Tình trôi theo gió

“Ừm.” Anh đưa tay xoa đầu Trì Tây Ngữ.
 
Những cô gái đứng gần đó đều thích thú hò hét trước cảnh tượng xoa đầu ngọt ngào này, trong đó có cả Trì Tây Ngữ sắp ngất xỉu vì vui sướng.
 
Tạ Bạc lướt qua Lâm Dĩ Vi mà không liếc nhìn cô lấy một lần, đôi mắt đào hoa của anh tỉnh bơ như không, quay sang nhìn Lê Độ đứng bên cạnh, liếc một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lê Độ lập tức hiểu ý, nhiệt tình đi tới, nói: “Tây Tây, để anh xách hành lý giúp bọn em nhé.”
 
Nói xong, không đợi Trì Tây Ngữ đồng ý hay từ chối, anh ấy đã đón lấy chiếc vali trong tay Lâm Dĩ Vi, tiện tay xách luôn cả chiếc balo nặng trịch mà cô đang đeo trên người.
 
“Cảm ơn anh.” Lâm Dĩ Vi khẽ nói.
 
Lê Độ mỉm cười đầy ẩn ý.
 
Hứa Thiến Hi nhìn thấy vậy, dù không muốn hiểu cũng phải hiểu, Lê Độ nào có đang giúp Trì Tây Ngữ xách hành lý, rõ ràng là đang giúp Lâm Dĩ Vi!
 
Trong khi đó Trì Tây Ngữ vẫn đang cười tươi như hoa, không hề hay biết gì về mối đe dọa đang đến rất gần.
 
Tới cổng bắc của trường, trong số những chiếc xe đậu bên đường, chiếc siêu xe cải tiến màu trắng của Trì Tây Ngữ là bắt mắt nhất, Trì Tây Thành đeo kính râm phản quang ngồi ở trong xe, giơ tay lên gọi Trì Tây Ngữ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dĩ Vi thì thầm với Trì Tây Ngữ: “Tây Tây, tôi lên xe buýt trước nhé, hẹn gặp lại ở phố cổ.”
 
“Ừ được rồi, cậu đi trước đi.”
 
Nhìn thấy Lâm Dĩ Vi rời đi, Trì Tây Thành cố tình kéo dài giọng: “Nhìn thấy tôi lại bỏ đi ngay là sao?”
 
Trì Tây Ngữ giả vờ tức giận nói: “Anh còn dám nói vậy luôn hả, thỏ không ăn cỏ gần hang nghe chưa! Đến cả bạn của em mà anh còn dám làm vậy, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!”
 
Trì Tây Ngữ đã liên tục phàn nàn với ba vì sự việc xảy ra vào sinh nhật hôm đó, khiến ba mắng anh ta một trận, Trì Tây Thành tức đến nỗi không có chỗ nào để trút giận.
 
Ngày hôm đó tới phòng tranh là chủ ý của cô, ở một góc độ nào đó, thì rõ ràng là cô cố tình dụ dỗ anh ta, người châm lửa cũng là cô, Trì Tây Thành cảm thấy mình thật oan uổng!
 
Từ trước tới nay anh ta chưa từng bị người phụ nữ nào trêu đùa như vậy, trong lòng thầm suy đi tính lại, nhất định phải cho Lâm Dĩ Vi một bài học, nếu không thì mặt mũi của anh ta biết giấu vào đâu?
 
Lâm Dĩ Vi lên xe, cố tình chọn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu để tránh bị say xe.
 
Sau khi quản lý đếm số lượng, những chiếc xe buýt lần lượt xuất phát.
 
Lớp trưởng Phó Tường ngồi cạnh Lâm Dĩ Vi, anh ta là người tổ chức hoạt động lần này.
 
Phó Tường là một chàng trai đeo kính, trông có vẻ thư sinh hiền lành, dáng người không cao lắm, khoảng một mét bảy lăm.
 
Cùng là đeo kính, phong cách cũng tương tự nhau, nhưng nếu so sánh anh ta với người đeo kính kiểu nhã nhặn như Tạ Bạc thì quả thực là khí chất hai người khác xa một trời một vực.
 
Chiếc kính không viền gọng bạc làm nổi bật nét thanh lịch của Tạ Bạc, khiến cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng và khó gần.
 
Trong trường cũng có nhiều người bắt chước theo phong cách ăn mặc và đeo kính giống anh, nhưng kết quả cuối cùng thì cũng chỉ như cóc đi guốc, như khỉ đeo hoa mà thôi, nếu như không phải là quá cứng nhắc thì cũng quá là quê mùa.
 
Còn lớp trưởng thì lại mang tới cho người ta một cảm giác ích kỷ.
 
Có lẽ không phải vì cặp kính mà là vì bản thân anh ta đã vốn dĩ đã mang dáng vẻ như vậy.
 
Lớp trưởng rất nhiệt tình quan tâm tới việc tổ chức đủ các thể loại hoạt động team building, chi phí tham gia cũng cao ngất ngưỡng, những sinh viên bình thường khó có thể tham gia, điều đó khiến anh ta có thể qua lại được với các công tử tiểu thư con nhà giàu ở trong lớp.
 
Tất nhiên, chẳng có ai biết anh ta ăn được bao nhiêu từ việc đóng tiền cho những hoạt động này.
 
Đám con nhà tài phiệt kia không thèm quan tâm, chỉ cần anh ta có thể tổ chức tốt các hoạt động, cho bọn họ có chỗ ăn chỗ ngủ và chỗ chơi trong suốt chặng đường là được.
 
Phó Tường không ngờ Lâm Dĩ Vi cũng tham gia vào chuyến đi ký họa thực tế ở phố cổ lần này.
 
Những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn phải dựa vào thành tích xuất sắc của mình để giành học bổng miễn giảm học phí như Lâm Dĩ Vi không thể chi trả được chi phí rất cao cho hoạt động như thế này được.
 
Phó Tường đoán rằng chắc chắn cô còn có mục đích khác, nói không chừng cô đến đây để mở rộng mối quan hệ của mình, tiện thể làm quen với một thiếu gia con nhà giàu nào đó.
 
Suy cho cùng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra trong chuyến đi ba ngày hai đêm này.
 
Không những thế Lâm Dĩ Vi còn có ngoại hình nổi bật, nên Phó Tường càng cảm thấy cô là một người phụ nữ hay đào mỏ, thích đi đường tắt.
 
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thái độ của anh ta với Lâm Dĩ Vi lại vô cùng ân cần chu đáo.
 
Thấy cô lấy tay che bụng, anh ta quan tâm hỏi có phải cô đang cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không.
 
Lâm Dĩ Vi cũng chẳng kiêng nể gì, nói thẳng ra rằng hôm nay mình bị đau bụng do kinh nguyệt.
 
Phó Tường nghe xong thì lập tức nói với tài xế hãy dừng lại ở mỗi trạm nghỉ để các bạn sinh viên xuống xe đi vệ sinh, thậm chí còn đi lấy nước nóng cho Lâm Dĩ Vi.
 
Anh ta cố gắng lấy lòng cô bằng cách thể hiện rõ sự quan tâm như vậy khiến các cô gái xung quanh không khỏi hóng hớt liếc nhìn, trêu chọc hai người họ.
 
Thế nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của Lâm Dĩ Vi lại khiến cô nhìn ra được ý đồ của Phó Tường.
 
Lâm Dĩ Vi đã quá quen thuộc với mấy cái ý đồ phù phiếm đằng sau lớp mắt kính kia, từ hồi cấp ba cô đã từng lĩnh hội được điều đó.
 
Bề ngoài thì tỏ vẻ ân cần chu đáo, trong thâm tâm lại âm thầm chửi rủa cô là con đàn bà lẳng lơ, một khi bị từ chối hoặc đối xử lạnh nhạt sẽ thẹn quá hoá giận, làm đủ trò đồn thổi sau lưng rồi sỉ nhục cô, nói cô là một con đĩ.
 
Loại người rác rưởi như thế này, Lâm Dĩ Vi đã từng gặp không ít.
 
Dọc đường đi cô cẩn thận đối phó với lớp trưởng Phó Tường, không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt tình, cần phải thận trọng khi tiếp xúc với loại tiểu nhân nhưng thích làm ra vẻ chính nhân quân tử này.
 
Tới chiều, xe buýt đã tới khu vực phố cổ, những bức tường với mái ngói đen trắng cổ kính hiện ra trước tầm mắt. Thỉnh thoảng còn xuất hiện những cây cầu nhỏ vắt ngang dòng nước hay những cánh đồng cùng núi non trùng điệp, cơn buồn ngủ của mọi người cũng dần bị làn gió nhẹ xua tan, trên xe ai nấy đều trò chuyện và cười nói vui vẻ.
 
Phó Tường hỏi dò cô: “Bạn Lâm Dĩ Vi à, tôi đang nghĩ chắc là sẽ không thu phí tham gia của cậu nữa đâu, đừng để cho bọn họ biết nhé, tôi sẽ âm thầm hoàn lại cho cậu.”
 
“Tại sao?”
 
“Điều kiện của cậu không tốt, tôi nghe nói cậu còn phải làm part-time ở cửa hàng tiện lợi, khá vất vả.”
 
“Cảm ơn ý tốt của lớp trưởng, nhưng không cần phải vậy đâu.”
 
Phó Tường suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra lúc ăn uống thì còn đỡ vì mọi người đều ăn cùng nhau, chủ yếu là tiền thuê phòng khá đắt, nhất là cậu còn muốn ở phòng đơn nữa.”
 
“Giấc ngủ của tôi không tốt lắm, tôi quen ở một mình rồi.”
 
“Hay là thế này đi, cậu share phòng với người khác, tôi hoàn lại một nửa số tiền cho cậu.” Anh ta ân cần nói: “Giúp cậu giảm bớt gánh nặng một chút.”
 
“Cảm ơn lớp trưởng, cậu tốt bụng thật đấy.” Lâm Dĩ Vi lạnh lùng, lịch sự đáp lại: “Nhưng mà chẳng phải đã sắp xếp phòng ngủ xong hết rồi sao?”
 
“Phòng của những người khác thì xong cả rồi, phòng của tôi là giường đôi, hay là cậu share phòng với tôi đi, tôi sẽ không thu tiền của cậu.”
 
Lâm Di Vi cụp mắt xuống nhìn, thấy anh ta đang bấu chặt vào chiếc quần jeans của mình, đến mức gần như muốn đào một cái lỗ ở trên đó.
 
Anh ta đang căng thẳng, cũng có thể là đang xấu hổ trước những suy nghĩ thô tục và bẩn thỉu ở trong đầu mình.
 
Sắc mặt của Lâm Dĩ Vi đanh lại, nói: “Lớp trưởng, ý cậu là sao?”
 
“Đừng hiểu lầm, chẳng phải cậu đang đến tháng sao? Tôi có làm gì được đâu? Tôi chỉ nghĩ đang nghĩ là một người ở một phòng giường đôi thì hơi phí, cậu tới ở phòng của tôi, tôi không lấy tiền của cậu, đôi bên cùng có lợi còn gì, dù sao thì điều kiện của cậu cũng không tốt.”
 
Càng giải thích, những suy nghĩ bẩn thỉu của anh ta càng không thể che giấu được, đặc biệt là chuyện Lâm Dĩ Vi đang đến tháng, càng thể hiện rõ ý đồ không khác gì cầm thú của anh ta, vì thế hai má mới đỏ bừng lên.
 
Lâm Dĩ Vi cũng không diễn nữa, thẳng thừng đáp: “Không cần đâu lớp trưởng, chút tiền phòng này tôi vẫn có thể trả được.”
 
Phó Tường thèm muốn vẻ bề ngoài của cô, lại còn nghi ngờ rằng cô tham gia hoạt động lần này chỉ vì muốn cặp kè với con nhà giàu, trong đầu anh ta đã mặc định cô là gái điếm.
 
Bây giờ lại bị cô từ chối, Phó Tường vừa xấu hổ, vừa lúng túng, vừa tức giận, trong lòng anh ta nhen nhóm một đốm lửa không biết làm thế nào để dập tắt. May thay đúng lúc đó xe buýt đã đến khách sạn, Phó Tường nhanh chóng xuống xe và sắp xếp cho mọi người đăng ký check-in phòng.
 
Giá phòng khách sạn ở đây lên tới bốn chữ số một đêm, thích hợp với túi tiền của hội con nhà giàu, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy dòng sông xanh biếc, gợn sóng lăn tăn của phố cổ cùng cây cầu có mái che dài bắc qua dòng sông, hình ảnh phản chiếu của toà tháp cũng hiện ra trong tầm mắt.
 
Lâm Dĩ Vi mang hành lý của mình về phòng nghỉ ngơi, Diệp An Ninh gửi cho cô một bài viết từ trên diễn đàn Talktok của trường.
 
[818 Nữ thần thanh cao của lớp tôi]
 
Mặc dù không chỉ đích danh một ai nhưng thông tin cá nhân đều đã lộ rõ qua từng câu chữ, với một giọng châm chọc móc mỉa, bài viết đó cáo buộc đạo đức của một học sinh xuất sắc vượt khó, bề ngoài thì có vẻ thanh cao nhưng thực chất lại không khác gì gái điếm. Bài viết nói rằng cô gái đó làm việc ở một cửa hàng tiện lợi, hay làm bộ làm tịch để quyến rũ các khách hàng nam, còn tham gia vào đoàn du lịch của hội con nhà giàu trong trường, mục đích chính là để câu dẫn các công tử nhà giàu tình một đêm rồi đào mỏ, giả vờ thanh cao cái gì chứ, trong cái lớp này ai mà không biết đó là loại người gì…
 
Ngôn từ rác rưởi, công kích rõ ràng, suýt chút nữa thì công khai cả số căn cước công dân của Lâm Dĩ Vi luôn rồi.
 
Lâm Dĩ Vi cố gắng nén cơn tức giận, đọc hết từng câu từng chữ của bài viết.
 
Ở dưới phần bình luận cũng có rất nhiều lời ác ý, công khai bình phẩm về ngoại hình và vóc dáng của cô, còn suy đoán xem liệu có phải cô được ai đó bao nuôi rồi hay không.
 
Những chuyện như thế này cô đã phải trải qua không chỉ một lần.
 
Nhưng không phải vì thế mà Lâm Dĩ Vi có thể làm quen và đối mặt được với những câu từ đầy ác ý này được, cô tức giận chuyển tiếp bài đăng đó cho Phó Tường.
 
“Có phải là cậu đăng không?”
 
Lớp trưởng: “Đâu có, tôi vừa sắp xếp phòng ngủ cho mọi người, còn đang bận đây này.”
 
Anh ta cố tỏ ra vô tội.
 
Đương nhiên, Lâm Dĩ Vi không tin: “Xoá bài ngay!”
 
Lớp trưởng: “Thật sự không phải tôi đâu nha…Đừng có đổ oan cho người tốt chứ. [Mặt cười]”
 
Anh ta gửi một biểu tượng cảm xúc mặt cười mỉm, nhưng Lâm Dĩ Vi nhận thấy chữ ‘nha’ đầy ẩn ý ở cuối câu cùng biểu tượng cảm xúc kia chính là sự khiêu khích lộ liễu của anh ta đối với cô.
 
Lâm Dĩ Vi chắc chắn đến 90% bài viết này là của Phó Tường.
 
Cô nắm chặt điện thoại, đang định liên lạc với quản trị viên ở góc trên bên phải diễn đàn và soạn tin nhắn để báo cáo bài đăng này, tin nhắn còn chưa kịp gửi đi đã có tin nhắn tới từ Diệp An Ninh.
 
“Bài viết bị xoá rồi! Bình thường quản trị viên của Talktok như kiểu ngủ đông vậy, để mặc cho cái diễn đàn thành cái chỗ gà bay chó sủa loạn cào cào hết cả lên, lần này lại phản hồi rõ nhanh mới ghê chứ!”
 
Lâm Dĩ Vi làm mới lại trang chủ, đúng là bài viết đã bị xoá, đang định thở phào nhẹ nhõm thì Phó Tường lại gửi tin nhắn tới.
 
Lớp trưởng: “Báo cáo cấm ngôn có phải không? (Mặt cười)”
 
Vi Phong: “Chẳng phải cậu nói không phải cậu đăng sao?”
 
Lớp trưởng: “Thật sự không phải tôi mà, nhưng tôi cũng đang hóng drama á… [Mặt cười]”
 
Lâm Dĩ Vi rất tức giận nhưng cũng không biết phải làm thế nào với Phó Tường ngoài việc block anh ta.
 
Đúng lúc này, Tạ Bạc - người cả ngày nay không thấy có động tĩnh gì bỗng gửi tin nhắn cho cô.
 
Thin: “Cục cưng, em muốn anh ta chết thế nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui