Buổi tối, trên bầu trời có những hạt mưa bụi bay lất phất. Lâm Dĩ Vi đi ra cửa hàng tiện lợi, làn gió lạnh lẽo phả vào mặt khiến cơ thể đang ấm áp thoải mái của cô cũng mau chóng rét run.
Cô nhìn thấy Sở Ngang đang đứng dưới mái hiên.
Anh ấy mặc chiếc áo khoác bóng chày màu xanh lá cây khiến thân hình càng thêm cơ bắp và khỏe khoắn hơn, bờ vai rộng mang lại một cảm giác rất an toàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chờ Lâm Dĩ Vi mở lời, Sở Ngang đã gãi đầu rồi giải thích với vẻ mặt ngại ngùng: “Cửa hàng tiện lợi cách trường không xa lắm, tôi thấy đi taxi hơi tốn kém, mà giờ lại không có xe buýt. Trời mưa nhìn thế này cũng không phải bé, về đến nơi chắc chắn quần áo cũng ướt đẫm. Nếu em có ô thì thôi, còn nếu không có thì để tôi che cho em.”
Trong tay anh ấy có cầm một chiếc ô màu đen đầu tròn.
Đôi khi Lâm Dĩ Vi cảm thấy Sở Ngang nói rất nhiều, có lẽ vì cái tính thích giải thích của anh ấy, giải thích nguyên nhân rồi lại giải thích động cơ…
Nếu đây mà là Tạ Bạc thì chắc anh còn chẳng thèm giải thích một lời mà cứ thế kéo thẳng cô vào trong ô của anh luôn. Dù Lâm Dĩ Vi có mang ô đi chăng nữa thì cái ô cũng sẽ bị anh ném đi mà thôi.
Tạ Bạc còn chó điên hơn cả Trì Tây Thành, trong khi Sở Ngang là kiểu con trai bình thường tuân theo các khuôn khổ.
Anh ấy giơ chiếc ô màu đen lên rồi nói với Lâm Dĩ Vi: “Cùng đi nhé.”
“Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Dĩ Vi bước tới, Sở Ngang cầm ô giúp cô che mưa.
Thân ô mạnh mẽ cứng cáp giống như cơ thể Sở Ngang, mang lại cho người khác một cảm giác cực đáng tin cậy.
Từng hạt mưa rơi liên tiếp xuống chiếc ô tạo thành những tiếng lộp độp, dường như vì sự xuất hiện của Sở Ngang mà ông trời nhân từ đổ mưa lớn hơn, lúc này Sở Ngang lại thành người tới rất đúng lúc.
Sở Ngang cầm ô nhưng không dám chạm vào cô, giữ khoảng cách bằng một nắm đấm với cô.
Thật ra Lâm Dĩ Vi không mấy để tâm đến việc Sở Ngang có chạm hay nắm tay mình không, song anh ấy lại vô cùng cẩn thận, không dám đụng chạm vô cớ để tiếp tục duy trì được mối quan hệ an toàn và ổn định của hai người.
Trước cổng trường, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao tới khiến nước bắn tung tóe.
Lâm Dĩ Vi giật mình hét lên, Sở Ngang nhanh tay nhanh mắt nên kéo cô về phía sau, thế là nước bẩn bắn hết lên người anh.
“Anh có bị ướt không?” Cô lo lắng hỏi.
“Không sao, bọn anh thường xuyên bị ướt lúc huấn luyện dưới trời mưa lắm.”
“Cảm ơn anh nhé, Sở Ngang.”
“Không có gì.”
Lâm Dĩ Vi ngẩng đầu nhìn về phía đó và thấy chiếc SUV màu đen lái vào cổng chính của trường, sau đó biến mất ở cuối đường Hương Chương dành cho người đi bộ.
Khốn kiếp…
Sở Ngang đưa Lâm Dĩ Vi đến cửa ký túc xá. Tầm giờ này có đông người qua lại khu ký túc xá, với ngoại hình và dáng người xuất sắc thì Sở Ngang đã tự nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý, phần đông các cô gái đều thoáng nhìn lén anh.
Nhưng trong mắt Sở Ngang chỉ có cô gái đang được anh ấy bảo vệ dưới ô mà thôi, Sở Ngang vẫy tay với cô: “Đến nơi rồi, em nghỉ ngơi sớm nhé, buổi tối đừng ngủ muộn quá.”
“Ừm, anh cũng thế nhé, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.”
Một sự tương tác đúng mực, không hề tạo ra sự mập mờ lãng mạn nào cả.
Lâm Dĩ Vi đưa mắt nhìn Sở Ngang rời đi, sau đó chuẩn bị quay người lên phòng thì chợt thấy chiếc xe SUV màu đen của Sở Ngang đang đỗ trước cửa ký túc, đôi chân dài miên man của người đàn ông duỗi thẳng ra khỏi xe.
Tạ Bạc không che ô, cũng chẳng ngại đi đường bị mưa làm ướt quần áo. Anh thong thả đi qua mấy bậc cầu thang ký túc xá rồi bước tới mái hiên.
Trên tay anh là một bó hoa hồng Diana lớn đang nở rộ rực rỡ.
Cánh hoa hồng thơ mộng, sang trọng quý phái.
Nhịp tim Lâm Dĩ Vi tăng mạnh khó có thể kiểm soát, cô trơ mắt nhìn anh đi về phía mình.
Đôi môi mỏng của Tạ Bạc hơi mím lại, đường nét trên gương mặt sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng quyết đoán, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa âm mưu.
Lâm Dĩ Vi đề phòng nhìn anh, cho đến khi…
Anh đi lướt qua cô.
Cô ngửi thấy mùi hương sang trọng xa hoa của hoa hồng Diana.
“Tạ Bạc! Anh tới rồi!”
Lâm Dĩ Vi quay lại, nhìn thấy Trì Tây Ngữ diện một chiếc váy voan màu xám đủ để đóng băng trong trời đông này. Cô ta đứng trước cửa vẫy tay với anh, nở nụ cười ngọt ngào rực rỡ.
“Tây Tây.” Tạ Bạc dịu dàng cất tiếng gọi cô ta: “Sao em mặc ít thế, cẩn thận không lạnh đấy.”
“Không sao đâu, em không lạnh.”
Tạ Bạc đưa bó hoa hồng Diana vào tay Trì Tây Ngữ, cô ta cảm thấy thẹn thùng lo sợ rồi nhận lấy bó hoa hồng trắng to lớn đầy sức sống: “Anh gọi em xuống làm em còn tưởng có chuyện gì cơ.”
“Sao hả, có chuyện mới có thể tìm em ư?”
“Không! Không phải vậy.”
Hai má Trì Tây Ngữ ửng hồng, ngay cả đôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Hạnh phúc tới đột ngột quá, Trì Tây Ngữ cảm thấy sung sướng đến mức choáng váng: “Vui lắm, em thấy rất vui.”
“Em thấy vui thì tôi cũng cảm thấy đáng giá.”
“Nhân tiện, Tạ Bạc này, em đã nói rõ ràng với ba về chuyện của anh trai em rồi. Người gây chuyện ở cổ trấn lần trước là anh trai em chứ không phải anh. Anh trai em phát điên rồi cắn người, ba em cũng biết cái kiểu tính tình anh ấy ra sao nên chỉ cần giải thích rõ ràng với ông ấy là sẽ không ảnh hưởng gì tới mối quan hệ của hai nhà, ông ấy đang bảo cuối tuần mời anh tới nhà đấy…”
Trì Tây Ngữ vội vàng giải thích cho đến khi đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên môi cô ta.
Toàn thân Trì Tây Ngữ run lên.
“Suỵt.” Tạ Bạc ra hiệu cho Trì Tây Ngữ im lặng rồi chậm rãi tiến lại gần gương mặt ngọt ngào phúng phính ấy, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi đến tìm em không phải vì những chuyện này… Đừng nhắc tới anh trai em nữa.”
Gương mặt của Trì Tây Ngữ đỏ bừng như một quả cà chua chín, trong lòng như có vô số con nai con đang chạy loạn lên.
Cô ta gần như không dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai ngời ngời của người đàn ông ấy.
“Tôi đi ngang qua cửa hàng hoa và thấy loài hoa này rất hợp với em.” Đầu ngón tay anh vuốt ve những cánh hoa hồng Diana mong manh, đồng thời lấy một chiếc túi xách Hermes ra: “Chiếc túi này cũng được đặt trước vì em.”
Một bó hoa, một chiếc túi xách đắt tiền phiên bản giới hản, món quà chẳng tốn chút suy nghĩ và dù đơn giản chỉ cần bỏ tiền ra là được thì vẫn đủ để khiến cô gái đang rơi vào lưới tình phải chết mê chết mệt nở nụ cười đầy rạng rỡ với Tạ Bạc.
Nhất là Tạ Bạc còn công khai tặng quà cho cô ta ở ngay dưới tầng ký túc xá nữa. Đứng ở nơi bao nhiêu người qua lại, hành động này đã bắn trúng vào lòng ham hư vinh của cô ta.
Trì Tây Ngữ cảm thấy hạnh phúc khôn tả, khẽ đưa tay ra ôm lấy Tạ Bạc.
Có lẽ đây là lần duy nhất mà hai người họ có sự đụng chạm trong hơn mười năm quen biết tới nay.
Lâm Dĩ Vi không đứng xem chuyện hay với mọi người, cô quay người đi thẳng lên tầng.
Tạ Bạc dùng một tay ôm lưng Trì Tây Ngữ, đôi mắt dõi theo bóng lưng của Lâm Dĩ Vi cho đến khi cô khuất dạng ở cuối chỗ rẽ hành lang.
…
“Ý nghĩa của hoa hồng trắng là chỉ tôi mới có thể xứng đôi với em.”
Trong ký túc xá, Trì Tây Ngữ nói không ngớt lời với các chị em trong nhóm: “Đây là loài hoa dành cho mối tình đầu.”
Hứa Thiến Hi liếc mắt nhìn Lâm Dĩ Vi vẫn giữ im lặng nãy giờ, cười bảo: “Cũng không phải. Cậu và Tạ Bạc ở bên nhau từ nhỏ, dù trước đây có Diệp An Ninh thì sao chứ. Nói thẳng ra, Tây Tây mới là bạn gái chính thức và là vợ sắp cưới của anh ấy, những người khác đứng dịch sang một bên đi.”
“Đừng có so sánh tôi với Diệp An Ninh.” Sắc mặt của Trì Tây Ngữ hơi lành lạnh: “Cô ta thì là cái thá gì.”
Dạo gần đây, sức chịu đựng của Trì Tây Ngữ với Hứa Thiến Hi ngày càng giảm bớt, cô ta quay lại nắm tay Lâm Dĩ Vi rồi hào hứng chia sẻ niềm vui với cô: “Cuối tuần sau ba tôi muốn mời Tạ Bạc tới nhà, đây cũng coi như là để làm dịu mối quan hệ của hai nhà chúng tôi. Tôi dự định là tổ chức một bữa tiệc hóa trang tại nhà rồi mời những bạn bè trong giới xã giao tới nhà chơi. À Vi, cậu cũng tới nhé.”
Lâm Dĩ Vi thầm thấy vui mừng nhưng cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, cô tỏ ra lo lắng: “Nhưng mà… Anh trai cậu…”
“Cậu yên tâm, tên anh trai đáng ghét kia của tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện như lần trước đâu, cậu có thể yên tâm đến chơi.”
“Ừm, được thôi.”
“Phải rồi, tôi cũng có mời Sở Ngang tới. Hì hì, cho anh ấy đến làm bạn trai cậu, chắc chắn sẽ hạ gục được tất cả đám con trai mà tôi mời đến! Tất nhiên là trừ Tạ Bạc ra.”
“Được.” Lâm Dĩ Vi đồng ý một cách sảng khoái.
Trong hai ngày đó, Tạ Bạc và Trì Tây Ngữ bên cạnh nhau như hình với bóng ở trường, khi đi hai người khi về một đôi, thể hiện tình cảm thắm thiết.
Rõ ràng là giữa hai người họ chỉ còn thiếu mỗi cái công khai chính thức nữa mà thôi.
Lâm Dĩ Vi đã để Tạ Bạc chọn giữa cô và Trì Tây Ngữ, Tạ Bạc lựa chọn Trì Tây Ngữ.
Không hề nghi ngờ mà cũng không hề bất ngờ.
Lâm Dĩ Vi không ngạc nhiên chút nào.
Giữa cô và lợi ích, tất nhiên Tạ Bạc sẽ chọn cái có lợi cho mình. Cho dù từng có cảm xúc thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Đã thế, việc cô hẹn hò với Sở Ngang cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.
Qua điện thoại, Sở Ngang nói với Lâm Dĩ Vi rằng anh ấy định từ chối tham gia bữa tiệc hóa trang bởi vì không thích tham gia những buổi party của các cô ấm cậu ấm như này. Những người mà Sở Ngang quen biết trong câu lạc bộ đua xe DS cũng là vì anh ấy thích môn thể thao này nên mới trở thành bạn của Tạ Bạc từ lâu.
Song khi biết tin Lâm Dĩ Vi cũng đến do Trì Tây Ngữ nói nên Sở Ngang mới đồng ý.
Từng ngày, Sở Ngang đều mong chờ rằng có thể gặp lại cô.
Anh ấy đã bắt đầu học cách nói về tình yêu rồi.