Tình trôi theo gió

Đối với một cô gái như Lâm Dĩ Vi, người đã quen sống trong những ngôi nhà cho thuê và những tòa chung cư nhỏ mà nói, sống trong căn hộ với một tầng lớn như chung cư Ramon này là một trải nghiệm vô cùng thoải mái chưa bao giờ có.
 
Cô ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách được một lúc, không kìm được sự tò mò nên bắt đầu khám phá.
 
Vi Phong: “Tạ Bạc, tôi có thể dùng lò nướng của anh để nướng một chiếc bánh nhỏ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thin: “Cứ dùng thoải mái nhưng nhớ dọn dẹp sạch sẽ.”
 
Vi Phong: “Tạ Bạc, tôi có thể chơi máy VR của anh được không?”
 
Thin: "Cứ chơi thoải mái."
 
Vi Phong: "Đằng sau cánh cửa ẩn là gì vậy? Tôi có thể vào tham quan được không?"
 
Thin: "Phòng nào không khóa thì cứ vào thoải mái."
 
Vi Phong: "Những căn phòng bị khóa là phòng gì vậy? Dùng để lưu trữ vàng thỏi à? Có thể trộm được không?"
 
Thin: "Trộm đi được thì coi như em có bản lĩnh."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Phong: “Thật không? Vậy tôi đi tìm chìa khóa nhé?”
 
Thin: “Tìm được chìa khóa vào trái tim tôi thì đừng nói là vàng thỏi, cả người tôi cũng sẽ là của em.”
 
Vi Phong:…
 
Vi Phong: “Tôi đã nôn hết mười phút đó, anh có tin được không?”
 
Thin: “Mang thai con của tôi à?”
 
Vi Phong: "Mang thai cái [Đầu heo] của anh"
 
Thin: "[Đầu heo][Đầu heo][Đầu heo]"
 
Vi Phong: "Không phải anh đang ở trong lớp sao? Không phải là học sinh ba tốt à? Sao lại có thể trả lời tôi ngay như vậy chứ?"
 
Thìn: “Vậy thì xin em đừng làm phiền tôi nữa.”
 

Vi Phong: "Rốt cuộc là ai đang làm phiền ai hả?"
 
Lâm Dĩ Vi bị anh chọc giận, bực bội đặt điện thoại xuống.
 
Tuy nhiên, khi cô xem lại lịch sử trò chuyện.
 
Quả thực cô và Tạ Bạc có vô số chuyện để nói với nhau.
 
Cô không phải là một người có tính cách vui vẻ, cởi mở nên ngoài anh trai ra, cô chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy.
 
Lâm Dĩ Vi đổ lỗi cho việc này là do Tạ Bạc quá đáng ghét.
 
Đến giờ ăn trưa, quản gia của tòa nhà đã đến gõ cửa rồi nói là anh Tạ đã gọi bữa cho cô.
 
Ngay sau đó, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy có vài người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp màu trắng bước vào rồi xử lý con tôm hùm Boston cực lớn ngay trên bàn bếp cho cô.
 
Cô đột nhiên nhớ lại đêm đó ở Lộc Cảng, cô chỉ thuận miệng nói rằng mình chưa bao giờ ăn qua tôm hùm Boston.
 
Thực ra có nhiều lúc, lời cô nói với Tạ Bạc đều có vài phần là nói giỡn thôi.
 
Nhưng không ngờ Tạ Bạc lại tin thật.
 
Vi Phong: "Ôi trời ơi! [Hình ảnh] [Hình ảnh]"

Thin: “Yêu cầu họ làm nước sốt hải sản cho em đi.”
 
Vi Phong: “Đừng đối xử tốt với tôi quá, nếu không tôi sẽ ngại khi mắng anh đó.”
 
Thin: "Đồ đê tiện."
 
Vi Phong: "Anh đang nói ai đó?"
 
Thin: “Em tưởng tôi sẽ bị lừa à? [Cười]”
 
Cả buổi sáng, Lê Độ cứ nhìn thấy Tạ Bạc lúc thì đọc sách, lúc thì nhìn điện thoại, có khi tin nhắn còn chưa được gửi đến thì anh cũng hay bật sẵn điện thoại lên, để màn hình chờ sẵn.
 
Trông anh có vẻ đã chìm đắm vào đó rồi.
 
"Anh Bạc, cậu thực sự thích cô ấy à?"

 
Tạ Bạc cố gắng kìm lại khóe miệng đang vô thức nhếch lên, khinh thường nói: “Có thể sao? Cô ấy vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh, không biết trang điểm, quần áo lại xấu xí. Cô ấy có điểm gì đáng để tôi thích? Dù tôi có thích heo cũng không thích cô ấy."
 
"..."
 
Không cần phải giải thích nhiều như vậy đâu, càng lấp liếm thì càng rõ ràng hơn thôi.
 
*
 
Sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm Dĩ Vi nhận được cuộc gọi từ Diệp An Ninh…
 
"Vi Vi, bây giờ cậu thế nào rồi? Cậu có sao không? Tớ nhờ người hỏi thăm qua rồi, Trì Tây Thành vẫn còn tưởng rằng người trốn thoát khỏi tay bọn họ là tớ. Nghe nói hôm qua cậu ngã từ tầng hai xuống, tớ lo lắng đến chết mất! Cậu có khỏe không?"
 
"Không sao đâu, tớ chỉ bị bong gân ở chân thôi. Cậu thế nào rồi?"
 
"Tối qua tớ về thẳng nhà rồi kể với ba tớ rồi, ba tớ rất tức giận, dặn tớ không được tiếp xúc với Tạ Bạc... Và người của nhà họ Trì nữa."
 
"Vậy cậu..."
 
"Dĩ nhiên tớ sẽ nghe lời ba rồi. Chuyện tối qua khiến tớ sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được. Tớ thực sự... Tớ sẽ không bao giờ can dự vào chuyện của bọn họ nữa. Không theo đuổi được bạn trai mà còn khiến mình gặp nạn nữa, không đáng một chút nào.”
 
Diệp An Ninh thật sự rất ngây thơ như một tờ giấy trắng chưa hề bị nhuốm màu vậy.
 
Cô ấy có ba mẹ yêu thương hết mực, có một môi trường trưởng thành vô cùng ấm áp, bình yên, cô ấy sẽ không bao giờ đi sai một bước đường nào.
 
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể ngưỡng mộ cô ấy mà thôi.
 
"Nếu cậu có thể nghĩ được vậy thì tốt rồi."
 
"Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn."
 
Lâm Dĩ Vi biết là cô ấy đã gọi điện thông báo cho Tạ Bạc và cũng hiểu việc giấu cô ấy cũng chẳng ích gì nên đành nói thẳng: “Tớ đang ở chung cư Ramon.”
 
Ở đầu dây bên kia, Diệp An Ninh ngập ngừng vài giây rồi hỏi: "Chúng ta có thể gặp nhau không? Tớ muốn nói lại chuyện đó với cậu."
 
"Có lẽ là được nhưng tớ không thể đi xa quá."
 

"Vậy tớ sẽ tới bên dưới tòa nhà của cậu!"
 
Diệp An Ninh đã gặp Lâm Dĩ Vi trong quán cà phê ở tầng dưới chung cư Ramon.
 
Cô đang mặc trên người chiếc áo hoodie rộng màu xám và chiếc quần dài của Tạ Bạc.
 
Quần áo của Tạ Bạc thực sự khá rộng so với Lâm Dĩ Vi, cô lại có thân hình nhỏ nhắn nên trông dáng vẻ cô hiện tại rất “hip hop”.
 
Diệp An Ninh nhìn thấy chiếc nạng bên cạnh người cô, lập tức cảm thấy vô cùng áy náy.
 
Nếu tối hôm qua cô không xuất hiện kịp thời, không thay quần áo hoán đổi với cô ấy và đánh lừa mọi người đi hướng khác để cô ấy trốn thoát...
 
Thì hậu quả không thể tưởng tượng nỗi nữa.
 
"Nghe nói cậu nhảy từ trên lầu xuống, chân bị chấn thương rồi sao? Có nghiêm trọng không? Giờ cậu cảm thấy sao?"
 
“Chỉ là bong gân chân thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
 
"Tối hôm qua... Sao cậu lại giúp tớ? Cậu không phải là bạn của Trì Tây Ngữ sao?" Mắt cô ấy đỏ hoe.
 
"Thật ra tớ cũng không phải đang giúp cậu." Lâm Dĩ Vi không muốn cô ấy cảm thấy quá áy náy, cô luôn không thích nhận lấy lòng biết ơn của người khác, vì sẽ cảm thấy rất khó chịu: "Là nút thắt trong lòng của tớ mà thôi."
 
"Tớ thực sự không hiểu được cậu."
 
“Không sao đâu, tớ cũng không quan trọng gì.”
 
"Vậy giữa cậu và Tạ Bạc là chuyện gì vậy? Tại sao anh ấy lại đưa cậu về chung cư Ramon?"
 
Lâm Dĩ Vi có thể nhận ra giọng điệu của Diệp An Ninh không còn sự chất vấn nữa mà cô ấy chỉ đơn giản là đang tò mò muốn biết câu trả lời.
 
Cô im lặng, không lên tiếng.
 
"Trì Tây Ngữ cũng đã như vậy rồi, cậu còn không chịu nói thật với tớ sao?" Diệp An Ninh nóng vội nhìn cô: "Tớ biết cậu không phải là loại người mà trước đây tớ từng nghĩ, vì nếu vậy thì cậu đã không mạo hiểm tính mạng của mình để cứu tớ rồi.”
 
"Cậu có nhất thiết phải biết sự thật không?" Lâm Dĩ Vi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm để làm ẩm đôi môi đang khô khốc: "Cậu cứ coi như chuyện tối qua không hề xảy ra, người cần cắt đứt liên lạc cứ cắt đứt, sau này chúng ta cũng sẽ không dính dáng gì với nhau cả. Về phần Tạ Bạc, cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, không muốn theo đuổi thì thôi, điều này cũng không liên quan gì đến tôi..."
 
"Vi Vi, có lẽ là cậu cảm thấy tớ ngu ngốc nhưng tớ tin vào con mắt nhìn người của mình. Tớ kết bạn với cậu không phải vì cậu cố tình tiếp cận tớ, khiến tớ hài lòng mà là vì tớ tin cậu là một cô gái tốt, đáng để kết bạn, trong tim cậu chất chứa rất nhiều điều tốt đẹp.”
 
“Tớ không phải…” Tay Lâm Dĩ Vi đột nhiên siết chặt lại: “Diệp An Ninh, tớ không phải.”
 
Diệp An Ninh nắm lấy tay cô: "Vi Vi, nói sự thật cho tớ biết, tớ có thể giúp cậu, chỉ cần cậu cho tớ một chút lòng tin."
 
Lòng tin…
 
Đã trải qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lâm Tà ra, cô chưa bao giờ tin tưởng ai khác.
 

Lòng tin là một điều vô cùng xa xỉ với cô.
 
"Dĩ Dĩ, em phải nhìn xa ra." Giọng nói dịu dàng của Lâm Tà bỗng vang lên bên tai cô.
 
Anh ấy muốn cô tin rằng trên thế giới này vẫn còn những cảnh sắc xinh đẹp, để cô không bị mắc kẹt trong vũng lầy, để tâm hồn không bị nhốt lại.
 
Cô ngước mắt lên nhìn cô gái đang cau mày, vẻ mặt đầy chân thành trước mặt mình.
 
"Cậu có thực sự sẵn lòng giúp tớ không?"
 
"Hôm qua cậu đã cứu mạng tớ đó, làm ơn, còn gì quan trọng hơn chuyện này nữa."
 
Cuối cùng, Lâm Dĩ Vi quyết định đánh cược lần này vì cô cần sự giúp đỡ của Diệp An Ninh.
 
Thật sự rất khó để chiến đấu một mình.
 
Cô không giấu diếm gì mà kể hết cho Diệp An Ninh nghe mọi chuyện, kể cả việc cô cố tình lên kế hoạch để tiếp cận Trì Tây Ngữ điều tra tung tích của anh trai mình.
 
Chỉ cần Diệp An Ninh sẵn lòng giúp đỡ, tình thế khó xử hiện tại sẽ được giải quyết.
 
Sau khi nghe hết câu chuyện của Lâm Dĩ Vi, đặc biệt là sự thật về Lâm Tà, Diệp An Ninh rơi vào trầm tư.
 
Lâm Dĩ Vi căng thẳng nhìn cô ấy.
 
Nếu lần này cô cược thua thì mọi thứ đều sẽ thua.
 
Thời gian cứ thế trôi qua, lông mày Diệp An Ninh cứ liên tục giãn ra rồi nhíu lại, dường như cô ấy đang do dự về điều gì đó.
 
Lâm Dĩ Vi thì giống như khách du lịch đang đi trên vách đá, mạng sống đang bị đe dọa, cảm nhận được cơn gió mạnh rít qua tai khiến tim không ngừng đập mạnh...
 
Một lúc sau, Diệp An Ninh mới nói: “Tớ không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, tớ cũng hơi sợ và không muốn gặp phiền phức. Nhưng hôm qua bọn họ cũng đã ức hiếp tớ, tớ cũng không phải là người dễ bị ức hiếp như vậy. Lâm Dĩ Vi, chuyện của anh trai cậu, tớ sẽ giúp cậu điều tra đến cùng."
 
Lúc này, tay cô mới dần thả lỏng ra.
 
"Cám ơn..." Lâm Dĩ Vi lại nhấp một ngụm trà, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
 
"Bạn thân thì không cần phải khách sáo như vậy đâu."
 
"Bạn thân…"
 
"Cô gái kỳ quặc như cậu chắc là chưa bao giờ có một người bạn thân thực sự đúng chứ? Thật trùng hợp, tớ cũng vậy." Diệp An Ninh đưa tay ra nắm lấy bàn tay hơi thấm đẫm mồ hôi của cô…
 
"Tớ cảm thấy chúng ta sẽ hợp với nhau lắm."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận