Lâm Dĩ Vi dùng khăn nhúng nước lau người, lau đi lớp bùn đất bẩn dính lên người lúc cô lăn xuống vườn hoa.
Cô biết Tạ Bạc cũng hơi chê bai vẻ ngoài tàn tạ bây giờ của mình.
Nhưng mặc kệ anh, dù sao thì chân cô đã được bôi thuốc và băng bó nên tối nay cô chắc chắn không thể tắm được rồi nên chỉ có thể dùng khăn lau sạch cơ thể như vậy thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù, chung cư Ramon rất rộng nhưng căn phòng duy nhất có thể ngủ được hình như chỉ có phòng ngủ chính của anh thôi.
Các phòng khác đều là phòng chức năng, nếu không phải là phòng tập thể dục thì là phòng chơi game, thậm chí còn có cả một cái ban công với hồ bơi vô cực vô cùng đẹp.
Chung cư Ramon là không gian riêng tư của một mình Tạ Bạc nên anh không có ý định tiếp khách ở đây, cho nên cũng không thiết kế thêm các phòng ngủ khác.
Toàn bộ thiết kế trong nhà chỉ dành cho một mình anh sử dụng.
Lâm Dĩ Vi chiếm phòng của Tạ Bạc rồi thì không biết anh sẽ ngủ ở đâu. Trong căn hộ cao cấp sang trọng này có diện tích đến mấy trăm mét vuông, trên tường được thiết kế có rất nhiều cửa ẩn và phòng ẩn.
Các căn phòng Lâm Dĩ Vi có thể vào đều là không gian mà anh cho phép cô đi tới.
Có một số phòng không ai được mở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng ngủ chính có một chiếc gương lớn sát sàn, hình như mới được lắp đặt gần đây thôi vì lần trước cô không hề thấy nó.
Chiếc gương này đối diện với chiếc giường dài hai mét màu xám đen.
Trong phong thủy, việc đặt gương ở vị trí đối diện giường ngủ là việc không được may mắn cho lắm.
Nhưng Tạ Bạc không hề kiêng kỵ những vấn đề này.
Lâm Dĩ Vi ngồi ở mép giường, nhìn ngắm tấm gương và cũng nhìn ngắm chính mình trong gương.
Cô luôn biết mình xinh đẹp nhưng cô lại không hề tự hào về điều đó.
Không có sự che chở của gia đình, sắc đẹp của cô đã mang đến cho cô quá nhiều gian nan và đau khổ.
Ở trường cấp hai, có một đàn chị vì ganh ghét ngoại hình của cô nên đã khiến cô phải chịu bạo lực học đường trong suốt hai năm. Sau khi lớn lên, cô lại bị ba nuôi không bằng cầm thú đó quấy rối bằng lời nói và cả hành động...
Mẹ nuôi không những không bảo vệ cô, thậm chí còn mắng cô đê tiện, bảo rằng trông cô cũng không phải là người tốt gì.
Lâm Dĩ Vi vẫn chưa học được cách sử dụng sắc đẹp để mang lại lợi ích cho cuộc sống của mình mà đã phải chịu đựng toàn bộ những khó khăn mà nó mang lại.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thích nó, thậm chí... Thậm chí còn cảm thấy căm ghét vẻ ngoài của mình.
Lâm Dĩ Vi nhìn tấm gương đó và nhìn chính mình trong gương, cô biết tám mươi đến chín mươi phần trăm là Tạ Bạc đang ở đằng sau tấm gương đó nhìn cô.
Trời xui đất khiến sao mà cô lại nhớ đến sự say đắm và phóng túng tột cùng của đêm hôm đó, mơ màng như một giấc mơ, hòa lẫn với hương thơm say đắm của hoa huệ rừng.
Một giấc mơ mùa xuân đẹp đẽ chưa từng xảy ra trước đây và sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Khuôn mặt cô đủ xinh đẹp nhưng cô lại không có sức hấp dẫn.
Cô không có những chiếc váy xinh đẹp, không biết trang điểm và tính cách thì lại ngang bướng như một cục đá.
Nhưng vào đêm hôm đó, chỉ dựa vào bản năng mà cô đã nhìn thấy vẻ đẹp của chính mình trong ánh mắt của Tạ Bạc.
Điều đó khiến cô không còn ghét vẻ đẹp của mình gì mấy nữa.
Tình dục không phải là để thể hiện bản thân với người khác mà là quá trình để khám phá và tìm thấy chính mình trong ánh mắt tận hưởng của đôi bên.
Trong đôi mắt đen láy của Tạ Bạc, lần đầu tiên cô cảm thấy mình có được sự quyến rũ.
Lâm Dĩ Vi nhìn vào tấm gương đó, nhìn vào khả năng nào đó ở đằng sau tấm gương rồi cô chậm rãi cởi bỏ chiếc áo sơ mi dài màu trắng đang mặc trên người ra.
Mặc dù cô không có chiếc váy đẹp nhưng đồ lót của cô lại là một bộ có cùng màu sắc và kiểu dáng.
Đây là một thói quen không xa xỉ mà Lâm Dĩ Vi đã có kể từ khi cô mặc chiếc áo ngực đầu tiên khi còn là một thiếu nữ.
Bộ đồ lót cô mặc hôm nay là một chiếc áo ngực màu hồng đậm pha một chút tím nhạt, được điểm xuyến thêm viền ren mềm mại, chi tiết trên áo khá phức tạp.
Cô thích đồ lót của mình có màu sắc phong phú một chút chứ không chỉ đơn giản là màu đen trắng, bởi vì cuộc sống của cô đã quá đơn điệu rồi, cô muốn có những nét phá cách riêng nho nhỏ của mình bên dưới lớp quần áo quy củ thường ngày.
Đôi khi cô cảm thấy thứ mình cần chưa hẳn là khoảnh khắc thỏa mãn mãnh liệt “vượt trội” đó mà thứ cô muốn chỉ là một chút sự ngẫu nhiên thoát ly khỏi cuộc sống thường ngày.
Lâm Dĩ Vi nhìn vào tấm gương, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve chính mình với ánh mắt đầy quyến rũ.
…
Tạ Bạc đang ngồi trên một chiếc ghế đơn, lắc ly rượu Brandy trong tay, đôi mắt đen láy bình thản ngắm cô gái đằng sau tấm kính đen đó rồi chậm rãi nhấp từng ngụm rượu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết rõ anh đang nhìn cô.
Nhưng cô không những không bận tâm mà còn sẵn sàng thể hiện điều đó.
Đây mới chính là cô, là người đã mạo hiểm đưa anh về nhà vào đêm hôm đó rồi làm bất cứ điều gì cô muốn với anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, anh nhìn cô gái trong gương với đôi mắt mơ màng, sau khi uống cạn ly rượu Brandy đó thì anh bắt đầu giải phóng cái tôi vô tận của mình.
Anh không chạm vào.
Anh rất tận hưởng cảm giác chịu đựng này.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã đánh thức cô gái khỏi giấc mơ đẹp đẽ.
Được đánh thức bởi ánh nắng mặt trời là một điều rất dễ chịu.
Chỉ là căn phòng kín mít trước đây của cô vốn được đổi từ phòng chứa đồ sang phòng ngủ nên không hề có cửa sổ để ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Khi Lâm Dĩ Vi mang dép vào mới phát hiện ra trong phòng có thêm một cái nạng, có lẽ chiếc nạng này là chuẩn bị cho cô.
Tuy là chân của cô không bị thương nặng đến mức phải dùng đến nạng để di chuyển, cô vẫn có thể dùng chân còn lại để chịu lực miễn cưỡng bước đi nhưng mắt cá chân vẫn đau âm ỉ.
Với sự hỗ trợ của nạng thì chân phải của cô không còn phải chịu lực nữa, cô bước đi cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lâm Dĩ Vi chống nạng bước ra khỏi phòng, tìm kiếm Tạ Bạc khắp nơi.
Trong nhà trống rỗng, nó lớn đến mức thậm chí cô còn không chắc anh có đang ở nhà hay không nữa.
Lâm Dĩ Vi bước tới cửa rồi làm theo cách trước đó của Tạ Bạc, gọi quản gia thông minh AI rồi yêu cầu mở cửa.
Nhưng cô lại bị giọng nói lạnh lùng của quản gia thông minh từ chối: "Xin lỗi, yêu cầu của cô cần có quyền hạn cao hơn."
Lâm Dĩ Vi giằng co qua lại với quản gia thông minh một hồi lâu, quản gia cũng chỉ trả lời có một câu không được ủy quyền nên không thể mở cửa.
Vậy là Tạ Bạc đã nhốt cô trong nhà.
Anh muốn làm gì vậy?
Lâm Dĩ Vi lấy điện thoại ra, gọi cho Tạ Bạc, tức giận hỏi: “Không ngờ anh lại khóa cửa, anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra! Tạ Bạc, anh không thể cứ nhốt tôi lại như vậy được, làm vậy là phạm pháp đó!"
Tạ Bạc không nói lời nào mà cứ im lặng nghe cô gái trút hết cơn giận vừa mới thức dậy này rồi anh mới uể oải lên tiếng:
"Bây giờ, em đi ra cửa rồi gạc tay nắm cửa thử xem."
Lâm Dĩ Vi bán tín bán nghi gạc tay nắm cửa xuống, cạch một tiếng, cánh cửa đã mở ra rồi.
"..."
“Đồ ngốc.” Anh lẩm bẩm mỉa mai một câu.
"Tôi... Tôi tưởng nó là điều khiển thông minh. Vừa nãy tôi bảo Tiểu Mỹ mở cửa ra nhưng cô ấy không chịu mở cho tôi."
“Sợ em không quen dùng hệ thống thông minh nên tôi đã chuyển sang chế độ thủ công rồi.” Tạ Bạc lại chửi: “Em có phải là heo không hả?”
"Tạ Bạc, anh mới là heo đó!"
Trong phòng học, Lê Độ, người sang học ké lớp anh, quay đầu lại nhìn Tạ Bạc.
Không cần đoán, anh ấy cũng biết anh đang nói chuyện điện thoại với ai.
Vì anh ấy chưa bao giờ thấy anh tranh cãi với ai một cách trẻ con như vậy.
"Tuổi của hai người cộng lại có hơn mười tuổi chưa?"
Tạ Bạc giơ tay ra ấn vào đầu anh ấy một cái rồi đẩy đầu anh ấy quay về phía trước.
Lâm Dĩ Vi lại hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
“Đương nhiên là đang ở trong lớp rồi.” Tạ Bạc nói với giọng đùa cợt: “Tôi là học sinh giỏi, hàng năm đều được học bổng, chưa bao giờ nghỉ buổi học nào cả nên giáo sư nào cũng rất thích tôi đó.”
“Anh giỏi quá đi.” Cô nói với giọng điệu chế giễu.
"Cảm ơn nhé, hoan nghênh em học theo tôi."
“Nhưng mà hôm nay không phải là thứ bảy sao?”
"Là lớp đại cương."
"À."
Tạ Bạc dùng đầu ngón tay xoay xoay cây bút: “Dịch Thi Tề nói chân em phải tịnh dưỡng nên đừng ra ngoài đi lung tung, trong tủ lạnh có nguyên liệu đó, em có thể tự nấu ăn.”
"Tôi không biết nấu.”
"Vậy đặt đồ ăn đi, quản gia sẽ mang lên."
"Không có tiền."
"Vậy thì chết đói đi, buổi tối tôi sẽ quay lại dọn xác cho em."
"..."
“Chút nữa tôi sẽ quay về trường.”
“Lời khuyên của tôi là cuối tuần này, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng xuất hiện ở trường nữa, nếu không muốn Trì Tây Thành phát hiện ra cô bé đáng yêu đã trốn thoát khỏi tay anh ta vào đêm hôm đó chính là em.”
Lâm Dĩ Vi nhìn miếng băng gạc đang quấn trên chân mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Không, không chỉ có Trì Tây Thành, vấn đề lớn nhất chính là Trì Tây Ngữ ở đối diện phòng ký túc xá của cô.
Cô không thể giải thích với Trì Tây Ngữ về nguyên nhân vết thương ở chân được, như vậy sẽ rất dễ bị nghi ngờ.
Chỗ sưng tấy ở mắt cá chân đang giảm dần rồi, cô đã có thể đi lại mà không cần dùng đến nạng nhưng vẫn không thể đi đứng bình thường được.
Tạ Bạc nói đúng, tốt nhất là nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.