Tình trôi theo gió

Thứ hai, Lâm Dĩ Vi quay về trường học, Trì Tây Ngữ hỏi cô vì sao hai ngày cuối tuần không thấy bóng dáng đâu.
 
Lâm Dĩ Vi nói cô ở nhà mợ, thứ bảy phải về nhà, không đợi Trì Tây Ngữ hỏi nhiều, cô lập tức hỏi ngược lại: “Chuyện của Diệp An Ninh thế nào rồi?”
 
“Phiền chết đi được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhắc tới chuyện này, Trì Tây Ngữ tức giận vô cùng: “Anh trai ngu ngốc của tôi, ngay cả một cô gái cũng không giải quyết được, kêu vài người lừa cô ta đến quán bar, không hiểu thế nào lại bị cô ta phát hiện, chạy mất rồi! Đúng là không nói nổi, người ngay trước mắt còn để chạy mất.”
 
“Sao có thể chạy mất được?”
 
“Đúng vậy, tôi cũng khó hiểu, nói là nhảy từ tầng hai xuống, đứa con gái kia nhìn bên ngoài mềm mại yếu đuối như thế mà thật sự dám nhảy.” Trì Tây Ngữ bĩu môi: “Hơn nữa còn chẳng bị cái rắm gì, phục luôn đấy, xem ra ông trời đang giúp cô ta.”
 
“Vậy… Phải làm sao bây giờ?”
 
“Chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi.” Trì Tây Ngữ nhìn Lâm Dĩ Vi: “Cậu cũng phải nắm bắt cơ hội, trong khoảng thời gian này Tạ Bạc đều sẽ đến trường, anh ấy hay đến sân bóng rổ nhất, cậu xem làm thế nào đi.”
 
“Tôi... Sẽ cố gắng.” Lâm Dĩ Vi hứa với cô ta.
 
Trì Tây Ngữ không hề nghi ngờ cô, điều này khiến Lâm Dĩ thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày sau, quả nhiên cô rất ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng đến sân bóng rổ, dưới sự chứng kiến của một đám học sinh nữ, ngu ngốc “theo đuổi” Tạ Bạc, hò hét cổ vũ cho anh, tặng kẹo que cho anh, mỉm cười lấy lòng với anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bạc biết cô gái có tính toán gì, trước mặt người khác không để ý tới cô, không nhận kẹo que của cô, cũng không hề nhìn cô lấy một cái.
 
Không nhận thì thôi, Lâm Dĩ Vi tự bóc ra ăn.
 
Chưa đi được bao xa, cô gặp Tạ Bạc ở góc cầu thang, Lâm Dĩ Vi lập tức xoay người muốn chạy. Tạ Bạc kéo cô trở lại, dùng sức bóp mặt cô, đau đến mức cô kêu loạn lên: “Tạ Bạc khốn kiếp!”
 
“Em cười giả quá.” Cánh tay to khỏe của Tạ Bạc vòng quanh cổ cô, phả hơi nóng bên tai cô: “Giả như vậy còn muốn dụ dỗ tôi cắn câu, em cho rằng tôi dễ theo đuổi như vậy à?”
 
Tạ Bạc khó theo đuổi như thế nào, cứ nhìn Diệp An Ninh cùng những nữ sinh bám anh kia là biết.
 
Rõ ràng Lâm Dĩ Vi không hề theo đuổi anh, cô chỉ là bày ra dáng vẻ theo đuổi mà thôi, làm vậy để Trì Tây Ngữ biết cô đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
 
“Tôi không có hứng thú với trò chơi của bọn con gái các em, nhưng Lâm Dĩ Vi, tôi không thích người khác lợi dụng tôi, tốt nhất em nên nhớ kỹ điểm này.”
 
Trong lúc nói chuyện, anh còn xấu xa ngậm vành tai cô, cắn lấy.
 
Lâm Dĩ Vi cảm thấy vành tai đau đớn, tên này cũng cắn cô mạnh thật!
 
“Đau... Tạ Bạc! Đau quá.”
 
Cuối cùng, dấu răng in xuống như đánh dấu, thấy cô ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, lúc này Tạ Bạc mới thả lỏng, dùng đầu lưỡi dịu dàng mơn trớn vành tai cô.
 
Cảm giác tê dại chạy khắp sống lưng, khiến Lâm Dĩ Vi dường như sắp tê liệt trong lòng anh.
 
Tiếng cười đùa nói chuyện càng lúc càng gần, cô cuống quít nắm lấy cổ tay anh, muốn kéo anh ra: “Có người tới đây kìa! Tạ Bạc!”
 
“Không phải em hy vọng bị người khác nhìn thấy sao?” Anh ôm cô thật mạnh từ phía sau.
 
Lâm Dĩ Vi cực kỳ luống cuống, cô muốn làm ra dáng vẻ theo đuổi Tạ Bạc, nhưng lại không muốn được anh đáp lại.
 
Lòng dạ Trì Tây Ngữ hẹp hòi, thích ghen tuông như thế nào trong lòng cô biết rõ, tuyệt đối không thể nhảy lung tung trong bãi mìn được.
 
Tạ Bạc càng không để ý đến cô, cô càng an toàn.
 
Lâm Dĩ Vi hung hăng đạp anh một cái, hạ thấp giọng: “Buông tôi ra!”
 
Tạ Bạc bỗng dưng xoay người cô lại, đối diện với cô, lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Em chắc chắn muốn chống lại tôi?”
 
Lâm Dĩ Vi biết, Tạ Bạc cũng giống cô, ăn mềm không ăn cứng.
 
Nghe tiếng bước chân lên tầng của mấy người càng lúc càng gần, Lâm Dĩ Vi đành phải mềm giọng: “Xin anh, Tạ Bạc, buông tôi ra…”
 
Anh thích nghe cô cầu xin tha thứ, cho dù biết trong lòng cô gái nhỏ này không phục nhưng anh vẫn buông cô ra, cảnh cáo nhéo nhéo lòng bàn tay của cô.
 
Mấy nữ sinh bước qua góc cầu thang, đi lên tầng.
 
Thấy Lâm Dĩ Vi và Tạ Bạc đứng cùng một chỗ, khuôn mặt cô ửng hồng, Tạ Bạc đứng bên cạnh cô chỉ cười, ánh mắt các học sinh nữ cũng đầy ẩn ý.
 
Ngón tay to dài của Tạ Bạc vỗ nhẹ lên mặt Lâm Dĩ Vi, cầm lấy kẹo que trong miệng cô, bỏ vào trong miệng, xoay người rời đi.
 
Những nữ sinh dù đã đi xa nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn Lâm Dĩ Vi, nhỏ giọng bàn tán.
 
Lâm Dĩ Vi biết, chuyện này sẽ truyền đến tai Trì Tây Ngữ với tốc độ ánh sáng.
 
Nhưng cũng may, hai ngày đó trong sân trường không còn thấy bóng dáng của Diệp An Ninh và Tạ Bạc xuất hiện cùng nhau nữa.
 
Diệp An Ninh tuyên bố với bên ngoài rằng cô ấy và Tạ Bạc đã cắt đứt liên lạc, nguyên nhân là Tạ Bạc quá đào hoa, trong lúc qua lại với cô nhưng lại không từ chối những học sinh nữ khác.
 
Về phần “học sinh nữ khác” là ai, đáp án… Không cần nói cũng biết.
 
Trì Tây Ngữ vô cùng hài lòng với kết quả này, cô ta cảm thấy đây là công lao của Lâm Dĩ Vi.
 
Buổi tối ở cửa hàng tiện lợi không có mấy khách, Lâm Dĩ Vi lấy switch ra, mở trò chơi “The Legend of Zelda: Breath of the Wild”, chuẩn bị thư giãn một chút.
 
Cô thích trò chơi “The Legend of Zelda: Breath of the Wild”, thích một mình chạy băng băng trong đồng hoang yên tĩnh, hướng về dãy núi cao ở ngoài xa xa hay những cánh đồng tuyết mưa gió, có thể nhìn thấy những nơi cô muốn đến.
 
Bỗng nhiên, âm thanh máy móc của nữ “Chào mừng đến với Zelda” truyền đến, Lâm Dĩ Vi hơi ngẩng đầu, thấy Trì Tây Ngữ đi vào.
 
Cô muốn giấu switch, nhưng đã muộn rồi, Trì Tây Ngữ cười vui vẻ bước về phía cô.
 
Lâm Dĩ Vi buông tay cầm xuống, tự nhiên cười và chào hỏi với cô ta.
 
“Vi Vi, chơi điện tử à?”
 
“Ừ, máy cũ mua trên mạng.”
 
“Mua thứ này để làm gì chứ, chẳng có gì hay cả.” Trì Tây Ngữ rất ít khi chơi những trò chơi điện tử này, cũng không thể hiểu vì sao anh trai cô ta lại thích chơi điện tử như vậy, dù sao cô ta cũng chưa bao giờ chạm vào những thứ này: “Có tiền thì không bằng mua cho mình mấy bộ váy xinh đẹp. Không phải tôi nói cậu, mà là trong đống quần áo của cậu chẳng có bộ váy nào mặc được, quá xấu.”
 
Lâm Dĩ Vi cũng không tức giận, cười nói: “Có thời gian thì cùng đi dạo phố nhé.”
 
“Được, không thành vấn đề.”
 
Mặc dù ngoài miệng thì Trì Tây Ngữ đồng ý, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, hai người sẽ không đi dạo phố cùng nhau được, bởi vì mức độ chi tiêu của cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
 
“Đúng rồi, tôi tới tìm cậu là có chuyện muốn nói.” Trì Tây Ngữ lấy từ trong túi ra một phong thư màu tím nhạt tinh xảo, có thiết kế độc đáo, chậm rãi đưa tới trước mặt Lâm Dĩ Vi.
 
“Đây là…?”
 
“Chuyện tôi đồng ý tôi sẽ không nuốt lời.” Trì Tây Ngữ nâng cằm: “Bữa tiệc sinh nhật thứ sáu tuần sau của tôi, cậu tới nhà tôi chơi đi.”
 
Nồng độ adrenaline trong người Lâm Dĩ Vi tăng vọt, trái tim đập nhanh hơn.
 
“Thật vậy sao! Tây Tây, tôi vui quá đi mất!”
 
Cô nâng niu cầm tấm thiệp mời sinh nhật lên, dáng vẻ vui mừng cùng hạnh phúc khiến cho Trì Tây Ngữ rất hài lòng.
 
Ngay sau đó, cô ta lại nghiêm túc nói: “Vi Vi, đến tiệc sinh nhật của tôi, cậu không thể mặc những chiếc váy bình thường của cậu được nữa, cậu có bộ váy nào phù hợp không?”
 
“Tôi có thể mua.”
 
Khóe miệng Trì Tây Ngữ nhếch lên: “Được, vậy tôi rất mong chờ.”
 
Nói xong, cô ta vui vẻ rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
 
Lâm Dĩ Vi biết, tất cả cố gắng để cô có thể nhận được vinh dự tham gia bữa tiệc sinh nhật của Trì Tây Ngữ làm cho lòng hư vinh của Trì Tây Ngữ vô cùng thỏa mãn.
 
Cô ta làm bạn với người như cô, không phải là để cho cô cung cấp giá trị cảm xúc về phương diện này sao.
 
Đương nhiên, Lâm Dĩ Vi cũng dốc hết toàn lực “thỏa mãn” cô ta.
 
Cô gọi điện thoại cho Diệp An Ninh: “An An, cô ta đã mời tớ rồi.”
 
“Tốt quá!!!”
 
“Tớ thật sự phải cảm ơn cậu.”
 
“Không có gì! Tớ cũng muốn biết chân tướng mọi chuyện như cậu, muốn giúp cậu tìm được anh trai.”
 
“Ít nhiều trong nhà cô ta cũng sẽ để lại dấu vết, nếu thật sự chuyện anh trai tôi mất tích có liên quan đến cô ta.”
 
Diệp An Ninh lại hỏi: “Cậu có bộ váy nào để mặc chưa, tiệc sinh nhật Trì Tây Ngữ có yêu cầu rất cao, những cậu ấm cô chiêu được cô ta mời đều mắt cao hơn đầu, nếu cậu cần váy hoặc trang sức, có thể tới nhà tớ chọn.”
 
Trong lòng Lâm Dĩ Vi cảm thấy ấm áp vô cùng.
 
Đây là lần đầu tiên cô nhận được sự săn sóc đầy ấm áp từ người khác ngoài Lâm Tà.
 
Cô là người nhận một giọt nước cũng sẽ trả ơn một dòng sông, cô dụi cặp mắt hơi cay cay, nói với Diệp An Ninh: “Cảm ơn An An, tớ không sao, bản thân tớ cũng có một chút tiền tiết kiệm, có thể tự mua váy.”
 
Diệp An Ninh biết cô có lòng tự trọng, nên cũng không miễn cưỡng nữa.
 
……
 
Trong sân bóng rổ, mấy thanh niên đổ mồ hôi ròng ròng.
 
Dịch Thi Tề mang theo một chai nước khoáng, ném cho Tạ Bạc.
 
Tạ Bạc đưa tay nhận lấy, vặn nắp ngửa đầu uống gần nửa chai.
 
Góc nghiêng sắc bén của người đàn ông trông cực kỳ lôi cuốn, cùng với hầu kết gợi cảm nhô ra kia, Dịch Thi Tề nở nụ cười: “Sao khoảng thời gian này em gái Quan Âm si mê kia của cậu không tới?”
 
Tạ Bạc cười lạnh: “Không biết, chắc là chết rồi.”
 
“Anh Bạc à, cái miệng này của cậu còn có thể đáng ghét hơn nữa không! Cậu cứ như vậy làm sao có thể theo đuổi được con gái!”
 
Dịch Thi Tề từng bước một đi tới bên cạnh anh: “Tôi nói với cậu, con gái đều thích lời ngon tiếng ngọt, cho dù trong lòng họ biết rõ là không thật lòng, nhưng vẫn thích nghe.”
 
Đôi mắt đen láy của Tạ Bạc liếc nhìn anh ấy một cái: “Con mắt nào của cậu nhìn ra ông đây đang theo đuổi cô ấy?”
 
Dịch Thi Tề chỉ chỉ vào mắt mình: “Mắt của tôi là hỏa nhãn kim tinh, luôn có thể nhìn thấu bản chất của mọi chuyện trên đời.”
 
Anh ấy vừa dứt lời, Tạ Bạc cầm nửa chai nước hắt lên mặt anh ấy, dập tắt hỏa nhãn kim tinh của Dịch Thi Tề.
 
“Này! Cậu… Nói trúng thì cậu động tay động chân luôn đúng không?”
 
Tạ Bạc mặc kệ anh ấy.
 
Dịch Thi Tề thuần thục kéo cặp sách màu đen của anh ấy, lấy ra khăn giấy lau mặt, sau đó lại lấy gọng kính màu bạc từ trong cặp ra, đeo lên mặt Tạ Bạc: “Tin tôi đi, anh Bạc, cô gái kia chắc chắn sẽ thích bộ dáng bên ngoài lịch sự bên trong xấu xa của cậu.”
 
Dáng vẻ đeo kính của Tạ Bạc thật giống một cậu ấm kiêu ngạo và cao quý.
 
Có đôi khi anh giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt ba, hay giả vờ dịu dàng ở trước mặt Trì Tây Ngữ, anh thường sẽ đeo kính, giả vờ thành dáng vẻ vô hại.
 
Nhưng bản thân Tạ Bạc không thích bộ mặt giả nhân giả nghĩa này.
 
Buổi tối hôm Lâm Dĩ Vi dẫn anh về nhà, anh cũng đeo kính, như con mồi bị cô dẫn lên móc câu.
 
Tạ Bạc tháo kính xuống, thờ ơ nói: “Ai thèm quan tâm cô ấy thích dáng vẻ như thế nào.”
 
Anh sẽ không bao giờ lấy lòng phụ nữ.
 
“À đúng, nói mới nhớ, anh Bạc, hình như hôm qua tôi gặp bạn học Vi Vi ở SKP*.”
 
*SKP là trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn Hoa Liên ở Bắc Kinh, nó được định vị là một trung tâm thương mại cao cấp, thời thượng và là một trong những nơi mua sắm nổi tiếng ở Bắc Kinh. 

 
Tạ Bạc có chút hứng thú, anh nhìn Dịch Thi Tề: “Cô ấy cũng biết mình quê mùa mà đi dạo phố à?”
 
Dịch Thi Tề nhớ lại: “Hình như là đang mua quần áo, cửa hàng MSKU, nhìn trúng một cái váy rồi hỏi giá, nhưng nhân viên cửa hàng không để ý đến cô ấy.”
 
Lâm Dĩ Vi không mua nổi những bộ quần áo ở cửa hàng cao cấp, bị đối xử lạnh nhạt cũng là chuyện rất bình thường.
 
Ngay từ đầu, Tạ Bạc cũng không để ý chuyện này lắm.
 
Nhưng cả ngày nay trong đầu anh đều là hình ảnh cô bị người ta khinh thường ở cửa hàng bán đồ cao cấp, bị người ta lạnh nhạt, càng nghĩ càng bực bội.
 
Anh tức đến nỗi bị nhiệt miệng luôn rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui