Tình trôi theo gió

Hơn tám giờ tối, lớp học vốn im ắng cả ngày bỗng náo nhiệt hẳn lên, sinh viên nam hóng được chuyện hay bèn thổi phồng chuyện vừa mới xảy ra ở quán bar…
 
“Phó Tường chơi với mấy đứa con nhà giàu, cái đám Khúc Nghệ Thao ấy. Cậu ta chơi ở quán bar, bị người ta chuốc rượu, chơi khăm thất bại, hahaha, nên cậu ta phải cởi quần áo, nằm rạp xuống đất học tiếng chó sủa.”
 
Lâm Dĩ mở video ra, có thể thấy Phó Tường thật sự bị "bắt nạt" rất quá đáng, mấy cậu ấm ăn chơi trác táng trong nhóm người Khúc Nghệ Thao bật nắp bia ra, đổ bia ùng ục lên đầu anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ta còn bày ra vẻ mặt nịnh nọt sủa gâu gâu với bọn họ. Nếu như anh ta không uống say, với dáng vẻ cán bộ lớp chính trực và nghiêm nghị ngày thường của Phó Tường, ai có thể ngờ được anh ta sẽ làm mấy việc này.
 
Anh ta giống như một con chó lông xù đang quỳ rạp trên mặt đất vẫy đuôi, khiến cho mấy cậu ấm ôm bụng cười to.
 
Video chỉ ngắn ngủi có vài phút mà đã có thể thấy được dáng vẻ khó coi của anh ta, thật không biết còn có bao nhiêu nội dung buồn cười nữa không bị quay lại.
 
“Ôi, bọn họ quá đáng thế.”
 
“Thật hay giả đấy, lớp trưởng bình thường trông rất ra dáng cán bộ mà. Không ngờ cậu ta còn có vẻ sinh động như vậy đấy, quỳ rạp xuống đất học tiếng chó sủa nữa chứ, haha.”
 
“Chắc là do uống say quá thôi.”
 
“Cậu ta tự nguyện đấy, ai mà không nhận ra chứ, bình thường cậu ta cũng liếm gót mấy cậu ấm nhóm Khúc Nghệ Thao suốt mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chờ cậu ta tỉnh táo lại, xem mấy cái video này xong, chắc cậu ta chuyển lên sao Hỏa sống luôn quá.”
 
Video này không chỉ bị phát tán trong lớp. Một lát sau, Diệp An Ninh gửi link cho Lâm Dĩ Vi. Trong diễn đàn Talkok cũng có người đăng video Phó Tường học tiếng chó sủa. Mọi người mở topic cà khịa, bài post cũng nhận về rất nhiều lượt bình luận.
 
Nhân viên quản lý giả chết, vờ như không nhìn thấy, mãi không xóa bài.
 
Ngày hôm sau, Phó Tường tỉnh lại đã bị muối mặt với xã hội rồi, đi trên đường gặp được bạn cùng lớp chào hỏi anh ta, còn có sinh viên nam hóng chuyện kia cố ý kêu “gâu gâu” sau lưng anh ta.
 
Anh ta cực kỳ xấu hổ, e là thật sự muốn chuyển sang tinh cầu khác mà sống.
 
Lâm Dĩ Vi biết đây là "kiệt tác" của Tạ Bạc, anh từng hỏi cô muốn Phó Tường chết như thế nào, Lâm Dĩ Vi chỉ trả lời một câu: “Tôi không muốn cậu ta phải chết, tôi chỉ muốn cậu ta phải trả lại gấp mười lần những nhục nhã mà tôi đã phải chịu.”
 
Có nên nói chuyện này Tạ Bạc làm rất tốt hay không đây.
 

Ai mà không biết bình thường Phó Tường hết sức nịnh nọt, lấy lòng Khúc Nghệ Thao, mà Khúc Nghệ Thao vẫn luôn nịnh nọt Tạ Bạc.
 
Tạ Bạc nói một câu, bọn họ có thể đùa Phó Tường đến chết.
 
Cơn giận trong lòng Lâm Dĩ Vi đã biến mất hơn phân nửa, chỉ chốc lát sau, Trì Tây Ngữ gõ cửa phòng cô, nói muốn đi dạo phố cổ, hỏi cô có đi không.
 
Mặc dù cảm thấy rất mệt mỏi, Lâm Dĩ Vi vẫn xá mệnh bồi quân tử*, đồng ý đi với cô ta.
 
*Xá mệnh bồi quân tử: Liều mạng đi theo người (Người ở đây có thể là bạn bè, đồng đội, tướng quân, vua chúa), ý tỏ sự trung thành
 
“Tôi chờ cậu ở dưới lầu nhé.” Trì Tây Ngữ đã thay xong Hán phục cổ để chụp ảnh.
 
“Ừm, tôi xuống ngay đây.”
 
Theo lý thuyết, Trì Tây Ngữ không thiếu người muốn làm bạn với cô ta, bên cạnh cô ta luôn không thiếu sự náo nhiệt.
 
Lâm Dĩ Vi cũng không phải bạn thân nhất của cô ta, việc cô ta tìm cô đi dạo phố, thật sự khá bất ngờ.
 
Sau khi xuống lầu, cô mới hiểu được ngọn nguồn.
 
Người chờ cô... Không chỉ có Trì Tây Ngữ, mà còn có Trì Tây Thành.
 
Mấy người Hứa Thiến Hi sợ Trì Tây Thành muốn chết, người này khốn nạn đến thế nào, biến thái tới mức nào thì không cần phải nói rồi, tiếng xấu của vị này đã sớm vang dội khắp toàn bộ thành phố Thanh Cảng rồi…
 
Có rất nhiều sinh viên nữ muốn lấy lòng anh ta, nhưng sinh viên nữ sợ anh ta còn nhiều hơn.
 
Có một người anh trai Hỗn Thế Ma Vương* thế này đi theo, thảo nào Trì Tây Ngữ lại chỉ tìm được Lâm Dĩ Vi chịu đi dạo phố cổ cùng cô ta.
 
*Hỗn Thế Ma Vương: ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân.
 
Trì Tây Ngữ nhận ra Lâm Dĩ Vi cũng sợ anh ta, vội vàng nói: "Anh ấy cứ đòi đi theo, thật sự rất phiền, chúng ta cứ đi dạo thôi, mặc kệ anh ấy đi, có tôi ở đây, anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu.”
 
Tuy Lâm Dĩ Vi tin lời này nhưng dọc theo đường đi, ánh mắt không có chút thiện chí nào của Trì Tây Thành vẫn làm cho sống lưng cô tê dại.
 
Ban đêm phố cổ rất náo nhiệt, hai bên đường dài đều bày sạp bán các loại đồ trang sức nhỏ như trâm cài, vòng tay, cửa hàng hai bên đường cũng đều là sản phẩm kinh tế nổi tiếng trên mạng, toàn bộ đều là thực phẩm nổi tiếng trên mạng, nào là sữa rang trong ấm đất, rồi trà sữa ống trúc... Dùng để chụp ảnh sống ảo đăng lên nhóm bạn bè.
 

Lâm Dĩ Vi chụp ảnh giúp Trì Tây Ngữ, hai người vừa nói vừa cười.
 
Mặc dù có Trì Tây thành đi theo, nhưng cơ hội đi dạo phố cùng với cô ta lần này thật sự rất khó có được.
 
Ngày thường, Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không đủ tư cách đi dạo phố với cô ta, mức độ chi tiêu của các cô khác nhau một trời một vực.
 
Thông qua lần đi chơi chung này, Trì Tây Ngữ phát hiện, Lâm Dĩ Vi rất biết cách làm cho cô ta vui vẻ.
 
Về mặt này, Hứa Thiến Hi và những nữ sinh khác rất vụng về, bọn họ luôn a dua nịnh hót một cách rập khuôn.
 
Lâm Dĩ Vi sẽ không khen cô ta thật xinh đẹp, thật thời thượng, hoặc là quần áo túi xách thật sự rất hợp với cô ta, Trì Tây Ngữ đã nghe mấy lời khen này đến nỗi phát ngán rồi.
 
Cô sẽ nói: "Tây Tây, để tôi tết tóc giúp cậu nhé.”
 
“Tây Tây, lúc chụp ảnh, nếu cậu gật đầu nhẹ thì sẽ giúp cậu làm lộ ra gương mặt nhỏ của cậu đấy.”
 
“Tây Tây, những chuỗi ngọc này đều được lấy sỉ từ chợ nhỏ cả, tôi khuyên cậu trừ khi cậu thật sự thích nó, còn không thì đừng mua, dễ bị lừa tiền lắm.”
 
Cô ta dần dần phát hiện, giá trị cảm xúc mà Lâm Dĩ Vi có thể cung cấp cho cô ta lớn hơn so với đám "chị em" Hứa Thiến Hi chỉ biết nói lời hay, thuận theo cô ta nhiều.
 
Đi dạo phố với Lâm Dĩ Vi làm cô ta cảm nhận được niềm vui khi đi dạo phố.
 
Trì Tây Ngữ mua hai cốc trà sữa, đưa cho Lâm Dĩ Vi một cốc, Trì Tây Ngữ chụp ảnh hai người cầm trà sữa, đăng lên nhóm bạn bè, cùng với dòng chữ:
 
“Đi dạo phố cổ cùng chị em thật là vui, làm lơ con quỷ đáng ghét phía sau đi! [hình ảnh] [hình ảnh]”
 
Hai người chơi đến mười một giờ, đến khi tất cả các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa ngừng kinh doanh, lúc này bọn họ mới về khách sạn.
 
Trì Tây Ngữ rủ Lâm Dĩ Vi cùng đi quán bar chơi, Lâm Dĩ Vi liếc mắt nhìn Trì Tây Thành, nói: "Hôm nay tôi đến tháng, không đi được.”
 
“Ôi, cô đến tháng còn đi dạo theo tôi lâu như vậy làm gì, vậy cậu mau trở về nghỉ ngơi đi!”
 
Mắt thường có thể thấy được thái độ của Trì Tây Ngữ đối với Lâm Dĩ Vi đã thay đổi rất nhiều.

 
Lâm Dĩ Vi khẽ gật đầu, cô trở về khách sạn, lúc vào cửa, thấy Trì Tây Thành vẫn nở nụ cười ngả ngớn với cô…
 
Cô khóa trái cửa phòng, toàn thân bủn rủn nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng cũng may... Quan hệ với Trì Tây Ngữ đã tốt lên hẳn.
 
Sớm thôi, cô sẽ trở thành "chị em" tốt nhất của cô ta.
 
Cùng chia sẻ bí mật, không giấu nhau điều gì.
 
Lúc này, điện thoại di động truyền đến một tiếng "Leng keng" nhắc nhở, Lâm Dĩ Vi mở điện thoại di động ra, thấy tin nhắn wechat đến từ Trì Tây Thành.
 
Lúc trước cô đã xóa anh ta, đêm đó ở Paning Club, nhưng lại bị Trì Tây Thành cầm di động thêm vào.
 
“Trà sữa uống ngon lắm à? Anh trai đã cho em thêm ít nguyên liệu đấy nhé. [cười đểu]”
 
Ánh mắt Lâm Dĩ Vi bỗng dưng chuyển sang cốc trà sữa đã uống hết, đang được đặt bên cạnh bàn.
 
Trà sữa này là do Trì Tây Thành xếp hàng mua, lúc ấy Trì Tây Ngữ dẫn Lâm Dĩ Vi đi dạo nơi khác, cách hơn nửa tiếng sau, Trì Tây Thành mới cầm trà sữa đi đến.
 
Bởi vì có Trì Tây Ngữ ở bên cạnh, nên Lâm Dĩ Vi không thể từ chối, cô không thể từ chối bất kỳ thứ gì Trì Tây Ngữ “ban cho”.
 
Mà cốc trà sữa cũng đã được ép miệng, mùi vị trà sữa cũng rất bình thường, nên cô không nghĩ nhiều.
 
Mà Lâm Dĩ Vi lại không muốn lãng phí, mấy loại đồ uống đắt tiền như thế này, bình thường cô đều sẽ uống sạch sẽ, không để thừa giọt nào.
 
Bây giờ nhìn thấy tin nhắn của Trì Tây Thành, da đầu Lâm Dĩ Vi bắt đầu tê rần.
 
Vi Phong: "Anh đã thêm cái gì vào!”
 
Trầm: "Yên tâm, không phải thuốc đâu, chỉ là một vài thứ tốt thôi.”
 
Lâm Dĩ Vi nhảy dựng từ trên giường xuống, cô vọt vào toilet nôn một cách điên cuồng một hồi. Cô đưa tay vào trong miệng liều mạng móc ra, mãi đến khi cô đã nôn hết toàn bộ trà sữa cùng cơm tối hôm nay. Nhưng cho dù dạ dày trống rỗng sạch sẽ, cô vẫn không nhịn được mà nôn khan.
 
Không biết vì sao, chỉ là cô cực kỳ ghê tởm!
 
Cái tên khốn rác rưởi Trì Tây thành kia!
 
Huyệt thái dương của cô nảy lên ong ong, cô cảm thấy đầu mình giống như quả bóng đang phồng lên, cả mắt, mũi và miệng đều sưng lên.
 

Lâm Dĩ Vi dùng nước lạnh vỗ lên mặt, rửa sạch nước mũi, nhưng dạ dày cô vẫn co thắt từng đợt như dời núi lấp biển...
 
Cực kỳ khó chịu.
 
Lâm Dĩ Vi nén nước mắt ngồi bên giường, tay cô siết chặt thành nắm đấm, cô cố gắng khuyên mình đừng nghĩ đến chuyện ghê tởm kia.
 
Cô nhắm mắt lại, cố nghĩ về những điều tốt đẹp…
 
Cô nghĩ đến Lâm Tà.
 
Lâm Dĩ Vi không khống chế được mà ứa nước mắt.
 
Lúc này, chuông cửa vang lên, cô trông gà hóa cuốc, phòng bị hỏi: "Ai đấy?”
 
“Anh đây.” Giọng nói nghe rất biếng nhác lại hơi khàn khàn, rất dễ phân biệt.
 
Lâm Dĩ Vi cũng sợ bị người khác nhìn thấy, nên nhanh chóng mở cửa kéo Tạ Bạc vào phòng.
 
Trên người anh mang theo khí lạnh thấu xương của ngày đông, còn có mùi thơm được hòa trộn giữa mùi của hoa lan Nam Phi và cây tùng bách, đấy là mùi thơm của máy sấy quần áo trong nhà anh.
 
Tạ Bạc bị cô kéo vào phòng, xoay người đè cô gái nhỏ lên tường, anh cười xấu xa, cúi người định cắn vào cổ cô.
 
Nhưng anh lại nhìn thấy gò má đỏ ửng của cô gái nhỏ, mắt cô hơi sưng lên, và cả những giọt nước mắt lờ mờ trên gương mặt cô.
 
“Một ngày không gặp, sao lại em lại xấu thế.”
 
Anh nói xong, vẫn thân mật quấn lấy lọn tóc mai bên tai cô, cắn nhẹ vào vành tai của cô.
 
Lâm Dĩ Vi đẩy Tạ Bạc ra: "Anh tới làm gì?”
 
“Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là tôi đến gặp em.”
 
“Bây giờ anh gặp rồi đấy.”
 
“Không chọc em nữa.” Tạ Bạc nghe ra giọng điệu đuổi khách của cô, đôi mắt hoa đào của anh híp lại: “Vì chuyện của Phó Tường à, cách xử lý của tôi khiến em không hài lòng à?”
 
“Không phải đâu, Tạ Bạc.”
 
“Vậy sao em còn mặt nặng mày nhẹ với tôi chứ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận