Tình trôi theo gió

Trên đường đua vùng núi, tiếng động cơ xe đua gào thét, mấy chiếc xe chạy ra khỏi vạch xuất phát cùng một lúc, tiếng chuông điện thoại của Tạ Bạc vang lên, trên màn hình hiển thị…
 
Trì Tây Ngữ.
 
Anh không buồn nghĩ ngợi, lập tức ấn tắt tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không thích nghe điện thoại của cô ta, cũng giống việc anh không thích ăn cơm với cô ta vậy.
 
Buồn tẻ và nhạt nhẽo hết cỡ.
 
Cũng không phải là anh chán ghét gì cả, bởi vì chán ghét cũng giống như thích vậy, cần phải tiêu tốn cảm xúc.
 
Đến chuyện phiền chán mà Tạ Bạc cũng lười dành cho Trì Tây Ngữ, không có cảm xúc chính là không có cảm xúc.
 
Nội dung nói chuyện giữa hai người họ lúc nào cũng tẻ nhạt, Tạ Bạc không có tí hứng thú nào để tìm hiểu cuộc sống thiếu nữ của cô ta và thế giới tinh thần phong phú mà cô ta giả vờ rằng mình có.
 
Nhưng mà, Tạ Bạc cũng không lo chuyện nếu tương lai kết hôn, anh sẽ trải qua cuộc sống buồn chán và tẻ ngắt đến nhường nào.
 
Dù không phải Trì Tây Ngữ thì cũng sẽ là những người khác, Tạ Tư Trạc sẽ chọn cho anh một cô vợ phù hợp với lợi ích của tập đoàn Tạ thị.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bạc lại nghĩ tới Lâm Dĩ Vi, trong khoảng thời gian bọn họ tách ra này, mỗi khi thấy hơi không hài lòng, anh đều sẽ nhớ tới cô.
 
Cô cũng không thích trả lời tin nhắn là mấy, trước kia, tin nhắn anh gửi cô đều chẳng khác gì đá chìm đáy biển.
 
Gần đây cô mới sẵn lòng trả lời tin nhắn của anh, có đôi khi còn trả lời lại ngay lập tức, sẽ trả lời bằng tin nhắn thoại. Tạ Bạc chưa từng gửi tin nhắn thoại, nhưng anh sẽ cãi nhau qua điện thoại với chú vẹt ríu ra ríu rít này, sẽ nói mấy lời linh tinh, không hề có ý nghĩa gì như “Em là heo à”, “Anh mới là heo ý”.
 
Nhưng anh lại không thấy nhàm chán, anh luôn duy trì sự nhiệt tình không thể tưởng nổi này với cô, dù cô trả lời ra sao thì anh đều dạt dào hứng thú.
 
Tiếc là cô vừa mới chăm trả lời hơn thì anh đã đề nghị chia tay với cô.
 
Nếu vợ tương lai của anh không phải người mà anh muốn cãi nhau, vậy thì có là ai đi nữa cũng chẳng khác gì.
 

Lời nói không hợp nhau, có nói nửa câu cũng ngại nhiều.
 
Trời mới biết, chỉ nghĩ đến cô mà thôi, vậy mà ngay lúc căng thẳng vì giây phút quyết định thắng thua, ngay lúc adrenalin tăng vọt, chỗ đó của anh lại “cứng lên”.
 
Cô gái làm anh ghét lựu kia.
 
Thật muốn đè cô trên tường, mạnh bạo mà “đòi hỏi” cô.
 
Cú va chạm mạnh làm cả chiếc xe vang lên tiếng “kít” bén nhọn, xe đâm phải lan can đường núi, cú đâm làm chiếc xe gần như đã bị biến dạng, kim loại cọ xát vào nhau, tóe ra cả tia lửa.
 
Đôi tay Tạ Bạc nắm chặt tay lái, nhìn kính chiếu hậu phía bên trái. Một chiếc xe đua màu trắng mất kiểm soát lao tới, đẩy xe của anh ra khỏi đường đua.
 
Đó là xe trong đội xe của Trì Tây Thành, có logo W của West, trông không khác gì một thằng hề đang cười dữ tợn.
 
Anh nhìn người đàn ông đội mũ bảo hiểm, “võ trang đầy đủ” trong xe.
 
Chắc anh ta là “tử sĩ” không muốn sống mà Trì Tây Thành phái tới để hoàn thành “nhiệm vụ” có cái giá đắt đỏ mà anh ta giao: cho Tạ Bạc biết mùi.
 
Khóe môi của Tạ Bạc lạnh lùng nhếch lên, anh bỗng giẫm phanh xe, vì đang chạy như bay mà chiếc xe đua W màu trắng kia đã cách xe của Tạ Bạc một khoảng cách lớn chỉ trong nháy mắt.
 
Giây tiếp theo, Tạ Bạc chỉnh xe đua thành chế độ số tay, chỉnh số D thành số S\\L, gạt ngang cần số, lao xe về phía trước.
 
Bất kỳ một tay đua nào đều hiểu rõ vượt xe ở khúc cong với tốc độ cao nguy hiểm đến nhường nào. Người điều khiển chiếc xe đua W màu trắng bị động tác của anh làm bất ngờ nên ngây người một hồi.
 
Tạ Bạc tuyệt đối sẽ không chịu thiệt trong tay cùng một người đến hai lần, Trì Tây Thành làm lại trò cũ, không hề sáng tạo chút nào, óc heo cũng không ngu như anh ta.
 
Hai chiếc xe gần như đã cọ sát vào nhau, thân xe ma sát ra tia lửa, chiếc xe đua màu trắng cho là Tạ Bạc sẽ phản đòn nên mạnh mẽ bẻ tay lái, kết quả gian nan mà đụng phải lan can bảo hộ bên trong, kích hoạt cơ chế bảo vệ, bị ép phải tắt máy.
 
Bên cửa sổ xe, con ngươi đen thẫm của Tạ Bạc đầy vẻ khinh thường và chê bai, anh giơ tay với người đàn ông trong xe, khẽ cử động ngón tay, thông qua anh ta để chào hỏi với Trì Tây Thành trong camera giám sát thời gian thực.
 
Tiếng động cơ xe vang lên ầm ầm, xe đua lao như bay, cuốn theo cát bụi bay đầy trời, Tạ Bạc kiêu ngạo, nghênh ngang mà lái xe đi mất.
 
Anh cá là Trì Tây Thành lại phải mua điện thoại mới cho mà xem.

 

 
Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không ngờ Sở Ngang sẽ dẫn cô tới quảng trường cạnh điểm xuất phát đường núi này để xem thi đấu.
 
Trong lúc hai người họ cùng nhau uống trà sữa, Sở Ngang nói muốn đưa cô đến một nơi rất vui, Lâm Dĩ Vi không suy nghĩ nhiều đã đồng ý ngay.
 
Hiện giờ hai người họ cầm cốc trà sữa chưa uống hết trong tay, đứng trong đám người chen chúc xô đẩy ở quảng trường đường đua xe vùng núi.
 
Mỗi cuối tuần, nơi này luôn có những trận thi đấu xuất sắc, mấy đội xe cạnh tranh với nhau, họ đều khát vọng lấy được càng nhiều vinh dự và giải thưởng, làm phong phú thêm kho thành tích vinh quang của từng người.
 
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Dĩ Vi tới nơi này, cô đã quen với dòng người chen chúc xô đẩy, ồn ào, ầm ĩ và náo nhiệt của nơi đây.
 
Cả trai lẫn gái đều chưng diện sành điệu, còn mặc áo phông của đội xe mà mình cổ vũ hoặc là dùng màu nước vẽ chữ cái tiếng Anh lên mặt, thể hiện rõ từng đội đua mà họ ủng hộ.
 
Máy bay không người bám sát suốt cuộc đua để ghi lại những cảnh tượng xuất sắc trong trận thi đấu, hơn nữa còn truyền trực tiếp cảnh tượng đó đến màn hình LED siêu lớn ở bên đường.
 
Lâm Dĩ Vi nhận ra chiếc xe đua xịn được cải tạo thành một màu đen tuyền kia của Tạ Bạc, anh không chỉ một lần nói đùa rằng đó mới là “bạn gái” thực sự của anh, bởi vì nó cùng anh kề vai chiến đấu, tuyệt đối nghe theo sự chỉ huy của anh.
 
Khi cô thấy chiếc xe đua màu đen, “bạn gái” của Tạ Bạc bị cái xe đua trắng phun hình chữ W cỡ đâm cho va phải lan can bên ngoài đường núi, cô giơ tay lên che ngực theo bản năng, trái tim không khác gì đang bị treo ngược lên trên.
 
Người khác chỉ nghĩ là do tay đua trong đội xe West có kỹ thuật không tốt, gây ra một loạt các thao tác sai lầm liên tiếp, suýt chút nữa làm xe của Tạ Bạc rơi ra khỏi lan can bảo vệ.
 
Nhưng Lâm Dĩ Vi vô thức cảm thấy đây là hành động trả thù của Trì Tây Thành.
 
Trận thi đấu chấp nhận tất cả mọi sự cố ngoài ý muốn, Trì Tây Thành đã quen dùng biện pháp bẩn thỉu này, không phải lần trước cũng vậy đấy ư, anh ta làm Tạ Bạc xảy ra tai nạn xe cộ, phải nằm ở bệnh viện rất nhiều ngày.
 
May mà lần này Tạ Bạc đã đề phòng trước, anh dùng những thao tác xuất sắc và sự quen thuộc với con đường này vì đã chạy cả trăm ngàn lần để tránh va chạm một cách nhanh nhẹn và đẹp mắt.
 
Tuy trông đáng sợ nhưng không hề nguy hiểm.
 
Lâm Dĩ Vi bỏ tay xuống, lúc này cô mới phát hiện, lòng bàn tay cô đã rịn lớp mồ hôi mỏng.

 
Sở Ngang không đặt sự chú ý lên trận đua xe.
 
Thật kỳ lạ, rõ ràng đua xe là hình thức thi đấu thể thao mà anh ấy yêu thích nhất, trận đua tối hôm nay cũng rất ngoạn mục, nhưng ánh mắt của anh ấy đổ dồn lên người cô gái mặc váy trắng bên cạnh.
 
Thấy Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn hình LED lớn, Sở Ngang vốn không giỏi ăn nói cũng vui vẻ giới thiệu cho cô…
 
“Tên đầy đủ của câu lạc bộ DS là Destiny.”
 
“Destiny.” Lâm Dĩ Vi lẩm nhẩm từ này: “Vận mệnh.”
 
“Đúng thế, vận mệnh.” Sở Ngang thấy cô có hứng thú thì tiếp tục giới thiệu cho cô nghe: “Tên đó là do Tạ Bạc đặt, ồ, cậu ấy chính là người lái chiếc xe đua màu đen kia, cậu ấy cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu trong câu lạc bộ của bọn họ. Nếu em thích hình thức thi đấu này thì hẳn là cũng từng nghe thấy tên của cậu ấy. Bình thường cậu ấy bận bịu, không tham gia thi đấu nhiều, nhưng chỉ cần có cậu ấy thì vị trí quán quân của trận thi đấu thường sẽ không thuộc về ai khác nữa cả.”
 
Trong thời gian này, Lâm Dĩ Vi vẫn luôn ở trong giai đoạn cai nghiện.
 
Cai nghiện tất cả cảm giác sung sướng cả về sinh lý và tâm lý mà người đàn ông này đem lại cho cô, nhắc nhở chính mình rằng cuộc sống của cô vốn đã gập ghềnh, cứng rắn như cục đá ven lề đường.
 
Trong khoảng thời gian ở bên anh, tất cả những gì cô được trải nghiệm còn dễ vỡ hơn cả bọt biển mà nàng tiên cá nhìn thấy vào buổi sáng sớm khi mới tỉnh lại…
 
Cô không nên quen với bọt biển rực rỡ sắc màu mà anh đem đến cho cô.
 
Tỉnh táo lại đi Lâm Dĩ Vi, cuối cùng, người hoàng tử cưới chỉ có thể là công chúa, dù cô bé lọ lem đi có giày thủy tinh cũng chẳng thể trở thành công chúa được.
 
Đều là giả cả.
 
“Em còn nghĩ là anh chỉ thích e-sport mà thôi.” Lâm Dĩ Vi nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, chuyển chủ đề đến chuyện của Sở Ngang: “Không ngờ anh còn thấy hứng thú cả với đua xe nữa.”
 
Thế mà cô lại biết là anh ấy thích e-sport, chẳng lẽ là cô từng lén xem vòng bạn bè của anh ấy?
 
Cô… Muốn hiểu về cuộc sống của anh ấy ư?
 
Sở Ngang thấy hơi vui vẻ, đến nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp: “Tôi rất thích, không, ý tôi là, tôi thích cả đua xe lẫn e-sport.”
 
“Tại sao thế?”
 
“Em không thấy là hai môn thể thao này giống nhau lắm sao? Ở một phương diện nào đó thì cả hai đều làm con trai cảm thấy mạch máu sôi trào…”
 
“Em cũng có cảm giác như vậy.”

 
“Thật ư!?”
 
“Vâng.”
 
“Thật ra đàn ông con trai đều khá thích tốc độ và sự kích thích, trước kia tôi cũng muốn vào câu lạc bộ Destiny của Tạ Bạc, nhưng ba tôi không cho, ông ấy bảo tôi cứ ngoan ngoãn mà thi vào học viện Cảnh sát đi, nhà của chúng tôi cũng…”
 
Tiếng lải nhải của anh ấy dần dần xa khỏi tai Lâm Dĩ Vi.
 
Một cô gái hư sẽ biết lắng nghe có chọn lọc, lúc không muốn nghe thì dù có nói sát bên tai, cô cũng có thể không nghe thấy chữ nào.
 
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn mấy chiếc xe đua tranh tài, anh đuổi theo tôi, tôi đuổi theo anh.
 
Tạ Bạc thành công thoát khỏi nguy hiểm, trên đường đã không còn tay đua của đội West cố tình xảy ra va chạm với anh nữa.
 
Sau khi thực hiện một loạt các thao tác xuất sắc như đang khoe khoang kỹ thuật, người thông minh đều biết là nên tránh ông anh này ra, nếu không sẽ chỉ đem lại nguy hiểm và tự hại chính mình mà thôi.
 
Nửa tiếng sau, chiếc xe đua màu đen vọt qua vạch đích, dải ruy băng sặc sỡ bay múa trên không trung.
 
Người đàn ông bước ra khỏi xe, anh mặc trang phục đua xe màu đen có in hoa văn đỏ, chuyển màu dần từ nhạt tới đậm, giống như ngọn lửa rực cháy trong đêm tối.
 
Anh tháo mũ bảo hiểm có kính bảo vệ mắt xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo, sau đó tươi cười trong tiếng hoan hô của mọi người.
 
Cười một cách thoải mái và tự tin.
 
Trì Tây Ngữ đi qua chỗ anh, lo lắng mà túm lấy ống tay áo của Tạ Bạc: “Ban nãy em sợ chết đi được! Tạ Bạc! Em rất sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”
 
Cho dù nguồn cơn của sự cố ngoài ý muốn đó là do anh trai của cô ta gây ra, nhưng Tạ Bạc vẫn dịu dàng với cô ta như cũ, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Trì Tây Ngữ: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”
 
Như thể người đàn ông vừa thấy cuộc gọi tới của cô ta đã tỏ vẻ bực bội không phải là anh vậy.
 
“Ban nãy anh không nghe điện thoại của em, em thực sự rất sợ…” Trì Tây Ngữ vừa nói vừa muốn lau nước mắt.
 
“Thường thì tôi sẽ không nghe điện thoại trong lúc thi đấu.”
 
“Cũng phải, là do em không suy nghĩ thấu đáo, sau này em nhất định sẽ không gọi điện thoại cho anh lúc anh đang lái xe!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận