút: “Tôi muốn thử xe, nếu em không sợ chết thì cứ lên đi.”
Lâm Dĩ Vi dính chặt như kẹo dẻo, lại dán lên, ôm lấy eo anh từ phía sau: “Tạ Bạc, anh đồng ý với em đi, được không? Em xin lỗi vì những lời nói tối qua còn không được sao?”
“Cút ra, tôi phải thử xe.”
Anh kéo cô ra, nổ máy, tiếng động cơ gầm lên, anh phóng xe ra ngoài.
Chỉ để lại khói bụi mịt mù đầy trời khiến Lâm Dĩ Vi phải ho khan.
Cô cau mày nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang dần xa, thậm chí còn hoài nghi rằng anh sẽ đi thẳng mà bỏ cô lại đây.
Cô gái giả vờ đáng thương ngồi bên bãi cỏ, cúi đầu nhìn ảnh đại diện Wechat của Lâm Tà.
Đó là hình vẽ một con gấu Bắc Cực béo ú màu trắng, mà cô thì vẫn luôn dùng ảnh đại diện là một chú chim cánh cụt Nam Cực nhỏ.
Sau đó, một người bạn chung của cô và anh ấy đã nói rằng một con gấu Bắc Cực và một con chim cánh cụt nhỏ ở Nam Cực, hai anh em giống như đang dùng ảnh đại diện đôi dành cho người yêu vậy.
Cô xấu hổ đỏ mặt, muốn đổi ảnh đại diện nhưng Lâm Tà lại nói đây là ảnh đôi dành cho anh em, không cần phải đổi.
Cô nhất định phải tìm được anh ấy, cho dù là sống hay chết thì cũng phải tìm được!
Lâm Dĩ Vi lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.
…
Cô đợi hơn nửa giờ bên đường, suýt chút nữa đã thật sự cho rằng Tạ Bạc đã bỏ rơi mình.
Cô đang nghĩ không biết có nên gọi một chiếc xe van chở mình về thành phố Thanh Cảng không, ban ngày chắc là sẽ không gặp phải kẻ xấu.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng một bóng dáng màu đen cũng xuất hiện, anh chạy về phía cô nhanh như chớp, tiếng phanh xe phát ra tiếng kêu chói tai.
Đôi chân dài của anh đặt xuống đất để chống xe mô tô, chiếc áo khoác trông vô cùng ngầu.
Nhìn cô gái đáng thương đang ngồi xổm bên đường cùng với đôi mắt hơi đỏ lên, Tạ Bạc cau mày hỏi: “Em khóc à?”
“Tôi tưởng anh đi rồi.”
“Em bị ngốc à? Tôi đã nói là tôi đi thử xe!”
“Vậy sao anh không chở tôi theo?”
“Nếu hệ thống phanh có vấn đề, không thể phanh xe được thì dẫn em đi tìm cái chết à?”
Lâm Dĩ Vi đứng dậy: “À, tôi hiểu lầm rồi.”
Tạ Bạc ném mũ bảo hiểm cho cô, bản thân mình thì đeo chiếc kính màu xám tro lên: “Lên xe đi.”
“Chờ đã.” Lâm Dĩ Vi đội nón bảo hiểm xong, Tạ Bạc không thích dáng vẻ vụng về của cô nên kéo cô lại, thô bạo đội nón bảo hiểm lên cho cô rồi thắt dây nón lại.
“Chặt quá! Tạ Bạc, siết vào cổ rồi, khụ…”
Tạ Bạc không quan tâm đến tiếng kêu của cô gái, vững vàng thắt dây lại cho cô.
Cô gái ra sức kéo lại.
“Lên xe đi.”
Cô ngoan ngoãn ngồi lên phía sau xe máy, ôm lấy chiếc eo thon của anh.
Tạ Bạc cũng không nổ máy ngay lập tức mà cảm nhận đôi tay cô gái ôm chặt lấy mình.
“Dĩ Dĩ, bị ép phải ôm một kẻ đáng ghét, hẳn là em cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Bên trong mũ bảo hiểm, Lâm Dĩ Vi buồn bực khó chịu nói: “Một chút.”
Tạ Bạc liếc mắt, khởi động động cơ rồi lái xe ra ngoài.
Ngay sau đó lại nghe cô gái nói: “Hôm qua tôi chỉ nói bừa thôi.”
“Câu muốn gả cho tôi cũng là nói bậy sao?”
“Câu đó thì không phải.” Lâm Dĩ Vi chân thành nói: ‘“Câu nói anh không có sức hút này là nói dối. Sau đêm đó cũng không phải chỉ có mình anh nhớ nhung chuyện đó.”
Người đàn ông cúi đầu, rõ ràng là đường nhịp tim trên đồng hồ thể thao đột ngột nhấp nhô lên xuống, giống như một ngọn núi nhỏ vậy.