Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy gửi cho cô rất nhiều bức ảnh mèo dễ thương được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, thực ra Lâm Dĩ Vi chỉ thuận miệng nói chứ cũng không thực sự quan tâm đến con mèo trong ảnh đại diện của anh ấy.
Cô không hề bấm vào ảnh, trả lời: "Thật dễ thương."
Ngang: "Tối nào em cũng về nhà muộn thế à?"
Vi Phong: "Không phải, giờ làm việc của em không cố định, phụ thuộc vào lịch học của em nữa."
Ngang: "Nếu sau này tan làm về muộn quá, tôi có thể đến đón em."
Vi Phong: "Được."
Ngang: "Ừm… Cuối tuần này em rảnh không? Có muốn cùng nhau đi uống trà sữa không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay Lâm Dĩ Vi do dự một lát rồi trả lời...
"Ừ, để em sắp xếp thời gian, chắc là được."
Cô không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối ngay, thỏa mãn cảm giác chờ đợi, đây cũng là một cách để thao túng lòng người.
Có lẽ mấy ngày tiếp theo, anh ấy sẽ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Lâm Dĩ Vi ơi là Lâm Dĩ Vi, mày đúng là một đứa con gái xấu xa, hơn nữa còn xấu xa một cách hoàn toàn tự nhiên, thậm chí không cần phải suy nghĩ...
Tóm lại, cần phải duy trì mối quan hệ mập mờ với Sở Ngang, cho dù không phát triển thành mối quan hệ đó thì quen biết với một người học trong học viện Cảnh sát cũng không có gì là không tốt.
Có lẽ anh ấy có thể giúp được cô.
Hai người câu có câu không trò chuyện một lúc thì cô nói phải đi tắm, kết thúc cuộc trò chuyện không mấy thú vị này.
...
Trong thời gian đó, mối quan hệ giữa Lâm Dĩ Vi và Trì Tây Ngữ cũng bước vào "thời kỳ nồng nhiệt".
Dưới sự tấn công đầy kiên nhẫn của cô, cô chủ nhà giàu kiêu ngạo nhưng không ngu ngốc này cũng bắt đầu lạnh nhạt với hội chị em Hứa Thiến Hi.
Lạnh nhạt với đám người Hứa Thiến Hi... Thật ra cũng không tính là thành tựu của Lâm Dĩ Vi, Trì Tây Ngữ quả thật không ngốc nhưng đại đa số thời gian đều thích giả vờ ngây thơ.
Trong lòng cô ta biết rất rõ đám người Hứa Thiến Hi có nhiều bất mãn với cô ta, cho dù không trực tiếp thẳng mặt nói ra nhưng cũng âm thầm tụ tập nói xấu sau lưng cô ta không biết bao nhiêu lần.
Sở dĩ Trì Tây Ngữ thân thiết với Lâm Dĩ Vi không phải vì cô đã cứu cô ta hay vì cô rất nghe lời cô ta...
Chỉ là bởi vì Lâm Dĩ Vi không có người bạn nào khác, ở trong trường luôn cô đơn lẻ bóng một mình, không thể cấu kết với ai khác, cô chỉ có thể coi có mình cô ta là bạn.
Điều Trì Tây Ngữ mong muốn chính là cảm giác duy nhất đó, nó khiến cô ta cảm thấy an toàn.
Hứa Thiến Hi nhận ra cô ta ngày càng lạnh nhạt với mình, có mấy lần cũng muốn nói chuyện với Trì Tây Ngữ, cười hì hì hẹn cô ta cùng đi uống cà phê ăn đồ ngọt nhưng đều bị Trì Tây Ngữ lạnh lùng từ chối, bầu không khí giữa hai người càng ngày càng trở nên gượng gạo.
Trì Tây Ngữ cảm thấy chán ghét với những trò giải trí tiêu dùng như đi dạo phố mua sắm với hội chị em nên bảo Lâm Dĩ Vi đưa cô ta đi tìm thú vui khác.
Lâm Dĩ Vi đưa cô ta đến bờ sông dưới chân cầu.
Ở đây có một mảnh lau sậy rất lớn mọc hoang dọc theo con đê bờ sông, gió thổi qua, đám lau sậy dập dềnh. Chỗ này trống trải không có ai tới, trên cầu là đường xe lửa, thỉnh thoảng lại có những đoàn xe gào thét đi qua, ầm ầm chấn động làm cho đá sỏi trên mặt đất rung chuyển nhảy múa.
Nói chuyện ở đây có tiếng vang, có cảm giác rất kỳ ảo và xa xôi. Trì Tây Ngữ rất thích nơi này, rất thích hợp để cô ta quay video ca hát nhảy múa hoặc phát sóng trực tiếp.
Cô ta kể với Lâm Dĩ Vi rằng cô ta không thích học vẽ chút nào, là ba cô ta đã ép cô ta học, thật ra hát hò nhảy múa mới là sở thích đam mê mà cô ta muốn học nhất.
Đương nhiên Lâm Dĩ Vi biết tại sao, quá trình vẽ tranh dài đằng đẵng, lượng khán giả lại nhỏ, khó được tung hô khen ngợi, không thể lấp đầy lòng hư vinh như cái hố không đáy của cô ta. Hát hò nhảy múa thì khác, chỉ cần thể hiện một chút sẽ nhận được một tràng pháo tay.
Cho nên cô ta mới giấu ba mình phát sóng trực tiếp múa hát trên mạng, nhận lấy những lời khen ngợi cũng như sự chú ý của mọi người.
Trì Tây Ngữ là một cô gái cần được chú ý và công nhận, thực ra với người có ngoại hình bình thường lại không có tài năng gì như cô ta, đây chính là thứ cô ta luôn thiếu từ khi còn nhỏ.
"Tôi rất thích nơi này! Dù là chụp ảnh hay quay video đều rất đẹp!" Trì Tây Ngữ kết thúc buổi phát sóng trực tiếp về nhảy múa, lúc thoát ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, cô ta quay lại nhìn Lâm Dĩ Vi nói: "Sao cậu lại tìm được một nơi tốt như vậy?"
Lâm Dĩ Vi không nói trước kia cô và Lâm Tà thường xuyên đến đây để vẽ phác họa phong cảnh.
Đối với mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu đến từ học viện Nghệ thuật Feger, vẽ phác họa phong cảnh phải đến một thị trấn cổ xa xôi, ở trong một khách sạn đắt đỏ nổi tiếng trên Internet.
Nhưng đối với Lâm Dĩ Vi và anh trai cô mà nói, bọn họ có thể dựng giá vẽ ở bất cứ đâu... Bên bờ sông dưới chân cầu lộng gió, trong một con hẻm chật chội bẩn thỉu và ồn ào, hay trên một con phố đông đúc...
"Nếu cậu thích, chúng ta có thể thường xuyên tới đây." Lâm Dĩ Vi ngồi ở trên đống xỉ thép xây dựng cười nói.
"Vi Vi, quen cậu đúng là may mắn."
Tàu điện ngầm đi qua mang theo một cơn gió mạnh, lau sậy bay khắp trời, Trì Tây Ngữ gỡ điện thoại di động khỏi giá đỡ, đưa cho Lâm Dĩ Vi...
"Mau, mau quay video cho tôi!"
Lâm Dĩ Vi nhận lấy điện thoại di động, quay video Trì Tây Ngữ nhảy múa từ nhiều góc độ khác nhau.
Trên thực tế, dù cô ta nghĩ rằng mình thích ca hát, nhảy múa nhưng lại không có năng khiếu trong lĩnh vực này và vũ đạo của cô ta cũng không tốt. Trì Tây Ngữ chỉ có thể làm một số động tác tạo dáng đơn giản, thậm chí còn không bằng việc đi bar nhảy.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng tràn ngập những lời chửi bới và chế giễu, cư dân mạng cũng không quan tâm cô ta có phải là đại tiểu thư hay không, cần chửi thì cứ chửi.
Nhưng trong đầu Trì Tây Ngữ luôn có thể lọc ra tất cả những bình luận tiêu cực, chỉ đọc những bình luận cô ta muốn đọc, chỉ nghe những âm thanh cô ta muốn nghe.
Đây cũng là một loại bản lĩnh, Lâm Dĩ Vi rất khâm phục cô ta.
"Tây Tây, cậu không thích vẽ như vậy mà còn có thể giành được nhiều giải thưởng lớn quốc tế như thế, đúng là lợi hại." Lâm Dĩ Vi hâm mộ nói.
"Đúng, đây chính là thiên phú." Trì Tây Ngữ kiêu ngạo quay đầu lại: "Hâm mộ cũng không được."
"Ừ, tôi cũng không có thiên phú như cậu. Tôi vẽ tranh, giáo sư Mạch nhận xét cảm xúc trong tranh quá nhiều, tính chủ đích quá mạnh mẽ làm mất đi giá trị đơn thuần của nghệ thuật. Đúng rồi, giáo sư Mạch có nhận xét về tranh của cậu không?"
"À, thầy ấy từng nói nhưng tôi cũng không nhớ lắm." Trì Tây Ngữ mất kiên nhẫn nói: "Tôi không muốn nói về hội họa, đừng quấy rầy tôi quay video."
Nói xong, cô ta cầm lấy điện thoại di động trong tay Lâm Dĩ Vi, đi đến bờ sông phía xa để chụp ảnh tự sướng.
Lâm Dĩ Vi ngồi trên những cây cột xi măng rỗng xếp dưới trụ cầu, mặt không cảm xúc nhìn cô gái bên bờ sông.
Giả sử, nếu như bây giờ cô uy hiếp Trì Tây Ngữ, ép cô ta nói ra tung tích của Lâm Tà, thậm chí lấy an nguy của cô ta ra đe dọa Trình Hữu Hoài liệu có thành công không? Liệu cô sẽ thành công cứu Lâm Tà ra không?
Đầu óc Lâm Dĩ Vi nhanh chóng xoay chuyển, phân tích mặt lợi mặt hại, tính toán nguy cơ thất bại...
Nếu như, nếu như cô ta thật sự bắt cóc Lâm Tà, bây giờ cô khống chế cô ta, có khi nào...
Biết rõ đây là cách làm ngu ngốc nhưng Lâm Dĩ Vi sắp không kìm lòng được nữa rồi!
Tốc độ huyết dịch chảy rõ ràng tăng lên, adrenaline tăng vọt, cô nhảy xuống cột bê tông rỗng, lê bước chân nặng nề đi về phía bờ sông chỗ Trì Tây Ngữ đang đứng.
Cô gái vẫn giơ cao điện thoại, điều chỉnh bộ lọc làm đẹp, chụp những bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau mà không hề biết rằng nguy hiểm đang rình rập ngay sau lưng.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động của Trì Tây Ngữ reo lên, cô ta mất kiên nhận nhận trả lời điện thoại...
"Anh, anh xuất viện rồi à?"
"Anh vẫn muốn tìm người đánh anh à? Không phải nói không có camera giám sát sao?"
"Sao có thể là Tạ Bạc? Anh không thể chỉ vì mâu thuẫn với anh ấy mà đoán bừa được."
"Không được, anh, anh không được tìm Tạ Bạc gây phiền phức cho anh ấy, anh dám!!!"
Trì Tây Ngữ cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy Lâm Dĩ Vi đang ở ngay gần phía sau, bị dọa giật mình: "Đệch! Cậu đi bộ không phát ra tiếng à?"
Lâm Dĩ Vi kìm cơn kích động không thực tế của mình lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh trai tôi..." Trì Tây Ngữ buồn bực đến giậm chân: "Anh ấy cứ khăng khăng nói, người trùm đầu đánh anh ấy ngày hôm đó chính là Tạ Bạc, nói là muốn tìm anh ấy kiếm chuyện."
"Anh ta có bằng chứng không?"
"Đương nhiên không có, chỉ đoán bậy đoán bạ thôi, nói Tạ Bạc xích mích với anh ấy, đúng là... Tạ Bạc sao có thể làm như vậy, vì nể mặt tôi anh ấy cũng sẽ không làm thế!"
Cô ta lo lắng bấm số điện thoại của Tạ Bạc, gọi cho anh...
"Mau nghe điện thoại đi! Thật tình."
Gọi mấy lần cũng không kết nối được, phần lớn thời gian Trì Tây Ngữ đều không liên lạc được với Tạ Bạc, chỉ có việc anh đến tìm cô ta, cô ta muốn tìm anh cũng không dễ dàng gì.
"Vi Vi, tôi về trước, hẹn lần sau nhé."
"À ừ, đúng lúc tôi cũng có hẹn với người khác."
"Cậu hẹn với ai?"
"Một chàng trai vừa mới quen, học ở học viện Cảnh sát."
Trì Tây Ngữ nở một nụ cười ranh mãnh: "Ồ~~ Hiểu hiểu hiểu, vậy cậu mau đi đi."
Hai người tách nhau ra ở ngã rẽ, Trì Tây Ngữ bắt xe về, Lâm Dĩ Vi lên một chiếc xe buýt đông nghịt.
Trên đường, cô móc điện thoại di động ra, mở ảnh đại diện đã lâu không liên lạc lên...
Thin.
Đầu ngón tay do dự, gõ được mấy chữ lại nhanh chóng xóa đi.
Bỏ đi, đâu cần cô phải nhắc nhở, Trì Tây Ngữ nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách liên lạc với anh.
Cô cất điện thoại di động đi.