Tình trôi theo gió

Lâm Dĩ Vi vội vàng hỏi: “Đi đâu đấy?”
 
“Mấy phong cảnh nhân tạo này có gì hay đâu mà vẽ, tôi vào trong núi vẽ chút phong cảnh thiên nhiên đây.”
 
Cô ta hiểu rõ sở trường và sở đoản của mình, phong cảnh nhân tạo nhất là kiến trúc phục cô, Trì Tây Ngữ vẽ khá là tốn sức. Nhưng mà dùng màu sắc lộng lẫy phối cho cây xanh, rừng rậm Trì Tây Ngữ am hiểu hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ta đi dọc theo đường mòn bên bờ suối, một mình đi vào trong rừng.
 
Lâm Dĩ Vi nhìn về phía đám người Hứa Thiến Hi: “Muốn đi cùng không?”
 
Hứa Thiến Hi cầm chì phác họa, khinh miệt nói: “Cô không phải tùy tùng của cô ấy à, cô đi đi, tôi đã vẽ được một nửa rồi, không đi được.”
 
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể đi theo Trì Tây Ngữ vào rừng một mình.
 
Trong không khí lất phất vài hạt mưa nhỏ, Lâm Dĩ Vi nhìn Trì Tây Ngữ đi ngược dòng, men theo bờ suối, tìm nơi trống trải có phong cảnh đẹp phù hợp để vẽ tranh. Nhưng mà tìm một lúc lâu vẫn chưa thấy được phong cảnh nào khiến cô cả Trì hài lòng cả.
 
Phía trước là hẻm núi, dòng suối dần chảy xiết hơn, vỗ lên vách đá hai bên cùng những hòn đá hình dáng kì quái nhô lên lởm chởm, tạo ra âm thanh ầm ầm. Có một thác nước nhỏ chảy từ trên vách đá xuống, đập lên mấy hòn đá nằm ngang bên trên, tạo lên ngàn tầng bọt nước.
 
Hơi nước lơ lửng trên mặt nước, có hơi lạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dĩ Vi nghe tiếng sóng càng lúc càng lớn, bất an nói với Trì Tây Ngữ: "Tây Tây, chúng ta về đi."
 
"Gấp cái gì."
 
Trì Tây Ngữ bước xuống suối, đứng lên tảng đá lớn xiêu vẹo sát bờ suối, phóng tầm mắt nhìn xung quanh khe hẹp nơi vách núi, rốt cuộc cũng vừa lòng xếp giá vẽ, chuẩn bị vẽ tranh ở đây.
 
Lâm Dĩ Vi kiểm tra tình hình xung quanh, có chút lo lắng nói: "Trời sắp tối rồi, nơi này không có ai cả, chúng ta nên quay về thôi."
 
"Chờ tôi phác họa sơ qua đã, buổi tối về nhà lên màu sau." Trì Tây Ngữ dùng điện thoại chụp phong cảnh dòng suối trong rừng, sau đó lấy ra bút chì phác thảo.

 
Lâm Dĩ Vi đành phải vừa đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ cô ta, vừa chú ý động tĩnh xung quanh, xem xem có thú hoang nào chạy ra không.
 
Nơi này cách trấn cổ không xa, chắc là không có đâu nhỉ.
 
"Vi Vi, tôi cảm thấy vẫn là cậu tốt nhất." Trì Tây Ngữ vừa vẽ tranh vừa nói: "Tính tình của cậu rất tốt, tôi thích kết bạn với người điềm tĩnh.”
 
"Có người nói tính tình của tôi rất kém."
 
"Có ư? Vậy đúng là người đó không có mắt nhìn người."
 
"Có lẽ thế, đối mặt với những người khác nhau luôn có những cách thể hiện khác nhau mà."
 
Hai người tán gẫu câu được câu mất, Lâm Dĩ Vi nghe thấy tiếng nước hình như lại lớn hơn, có chút bất an: "Tây Tây, về thôi."
 
"Gấp cái gì, còn một chút nữa."
 
"Nhưng mà..."
 
"Câm miệng, đừng làm phiền tôi! Tôi cần tập trung!"
 
Trước kia Lâm Dĩ Vi từng nhìn thấy cảnh tượng nước lũ dâng cao chỉ trong tích tắc khiến lòng người chấn động trong thời sự, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ có thể thấy cảnh tượng chân thật kia kinh khủng thế nào.
 
Tiếng động lớn vang lên ầm ầm, ngay khi hai người quay đầu lại, nhìn thấy sóng lớn cuộn trào nơi cuối hẻm núi, hai người đều ngơ ngác.
 
Vài giây sau, Trì Tây Ngữ hét lên một tiếng.
 
Lâm Dĩ Vi kéo cô ta vào trong bờ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, nước lũ mang theo sức mạnh tự nhiên cuốn sạch tất cả, xông đến khiến không ai có thể kháng cự, đồng thời bao phủ cả hai người.
 
Lâm Dĩ Vi cảm nhận được dòng nước lạnh thấu xương chui thẳng vào trong thân thể cô, khiến cô uống vài ngụm nước.
 

Cũng may... Kĩ thuật bơi lội của cô không tệ lắm, không đến mức chết đuối.
 
Ló đầu ra nhìn, thấy Trì Tây Ngữ không hề biết bơi, đập tay giãy giụa ở nơi cách cô một khoảng không xa.
 
Lâm Dĩ Vi bị dòng nước cuốn qua, cầm chặt áo Trì Tây Ngữ, Trì Tây Ngữ trong lúc tuyệt vọng như dã thú bắt được rơm rạ cứu mạng, ôm lấy Lâm Dĩ Vi.
 
Bản năng sống khiến cô ta liều mạng đè "Khúc cây di động" là Lâm Dĩ Vi xuống dưới nước để bản thân có thể ra sức trồi lên mặt nước, hô hấp kịch liệt.
 
Lâm Dĩ Vi giãy giụa thoát khỏi tay cô ta, uống vài ngụm nước mới có thể trồi đầu lên mặt nước lần nữa, hít không khí.
 
Trong khoảnh khắc cô nhìn về phía cô ta, hận thù dâng tràn lên tới não.
 
Vừa rồi cô thật sự sắp bị Trì Tây Ngữ đè dưới nước đến chết đuối!
 
Có lẽ, nếu khiến cô ta chết ở nơi này... Sẽ không ai cứu được.
 
Nhưng mà, giây tiếp theo Lâm Dĩ Vi xua tan ý nghĩ này trong đầu, không cứu cô ta thì phải đi đâu tìm anh trai đây...
 
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
 
Trì Tây Ngữ và cô cầm cự trong nước một lúc lâu, cuối cùng cũng không còn chút sức nào nữa. Lâm Dĩ Vi xác định khúc quanh của dòng suối ở ngay phía trước, một bàn tay nắm chặt Trì Tây Ngữ, tay kia thì vung lên nắm lấy dây mây rũ xuống nơi khúc quanh bên bờ suối.
 
Mấy lần tuột tay làm lòng bàn tay cô bị cắt mấy đường, sự uy hiếp của cái chết gần trong gang tấc khiến Lâm Dĩ Vi phát huy bản năng sinh tồn của mình ở mức cao nhất. Cuối cùng cô cũng liều mạng bắt được một dây mây tương đối lớn, theo quán tính, cô ném Trì Tây Ngữ lên bờ, sau đó bản thân cô cũng theo đó mà leo lên bờ.
 
Toàn thân Trì Tây Ngữ ướt đẫm, thoi thóp nằm trên mặt đất.
 
Lâm Dĩ Vi cố chịu đựng sự đau đớn, cơ thể bủn rủn như muốn tan ra từng mảnh, nâng Trì Tây Ngữ dậy chạy vào trong rừng, rời xa dòng suối đột nhiên dâng cao nơi hẻm núi.
 
Sắc trời tối đen, hai người cứ như ruồi bọ không đầu đi lung tung trong rừng một lúc, Trì Tây Ngữ bị lạnh đến đôi môi run rẩy, toàn thân lạnh như khối băng…
 

"Lạnh quá, Vi Vi, tôi lạnh quá."
 
"Tôi cũng lạnh."
 
Lâm Dĩ Vi có tốt hơn cô ta chỗ nào đâu, cô tìm nơi trống trải trong rừng để nghỉ chân, hai người cùng nhau ngồi xuống.
 
Cô hà hơi nóng muốn sưởi ấm hai tay đang đông cứng, nhưng khí nóng trong miệng cũng lạnh như băng rồi, không có chút hiệu quả nào cả.
 
Củi gỗ khô xung quanh vì trận mưa vừa rồi cũng đã trở nên ẩm ướt, không thể đốt lên được. Mà cho dù có thể đốt đi chăng nữa thì cũng không có bật lửa, Lâm Dĩ Vi làm gì có kĩ năng đánh lửa khi sinh tồn nơi dã ngoại.
 
Cô chỉ có thể ôm chặt Trì Tây Ngữ, dùng cơ thể nhiệt độ để sưởi ấm lẫn nhau thôi.
 
Tuy cách này chỉ như muối bỏ bể nhưng đây lại là cách duy nhất mà bọn cô có thể làm.
 
Lúc Trì Tây Ngữ sắp rơi vào trạng thái hôn mê, tình trạng của Lâm Dĩ Vi tốt hơn cô ta một chút. Có lẽ vì bình thường cô đã chịu nóng chịu lạnh quen rồi, nên cô có thể nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh khắc nghiệt hơn so với đóa hoa nhỏ trong nhà ấm như Trì Tây Ngữ.
 
"Trì Tây Ngữ, không được ngủ, nói chuyện với tôi đi."
 
"Vi Vi, liệu chúng ta có chết không?"
 
"Không đâu, mọi người thấy chúng ta không về, điện thoại cũng không gọi được chắc là sẽ báo cảnh sát, có lẽ đã có người đi tìm chúng ta rồi." Lâm Dĩ Vi không nói với vẻ không chắc lắm, nhưng cô không thể mất đi hy vọng được, nhất là trong hoàn cảnh này, chỉ có sức mạnh ý chí mới có thể chống đỡ cô duy trì tỉnh táo.
 
"Tôi lạnh quá, tôi lạnh quá..." Trì Tây Ngữ run run, răng va vào nhau lập cập: "Tôi sẽ chết mất."
 
"Không đâu." Lâm Dĩ Vi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần vơi từng chút một, cắn răng nói: "Tôi không muốn chết, không thể chết được."
 
Đầu óc Trì Tây Ngữ đều trở nên hỗn loạn, cô ta nắm chặt ống tay áo của Lâm Dĩ Vi, nước mắt lăn dài, khóc thút thít nói: "Tôi biết, cái gì tôi cũng biết cả, thật ra... Thật ra đám người Hứa Thiến Hi đều rất ghét tôi."
 
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
 
"Tôi từng nghe thấy... Nghe thấy bọn họ bàn tán về tôi trong toilet, nói tôi giả tạo, bọn họ cho rằng tôi không có ở đó, nhưng tôi nghe thấy ở ngay phía sau cánh cửa..." Răng cô ta cứ run lên cầm cập: "Tôi không có dũng khí nghỉ chơi với bọn họ, vì bọn họ là bạn bè duy nhất của tôi."
 
Lâm Dĩ Vi nhận cơ hội đó cầm lấy tay cô ta: "Tây Tây, bọn họ không phải là bạn bè duy nhất của cậu, còn có tôi mà."
 
Trì Tây Ngữ tuyệt vọng ôm lấy Lâm Dĩ Vi, giờ này khắc này, vẫn như lúc ở trong sông vậy, cô là cọng rơm duy nhất cứu mạng cô ta: "Xin lỗi cô, trước kia tôi đối xử với cô rất tệ, thật sự rất xin lỗi."
 

"Đều đã là quá khứ rồi, đừng nghĩ về nó nữa."
 
"Đều là giả tạo, Hứa Thiến Hi bọn họ giả tạo, tôi cũng giả tạo, tranh của tôi cũng là giả..." Cô gái dường như đang nói những lời sám hối trước lúc lâm chung: "Tôi không phải một cô gái tốt... Tôi bị bắt phải lấy càng nhiều giải thưởng, bị bắt phải ưu tú, tôi bị ép phải làm, hệt như một bức tranh triển lãm cho mọi người đều thấy. Nhưng cậu biết không, thứ tôi ghét nhất chính là vẽ tranh... Tôi còn làm chuyện ghê tởm hơn, vì để giữ tất cả những thứ này, tôi bảo ba tôi nghĩ cách giữ người kia lại, có thể tất cả những chuyện hôm nay gặp phải, đều là báo ứng."
 
Lâm Dĩ Vi run rẩy kịch liệt: "Giữ ai lại, người cậu nói là ai?"
 
"Tranh của tôi..." Răng Trì Tây Ngữ vẫn run, nói chuyện lộn xộn: "Tôi không còn cách nào khác, sau lần đầu lấy được giải thưởng, tôi đã bị ép như vậy, tôi không thể để người khác biết đó là giả... Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
 
"Cho nên người kia... Anh ta..."
 
Lời còn chưa dứt, trong rừng truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Tìm thấy rồi! Bọn họ ở chỗ này!"
 
Có một người đàn ông mặc đồ lính cứu hỏa, còn có bác sĩ mặc áo blouse trắng cùng hộ sĩ chạy tới, xa xa là tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
 
Trong cơn rối loạn, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Tạ Bạc mặc áo khoác gió màu đen, dưới ánh đèn pin lộn xộn chiếu sáng, hình dáng cơ thể anh có vẻ vừa lạnh vừa mạnh mẽ.
 
Trì Tây Ngữ nhìn thấy anh thì gào lên khóc, Tạ Bạc ngồi xổm người xuống an ủi, nói không có việc gì.
 
Cô ta nghẹn ngào không nói được câu nào, vươn tay ôm lấy anh, Tạ Bạc để mặc cô ta bám lấy anh, đôi mắt anh lại nhìn về phía Lâm Dĩ Vi phía sau, người kề sát bên cô ta.
 
Anh dùng lực nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, chặt đến mức như đang run rẩy.
 
"Không sao nữa rồi."
 
Trì Tây Ngữ ôm anh, run rẩy khóc, nước mắt rơi như mưa: "Tạ Bạc, em biết anh sẽ đến mà, anh chắc chắn sẽ tìm thấy em."
 
Ánh mắt Tạ Bạc nhìn Lâm Dĩ Vi tha thiết, mãi đến khi cô cố gắng dành ra chút sức lực cuối cùng hất tay anh ra.
 
Cô run rẩy đứng lên, đi đến cạnh cáng cứu thương của bác sĩ rồi ngã xuống như người chết.
 
Nước mắt chảy xuống, vì sự thật đã gần kề mà lại chợt bị cắt ngang nào đó...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận