Tạ Bạc vừa đi ra khỏi đám người hoan hô chúc mừng, vừa cười cười nói nói với người bên cạnh, trong lúc ngước mắt lơ đãng, anh thoáng nhìn thấy Lâm Dĩ Vi ở trong đám đông.
Sở Ngang đứng bên cạnh cô, cầm cốc trà sữa giống cốc của cô, vóc dáng của anh ấy trông vừa cao vừa cường tráng, làm Lâm Dĩ Vi đang đứng bên cạnh trông như chú chim nhỏ nép vào người Sở Ngang
Cô còn mặc váy trắng, hình như anh chưa từng thấy cô có cái váy nào như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới mua à?
Mỗi lần gặp anh, cô đều mặc áo phông quần bò hoặc là áo hoodie với quần bó. Ở trước mặt anh… cô chưa từng ăn mặc thục nữ như vậy.
Ánh mắt của Tạ Bạc dính chặt vào người cô, dường như không thèm để ý việc sẽ bị người khác phát hiện… rằng điểm cuối ánh nhìn của anh chính là người tình của anh ngày trước.
Lâm Dĩ Vi thì lại bị anh nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đặc biệt là Trì Tây Ngữ còn đang đứng ở bên cạnh anh.
Cô vội vàng nói với Sở Ngang: “Chúng ta đi về nhé?”
“Nhanh vậy à?”
“Vâng, em muốn về rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi còn định giới thiệu em cho mấy người bạn của tôi nữa mà.”
“Bạn của anh?”
Trong lúc họ nói chuyện, Tạ Bạc đã đi đến chỗ bọn họ: “Tới chơi à?”
Những lời này không phải đang nói với Lâm Dĩ Vi.
“Đúng thế.” Sở Ngang cười với anh: “Không phải hôm nay cậu có trận thi đấu à? Tôi đưa bạn tôi đến đây xem, ban nãy biểu hiện của cậu quá xuất sắc, đặc biệt là lúc vượt xe ở khúc cong, tim tôi như treo ngược lên luôn rồi.”
Tạ Bạc nheo mắt lại, nhìn về phía Lâm Dĩ Vi: “Đây là… Bạn gái cậu?”
“À không phải.” Sở Ngang vội vàng xua tay: “Còn, còn chưa phải, chỉ là bạn bè mà thôi.”
Một câu “Còn chưa phải” làm ánh mắt Tạ Bạc nhìn cô trở nên hung dữ hơn đôi phần.
“Vậy không phải trùng hợp lắm ư?” Trì Tây Ngữ đi tới: “Sở Ngang, người bạn này của anh cũng là bạn thân nhất của tôi, anh nói xem Thanh Cảng có nhỏ không cơ chứ.”
“Thật ư, hai người quen nhau à?” Sở Ngang ngạc nhiên nhìn Lâm Dĩ Vi.
“Em quen Tây Tây.” Lâm Dĩ Vi nói năng cẩn thận: “Bọn em học cùng một học viện.”
Ánh mắt của cô vẫn luôn không dừng lại trên người Tạ Bạc… Giống như đang cố tình trốn tránh.
Cô sợ anh làm ra hành động khiến cô khó có thể chịu đựng, nói ra lời làm cô kinh hồn bạt vía.
“Chỉ quen Tây Tây thôi?” Tạ Bạc nói với giọng hài hước: “Không quen tôi à?”
“Có quen.” Cô mím đôi môi khô cằn: “Đều là bạn cùng trường, sao có thể không quen biết được.”
Ánh mắt của Tạ Bạc dính chặt vào Lâm Dĩ Vi như muốn xuyên qua người cô, giống như vô số lần trước đó, anh đè cô ra “chinh phạt” vậy.
Sở Ngang khẽ thầm thì để giải thích với Lâm Dĩ Vi: “Tôi quen Tạ Bạc trong lúc chơi bóng hồi cấp hai. Năm trước tôi theo cậu ấy chơi đua xe một thời gian, bị ba tôi mắng cho một trận ra trò, sau đó tôi chỉ đành xem cho đỡ thèm. Nhưng tôi đều quen với mấy người bạn ở DS, tôi thường xuyên tới xem bọn họ thi đấu.”
Lòng Lâm Dĩ Vi dần trở nên lạnh ngắt.
Cô cho rằng Sở Ngang có thể giúp cô, ai mà ngờ anh ấy cũng là người trong vòng giao tiếp của bọn họ, là bạn của Tạ Bạc và Trì Tây Ngữ.
Thế giới này thật là nhỏ, vừa vô lý vừa ly kỳ.
“Hiếm có lúc trùng hợp gặp nhau như thế này, cùng đi chơi đi.” Trì Tây Ngữ khoác tay Lâm Dĩ Vi, hạ giọng nói: “Không được từ chối, yêu đương mà còn gạt tôi, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn không thế hả?!”
“Không phải, bọn tôi không yêu đương, chỉ là…”
“Em muốn đi chơi với họ không?” Sở Ngang nói với Lâm Dĩ Vi: “Giờ còn sớm, ngày mai cũng không có tiết.”
“Cũng được.”
Lâm Dĩ Vi không muốn gây mất hứng, đặc biệt là không muốn làm Trì Tây Ngữ mất hứng. Trong tình huống này, cô không đi cũng phải đi.
Sở Ngang dắt xe motor tới đây, anh ấy ngồi lên xe, sau đó quen tay mà đưa mũ bảo hiểm cho Lâm Dĩ Vi, lúc tới cô cũng ngồi trên xe motor của Sở Ngang nên cô nhận lấy mũ bảo hiểm mà anh đưa.
Tạ Bạc lạnh lùng nhìn bọn họ, ngay lúc Sở Ngang hỏi gặp nhau ở đâu, Tạ Bạc nói: “Lâm Dĩ Vi lên xe của Lê Độ, Sở Ngang lên xe tôi đi.”
Một câu đơn giản nhưng lại sắp xếp rất rõ ràng.
Trông thì vô lý nhưng lại không hề có bất luận con đường nào để từ chối.
Không ai dám phản đối Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi và Sở Ngang liếc nhìn nhau, Lê Độ đi tới, kéo Lâm Dĩ Vi đến bên cạnh xe của mình, cười nói: “Đua xe thì không chơi motor, đây là quy định.”
Lâm Dĩ Vi bị anh ấy nài ép lôi kéo mà kéo lên xe.
Tuy Sở Ngang rất muốn ở cạnh Lâm Dĩ Vi, nhưng cô đã vào trong xe của Lê Độ, anh ấy chỉ có thể ngồi vào ghế phụ lái trên xe Tạ Bạc, nhìn Lâm Dĩ Vi với vẻ lo lắng.
Lâm Dĩ Vi lo sợ mà nhận ra, Tạ Bạc sắp xếp vị trí cho cô và Sở Ngang nhưng lại không nhắc gì đến Trì Tây Ngữ!
Không biết là do anh đã quên hay là anh cố ý làm như vậy.
Trì Tây Ngữ lẻ loi, đứng tại chỗ một mình trong nỗi xấu hổ, cô ta siết chặt bàn tay đang cầm túi xách, trơ mắt nhìn Sở Ngang ngồi lên vị trí vốn nên thuộc về cô ta.
“Tây Tây, cậu đi cùng bọn tôi nhé!” Lâm Dĩ Vi vội vàng mời Trì Tây Ngữ.
“Không cần! Tự lo cho chính cậu đi! Không cần phải lo cho tôi!”
Một cậu thanh niên khác trong câu lạc bộ DS mời Trì Tây Ngữ lên xe của mình, Trì Tây Ngữ đi qua với vẻ tự nhiên, chỉ quay đầu lại lạnh lùng lườm Lâm Dĩ Vi một cái.
Ánh mắt như những mũi băng.
Lâm Dĩ Vi hoảng hốt, cô biết nhất định trong lòng Trì Tây Ngữ đang phừng phừng lửa giận.
Cô tỉ mỉ mưu kế suy tính lâu như vậy, “tình bạn” mà cô tranh thủ và giữ gìn lâu như vậy.
Bị một câu đơn giản của Tạ Bạc đánh cho tan tác.
Cô mặc kệ chuyện Lê Độ ở bên cạnh có vô tội hay không, cô tức giận đến phát điên, dùng hết sức để đá vào xe, còn cầm mấy món đồ trang trí nhỏ trong tầm tay lên rồi ném mạnh vào cửa sổ xe.
Tạ Bạc đang trả thù cô!
Anh cố ý!
Lâm Dĩ Vi tức giận nên lại đập cửa sổ vài cái, tay cô đau đến mức tê rần.
Tính cách của cô chính là kiểu điên cuồng như vậy, thường ngày cô sẽ kìm nén, khống chế tâm trạng, không dễ dàng tức giận, nhưng một khi cơn giận bốc lên thì lại chẳng khác gì đám lửa cháy lan ra đồng cỏ, vô cùng khó tắt.
Lê Độ bị cô dọa sợ: “Vi Vi, sao, sao thế?”
“Tôi quen thân với anh lắm à?! Gọi Vi Vi cái gì, tôi không có tên chắc?”
“Không phải… Cô ghê gớm quá.” Lê Độ dễ tủi thân, anh ấy nói trong oan ức: “Cô hung dữ với tôi làm gì chứ.”
“Tạ Bạc là đồ khốn nạn không có trái tim, anh lại nghe lời đồ khốn nạn đấy răm rắp, vậy mà còn mong tôi hòa nhã với anh à?”
Hình như Lê Độ cũng muộn màng mà nhận ra điều gì đó.
Anh ấy không nói gì, chỉ khởi động xe, lái lên đường cái.
Lê Độ nhìn con đường đen như mực đằng trước, một lúc lâu sau, đợi Lâm Dĩ Vi bớt giận rồi anh ấy mới mở miệng: “Có lẽ cậu ấy khốn nạn thật, nhưng không phải là không có trái tim.”
Nhớ đến tình hình lúc vừa rồi, anh ấy nở nụ cười: “Cô không nhìn ra được sao, anh Bạc ghen đến sắp phát điên rồi.”
…
Trên xe, Sở Ngang hoàn toàn không phát hiện ra cảm xúc không thích hợp của Tạ Bạc.
Anh ấy tiện tay cầm một quả lựu trên hốc để đồ bên cạnh tay Tạ Bạc, cười nói: “Tôi không biết là cậu thích ăn lựu đấy, phải để cả mấy quả trong xe luôn cơ?”
Tạ Bạc cầm tay lái bằng một tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, không trả lời anh ấy.
Sở Ngang đã quen với tính tình không muốn nói chuyện thì sẽ không nói lời nào của Tạ Bạc, anh ấy cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Dĩ Vi.
Tạ Bạc liếc mắt qua màn hình điện thoại của Sở Ngang, ảnh đại diện hình chim cánh cụt quen thuộc đập vào mắt anh, làm anh thấy chói mắt vô cùng.
Tiếng thông báo có tin nhắn Wechat vang lên “tinh tinh”, sắc nhọn như lưỡi dao xẻo vào da thịt.
Tạ Bạc ghen, ghen như muốn lên cơn điên.
Trong vài phút ngắn ngủi này, anh lặp đi lặp lại mà xác nhận chắc chắn một điều…
Lâm Dĩ Vi là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.
“Cậu đã chạm vào cô ấy chưa?” Tạ Bạc mở miệng nói câu đầu tiên, dùng giọng chất vấn để hỏi Sở Ngang: “Đã phát triển tới bước nào rồi thế?”
Sở Ngang nở nụ cười ngây thơ và cởi mở của một chàng trai mới lớn: “Cậu nói gì thế, bọn tôi vừa mới quen nhau chưa đến hai tuần nữa, cậu nghĩ tôi là cậu chắc.”
Rõ là câu nói vui đùa nhưng Tạ Bạc lại chẳng thể cười được chút nào.
Cho dù không có nhưng sự ghen tị của anh cũng giống như ngọn lửa trong lò, bốc cháy một cách ngột ngạt và hung hăng.
Tạ Bạc có rất nhiều bạn bè bên cạnh, tươi sáng rực rỡ, ồn ào náo nhiệt.
Nhưng người anh thật sự coi là bạn tri kỉ cũng chỉ mới hai, ba người, Sở Ngang là một trong số đó.
“Cậu thích cô ấy à?”
“Rõ ràng lắm ư?”
Sở Ngang cúi đầu, xem đi xem lại vài bài chia sẻ ít ỏi về cuộc sống trên vòng bạn bè mà cô cài đặt chế độ chỉ có thể thấy bài đăng trong vòng nửa năm: “Tôi thấy cô ấy là cô gái đơn thuần, hơn nữa lại lạc quan yêu đời, tôi không cưỡng lại được kiểu con gái như vậy.”
Anh ấy liến thoắng chia sẻ: “Lần đầu tiên gặp Lâm Dĩ Vi, cô ấy đang ở cửa hàng tiện lợi cho mèo con ăn xúc xích, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô ấy, làm cô ấy sáng lấp lánh như tiên nữ vậy. Tha thứ cho khả năng miêu tả nghèo nàn của tôi đi, dù gì thì trong nháy mắt đó tôi đã biết là mình vừa gặp đã yêu cô ấy rồi.”
Tạ Bạc phác họa trong đầu, tưởng tượng cảnh tượng đẹp đẽ lúc cô cúi người cho mèo ăn dưới ánh mặt trời, sự ghen ghét làm anh gần như không thể hô hấp được bình thường.
Anh biết rất rõ khuôn mặt hồng nhan họa thủy kia, ở trong cảnh tượng như vậy, sẽ đẹp đến nhường nào.
Sở Ngang tiếp tục nói: “Cô ấy đem lại cho tôi cảm giác rằng cô ấy rất nỗ lực phấn đấu, đơn thuần tốt đẹp, tôi muốn chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Tạ Bạc cười nhạt: “Cậu có mù không thế, không phát hiện ra cô ấy giả vờ ngây thơ? Không phát hiện cô ấy lắm mưu nhiều kế à? Cô ấy đồng ý đi chơi cùng cậu rõ ràng là vì có mục đích riêng.”
“…”
Anh rất hiếm, rất hiếm khi đánh giá cay nghiệt về một cô gái đến như vậy.
Sở Ngang ngạc nhiên nhìn Tạ Bạc, nhưng lại không thấy chút chán ghét nào trong ánh mắt anh…
Sở Ngang nhận ra, Tạ Bạc và Lâm Dĩ Vi rất quen thân.
Chỉ có quen thân mới có thể nói như vậy, nếu không thân thì chỉ có sự khách sáo và lễ phép, giống như cách Sở Ngang và cô cư xử với nhau trong khoảng thời gian này vậy.
“Tạ Bạc, sao cậu lại nói như vậy?”
“Vì là bạn bè nên tôi khuyên cậu, cậu không chơi lại cô ấy được đâu, nhân lúc còn sớm thì mau quay đầu lại đi.”
“Chẳng lẽ cậu từng yêu đương với cô ấy ư?” Sở Ngang thấy lòng mình lạnh ngắt: “Đừng bảo cô ấy cũng là một trong số mấy bông hoa bên cạnh cậu.”
Phần đuôi mắt của Tạ Bạc run rẩy, một lát sau, anh lẩm bẩm hai chữ: “Không phải.”
Sở Ngang khẽ thở phào, nhưng rồi lại nghe thấy anh từ từ cất lời, không khác gì giọng nói của ác ma…
“Cô ấy là người tình của tôi, bọn tôi từng ngủ với nhau rồi.”