“Chuyện cô ta và Tạ Bạc có dây dưa mập mờ với nhau, mày có biết không?”
Trì Tây Thành sốt sắng tiết lộ cho cả thiên hạ biết bí mật mà Lâm Dĩ Vi đã cất giấu kỹ càng bấy lâu nay.
Lòng Lâm Dĩ Vi rối như tơ vò, trong lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng không ngờ là Trì Tây Ngữ lại thản nhiên cười nói: “Em còn tưởng là anh muốn nói chuyện gì cơ.”
"Mày vẫn còn cười được à?!"
Trì Tây Ngữ nhìn những người xung quanh rồi tiến lại gần Trì Tây Thành, sau đó nhỏ giọng nói: “Là em nhờ Vi Vi tiếp cận Tạ Bạc giúp em đấy, đuổi Diệp An Ninh cách xa ra khỏi anh ấy, và Vi Vi cũng đã làm được rồi.”
“Không phải…” Trì Tây Thành nhìn cô em gái mình bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngu đần bậc nhất thế gian nào đó: “Anh nói thật đấy, thực sự là Tạ Bạc với cô ta đang dây dưa mập mờ đấy, chính mắt ông đây đã nhìn thấy cơ mà!”
"Được rồi, được rồi, được rồi, anh nói đủ chưa vậy? Đi về mà chơi game của anh đi!" Trì Tây Ngữ đẩy anh ta vào phòng: "Đừng có mà nói lảm nhảm linh tinh ở tiệc sinh nhật của em nữa. Anh mà còn như vậy nữa là em sẽ nổi giận đấy!"
"Không phải, em gái à, mày đừng có trách anh không cảnh báo mày trước nhé. Đứa con gái này không đơn giản đâu!"
“Em đã nói là em bảo Vi Vi đi rồi cơ mà. Vi Vi đã báo lại tất cả mọi hành động của cô ấy với em rồi, hơn nữa, người ta làm mọi chuyện cũng gọn ghẽ hơn anh nhiều. Anh còn để người ta lọt lưới ngay trước mũi mình đấy. Nếu không phải là nhờ có Vi Vi thì đến bây giờ em cũng vẫn còn thấy phiền phức đây này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Tây Thành không nói nên lời: “Sao anh lại có một đứa em gái ngu ngốc như mày thế không biết!”
Đối với Lâm Dĩ Vi, Tạ Bạc luôn che chở như che chở đứa con thơ mà Trì Tây Ngữ lại vẫn tưởng rằng hai người bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi!
“Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy. Trì Tây Thành, anh nhất định phải khiến tôi thấy khó chịu phải không!” Trì Tây Ngữ có chút tức giận: “Năm nào cũng như năm nào, rõ là mất hứng!”
Thực ra Trì Tây Ngữ không muốn để quá nhiều người biết nguyên nhân của việc Diệp An Ninh và Tạ Bạc xa cách nhau... Là do cô ta ở bên trong gây rắc rối.
Như vậy sẽ thể hiện rõ ràng rằng cô ta quá hẹp hòi.
"Được được được, ông đây cũng lười quan tâm đến mày!"
Bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Làm sao anh ta lại có thể có một đứa em gái không có đầu óc như vậy được cơ chứ.
Sau khi Trì Tây Thành rời đi, bàn tay siết chặt của Lâm Dĩ Vi mới thả lỏng ra.
Trì Tây Ngữ kéo Lâm Dĩ Vi đến bên chiếc cổng của hàng rào hoa tường vy, tránh xa đám đông rồi hạ giọng an ủi cô: “Chắc chắn là anh tôi đã nhìn thấy cậu và Tạ Bạc ở cùng nhau nên mới nói như vậy, cậu đừng để ý nhé.”
Lâm Dĩ Vi ngoan ngoãn nói: “Tây Tây, nếu như cậu cảm thấy không vui thì tôi có thể cắt đứt mọi liên hệ với anh ấy ngay lập tức.”
Trì Tây Ngữ tỏ ra vô cùng thờ ơ, hơi nhún vai nói: “Vi Vi, cậu có biết tại sao đào hoa của Tạ Bạc lại dồi dào đến như vậy không?”
"Vì trông anh ấy đẹp trai hả?"
"Cậu thử nhìn đàn ông con trai trong vòng giao thiệp của chúng ta đi. Gen của họ đã được cải thiện qua từng thế hệ nên người không đẹp trai cũng chẳng có nhiều. Duy chỉ có Tạ Bạc là đào hoa nhất." Trì Tây Ngữ nói một cách bí ẩn: "Tôi cảm thấy trong chuyện này ấy mà, nhất định là có gì đó siêu nhiên, huyền bí."
Trước đây, Lâm Dĩ Vi đã từng trông thấy dáng vẻ Trì Tây Ngữ đi xem bài Tarot. Lúc chơi, trông cô ta vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc và đầy cảm giác lễ nghi. Cô ta rất tin vào những thứ siêu nhiên huyền bí, bao gồm cả bài Tarot và các cung hoàng đạo.
Cô ta còn đeo một sợi lắc tay pha lê hình hoa đào màu hồng trên cổ tay.
"Trước đây tôi từng biết một cô gái, bây giờ cô ta đã ra nước ngoài sống rồi. Dáng người cô ta gầy gầy, tóc dài, nước da trắng nõn, trông mặt mũi cũng không đẹp lắm, là kiểu mà thoạt nhìn thì chắc chắn không phải kiểu mỹ nhân, sắc nước hương trời. Kỹ năng trang điểm của cô ta cũng chẳng ra làm sao cả, ăn mặc thì cũng giống như cậu ấy, khá là phèn... Thế nhưng mà cô ta đào hoa một cách khó hiểu, cực kỳ thu hút luôn ấy. Lúc cô ta đi trên đường cùng với một người chị em xinh đẹp khác thì người ta toàn hỏi xin WeChat của cô ta thôi, cậu nói xem có kỳ quái hay không?"
“Cậu cảm thấy việc này có liên quan tới thế lực siêu nhiên, huyền bí sao?” Lâm Dĩ Vi có chút hứng thú.
“Mẹ cô ta là con giáp thứ mười ba nhảy lên thế chỗ vợ người ta ấy, bà ta lấy một trong những người bạn hợp tác làm ăn của bố tôi mà. Cụ thể là sếp lớn của tập đoàn nào thì tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.” Trì Tây Ngữ nói.
Trong mắt cô ta còn toát lên vẻ khinh bạc và coi thường: “Trong vòng giao thiệp này chúng tôi, con giáp thứ mười ba có thể nhảy lên thế chỗ vợ người ta thì thực sự cũng phải là một người có chút bản lĩnh. Mẹ cô ta khá là có bản lĩnh, đó có thể là thế lực siêu nhiên huyền bí mà tôi mắt thấy tai nghe. Tôi cảm thấy trong xương cốt của cô ta có một loại phong tình nào đó, kiểu như mỗi một cử động đều toát ra ấy, nhưng mà cô ta cũng không cố ý quyến rũ đàn ông thế nên không hiểu tại sao cô ta lại thu hút “hoa đào” đến thế.”
“Việc này thì có liên quan gì đến Tạ Bạc?”
"Mẹ của Tạ Bạc ấy..." Trì Tây Ngữ đi tới thì thầm nói nhỏ bên tai Lâm Dĩ Vi: "Chắc hẳn là cậu cũng có nghe nói rồi. Mẹ của anh ấy là gái bán hoa xuất thân ở khu đèn đỏ, lại còn là hạng gái đầu bảng luôn ấy. Anh ấy sống với mẹ đến năm mười tuổi, mãi cho đến khi mẹ anh ấy qua đời vì bệnh đường sinh dục thì anh ấy mới được nhà họ Tạ đón về.”
“Tôi từng nghe Hứa Thiến Hi nói rồi, cậu cảm thấy vận đào hoa của Tạ Bạc có liên quan đến… Nghề nghiệp của mẹ anh ấy ư?”
Trì Tây Ngữ hoàn toàn tin tưởng Lâm Dĩ Vi nên cũng nói năng mà không hề có chút đắn đo, kiêng kị nào: “Có một số người dù không hề cố ý toát ra vẻ quyến rũ nhưng trên người lại vẫn ít nhiều có một chút khí chất phong lưu. Có khả năng trong chuyện này thực sự có bị ảnh hưởng từ thế lực huyền bí đó.”
Nói xong, dường như cô ta cảm thấy có gì đó không đúng nên lại nói thêm một câu: “Tôi không nói Tạ Bạc cũng là cái dạng lăng nhăng như mẹ anh ấy đâu, ý tôi không phải là như vậy đâu nhé. Tạ Bạc được đón về nhà họ Tạ từ rất sớm, anh ấy lớn lên ở nhà họ Tạ, được nhận sự giáo dục tốt nhất chứ không giống như mẹ anh ấy đâu."
Lâm Dĩ Vi nhìn ra được rằng ý của Trì Tây Ngữ chính xác là như vậy, việc bổ sung thêm một câu giải thích có vẻ cực kỳ dư thừa.
“Rõ ràng cậu nghĩ như vậy rồi mà vẫn còn thích anh ấy đến thế sao?” Lâm Dĩ Vi hỏi: “Lẽ ra cậu phải từ chối dạng đàn ông hồ ly tinh một cách lý trí mới phải chứ.”
“Xí xí xí, Tạ Bạc không phải là hồ ly tinh đâu nhé.”
Từ trước đến nay, Lâm Dĩ Vi chưa bao giờ tin vào những thứ siêu nhiên huyền bí hay là không siêu nhiên huyền bí. Thế nhưng việc trông Tạ Bạc đẹp trai… Lại là sự thật.
“Thế nên ý, nếu như Tạ Bạc đã có loại thể chất như vậy lại còn có siêu nhiên huyền bí phù trợ nữa thì đào hoa cứ gọi là bất tận, thế nên dù tôi có muốn giận cũng không giận nổi cơ.” Trì Tây Ngữ tự an ủi chính mình: “Đã thế, Tạ Bạc lại chẳng yêu một ai khác mà chỉ yêu bản thân mình. Hồi học cấp hai, có một cô gái vô cùng thích anh ấy, vào một ngày trời mưa, cô gái đó còn cố tình chạy đến đưa ô cho anh ấy khi anh ấy đang tự học ở thư viện, cô ấy chỉ mang theo một chiếc ô thôi, còn nghĩ là Tạ Bạc sẽ lãng mạn dạo bước trong cơn mưa và quay về toà nhà lớp học cùng với cô ấy đấy. Nhưng không ngờ là anh ấy lại nhận ô, nói rằng chiếc ô quá nhỏ, sẽ làm ướt quần áo của anh ấy rồi sau khi nói một tiếng cảm ơn thì bung chiếc ô ra và bỏ đi một mình. Anh ấy bỏ cô gái kia trước cửa thư viện, đứng ngẩn người trong gió lạnh nửa tiếng đồng hồ luôn.”
“Đúng là một tên khốn nạn.” Lâm Dĩ Vi không nhịn được mà mắng.
Nếu như có ai đó đối xử với cô như vậy thì cô sẽ tức giận đến mức cầm ô đánh bay cái đầu chó của anh ta đi luôn.
“Anh ấy đúng là đủ khốn nạn đấy.” Mặc dù Trì Tây Ngữ mắng nhưng trong mắt cô ta lại có vẻ vừa lòng: “Tạ Bạc chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính bản thân anh ấy thôi. Người khác đối xử tốt với anh ấy, theo đuổi anh ấy, tặng quà cho anh ấy, anh ấy đều nhận hết nhưng sẽ không trả ra một chút chân tình nào, nửa chút cũng không. Biết rõ điều này nên tôi cũng sẽ không tự mình chuốc lấy khổ làm gì.”
“Quả thực là như vậy.” Lâm Dĩ Vi không bỏ lỡ thời cơ mà nịnh nọt cô ta: “Tây Tây, so với đám con gái kia, cậu tỉnh táo hơn nhiều.”
Lúc này, người phụ trách phần lễ nghi của bữa tiệc bảo Trì Tây Ngữ đi thổi nến và cắt bánh kem.
Trì Tây Ngữ về phòng thay một bộ váy dự tiệc xinh xắn và bắt mắt hơn, trong sự vây quanh của gia đình và bạn bè, cô ta đứng trước chiếc bánh kem bơ được chạm khắc và trang trí tỉ mỉ như một nàng công chúa đội vương miện.
Đèn flash tách tách bật sáng lên, Lâm Dĩ Vi quay đầu nhìn về phía căn biệt thự kết hợp sân vườn cao ba tầng kia.
Từ xa nhìn lại, căn biệt thự kết hợp sân vườn phong cách Trung Quốc kia ẩn mình trong rừng cây xanh um tùm, tựa như một chiếc lồng giam được che giấu bởi tầng tầng lớp lớp dây leo vậy.
Trong hội đồng quản trị của Tập đoàn Tạ thị, Tạ Bạc mặc Âu phục, đi giày da, đeo cặp kính mỏng không gọng màu bạc ánh trăng, ngồi bên cạnh ba mình.
Tạ Tư Trạc, người hùng của một thế hệ trong giới kinh doanh của thành phố Thanh Cảng, người đã dùng những thủ đoạn lang sói của mình để làm cho Tập đoàn Tạ thị tiếp tục bành trướng và trở thành kẻ cầm đầu doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố Thanh Cảng, đồng thời, bản thân ông ta cũng đã lọt vào danh sách người giàu của Forbes.
Tạ Bạc là một người có ý chí mạnh mẽ. Ba anh chính là mục tiêu và cũng là thần tượng của anh. Thế nhưng Tạ Tư Trạc không chỉ có một người con trai là Tạ Bạc.
Để đi đến vị trí này thì ên cạnh ông ta có không ít phụ nữ và đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều lựa chọn cho vị trí người thừa kế.
Trong số tất cả những người con trai của ông ta, Tạ Bạc là người không đáng được để mắt tới nhất.
Tên anh thậm chí còn không có chữ "Gia" như trong tên của các anh trai, em trai khác mà chỉ được đặt duy nhất một chữ "Bạc", đã thế, chữ “Bạc” này còn là do mẹ của anh đặt cho.
Sau khi được đón về nhà họ Tạ, cái tên này vẫn không hề thay đổi.
Mấy năm trước, Tạ Tư Trạc không hề chú ý đến người con thứ ba này, mãi cho đến khi Tạ Bạc dần dần lớn lên, bắt đầu bộc hiện ra sự lanh lợi và trí thông minh. Trong sự nghiệp học hành, năm nào anh cũng đứng thứ nhất nên lúc nào cũng giành được vô số giải thưởng từ các cuộc thi. Hơn nữa, Tạ Bạc cũng kế thừa hoàn toàn đầu óc nhạy bén trong kinh doanh từ Tạ Tư Trạc. Anh có tầm nhìn đầu tư chiến lược và thủ đoạn cũng tàn nhẫn, ác độc không kém ba mình chút nào.
Tạ Tư Trạc đã thử đưa cho Tạ Bạc một chút vốn rồi buông tay ra để anh tự làm và không ngờ là tên nhãi con này đã thực sự hô mưa gọi gió. Chính tay anh đã mở ra chuỗi cửa hàng Thực phẩm tươi sống Duyệt Mỹ ở thành phố Thanh Cảng, mô hình kinh doanh cũng rất sáng tạo và hiện đang ở trạng thái có lợi nhuận, tương lai cũng vô cùng tươi sáng.
Thế nên, số lần mà Tạ Tư Trạc đưa Tạ Bạc đến tham gia hội đồng quản trị cũng trở nên nhiều hơn.
Trên các phương tiện truyền thông đều đang lan truyền tin đồn rằng trong tương lai, Tập đoàn Tạ thị rất có thể sẽ được người con trai thứ ba này thừa kế. Cho dù có xuất thân không tốt nhưng người khác cũng không dám coi thường.
Trong lúc uống trà, Tạ Bạc tình cờ xem được vòng bạn bè của Trì Tây Ngữ, một đoạn phim vlog xem trước về sinh nhật của cô ta.
Ngay khi đầu ngón tay của Tạ Bạc chuẩn bị lướt đi thì một bóng dáng dịu dàng, uyển chuyển xuất hiện trong đoạn phim được phát tự động vụt qua trong nháy mắt.
Tạ Bạc nhấn nút tạm dừng rồi phóng to màn hình lên thì nhận ra bóng lưng thon gầy của Lâm Dĩ Vi.
Buổi sáng anh đã gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô đang làm gì nhưng cô không trả lời.
Không ngờ lại chạy đến dự tiệc sinh nhật của Trì Tây Ngữ, không biết là sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Chỉ là nghĩ đến Trì Tây Thành, Tạ Bạc có chút không thể ngồi yên.
Trì Tây Thành đã năm lần bảy lượt muốn xâm phạm Lâm Dĩ Vi, anh ta vẫn luôn ấp ủ ý nghĩ ấy thế mà cô vẫn dám lượn lờ đến trước mặt anh ta, vẫn dám...
Thực sự là cô không sợ hay là cô vốn không quan tâm.
Americano đen nóng hổi chảy ra từ máy pha cà phê, nhiệt độ cao làm cho ngón tay anh bỏng rát, như thể có một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào tim anh vậy.
Tạ Tư Trạc bước vào phòng trà và nói với Tạ Bạc: "Lát nữa con thay ba nói vài câu với hội đồng quản trị, nội dung thì con cứ xem xét đi. Thực phẩm tươi sống Duyệt Mỹ có thể bén rễ ở các thành phố hạng nhất hay không thì phải xem lần này con có có thể thuyết phục được bọn họ hay không."
Nói xong, ông ta bảo trợ lý đưa tài liệu sang cho Tạ Bạc: “Ba sẽ không can thiệp, mọi chuyện đều giao cho con.”
Tạ Bạc ngoan ngoãn nói: “Ba cứ yên tâm.”
Anh cầm lấy tài liệu rồi đi đến văn phòng làm công tác chuẩn bị, trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Trong đầu anh toàn là những vết thương do bị roi quất lên trên lưng Lâm Dĩ Vi...
Vẫn dám...
Mu bàn tay Tạ Bạc căng cứng, xương ngón tay trắng bệch ra.
Nhẫn nhịn không được một giây, anh đứng dậy rồi sải bước đi ra khỏi cửa.
Có điều, nhìn hành lang tấp nập người đến kẻ đi của Tập đoàn Tạ thị...
Bao nhiêu năm khổ công lập kế hoạch mới đổi được tư cách đứng ở nơi này, đứng bên cạnh Tạ Tư Trạc như ngày hôm nay.
Không ai có thể ngăn cản được anh.