Chiều thứ tư, các giảng viên của học viện Nghệ thuật Feger có buổi họp nên không có lịch học. Sở Ngang hẹn Lâm Dĩ Vi ra ngoài trường và cùng tới một cửa hàng quần áo cosplay có tên là “Mèo 2D” để lựa chọn trang phục cho buổi tiệc hóa trang.
Hai người đều không có nhân vật cụ thể nào để hóa trang nên lượn lờ qua lại một lúc rất lâu. Khi đi ngang qua góc dãy giá treo quần áo hai tầng nhiều màu sắc, hai người nhìn thấy Trì Tây Ngữ và Tạ Bạc cũng ở đó.
Trì Tây Ngữ giơ chiếc váy lụa kiểu Trung màu xanh bạc hà lên ướm thử trước gương: “Em mặc đồ Hán phục được không nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bạc lặng lẽ ngồi bên ghế sô pha, chiếc áo len màu đen tôn lên dáng người cân đối của anh. Tạ Bạc hơi lười biếng nghiêng người.
Anh chậm rãi quan sát Trì Tây Ngữ sau đó nhìn ra phía sau cô ta, đối mặt với chiếc gương và nhìn thẳng vào Lâm Dĩ Vi.
“Em mặc gì cũng đẹp.”
“Hừ! Nói cho có!” Trì Tây Ngữ bĩu môi yêu kiều: “Nếu mà bảo anh chọn giúp em thì chắc là cái nào anh cũng bảo đẹp mất.”
“Bởi vì đó là sự thật.” Cặp mắt đào hoa của Tạ Bạc hơi cong lên nhưng lại không có chút nhiệt độ nào: “Nếu như tôi chỉ chọn bừa một bộ giúp em thì đó mới là làm cho có, phong cách của em đa dạng như thế đã khiến tôi hoa mắt lắm rồi.”
Lâm Dĩ Vi nhìn về phía Trì Tây Ngữ, nhìn thấy gò má của cô ta hơi ửng hồng là hiểu cô ta ăn chỗ thính dối trá này của Tạ Bạc nhiều cỡ nào.
Trì Tây Ngữ là cô gái không muốn lựa chọn, cái gì cũng muốn, từ nhỏ đến lớn cô ta đã như thế. Tạ Bạc hiểu mọi nhu cầu của cô ta nên mỗi câu trả lời đều có thể thỏa mãn cô ta một cách hoàn hảo và khiến cô ta hạnh phúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không được không được. Tạ Bạc, hôm nay nhất định anh phải chọn giúp em một bộ.”
“Một bộ thôi ư, sao không lấy cả ba luôn, mỗi tiếng đổi một bộ.” Tạ Bạc thản nhiên trả lời: “Bộ này theo phong cách Trung Quốc, bộ vừa nãy mang phong cách cáo hồng Linabell cũng rất đẹp, thêm một bộ Nữ hoàng băng giá nữa… Bữa tiệc hóa trang kéo dài ba tiếng đồng hồ, em sẽ không thấy chán đâu.”
“Ý kiến hay! Như thế thì em không phải băn khoăn nữa rồi!”
Nói xong, Trì Tây Ngữ đi thẳng tới trước quầy rồi nói mong muốn của mình với chị gái trước quầy làm theo yêu cầu như nào, tùy chỉnh rồi cách may đo, thêm một vài chi tiết nhỏ linh tinh nữa.
Ánh mắt của Tạ Bạc lại rơi vào người Lâm Dĩ Vi một lần nữa.
Cô vẫn đang đứng bên quầy hàng để lựa chọn những bộ quần áo lộng lẫy sặc sỡ. Có vẻ như nhiệt độ trong cửa hàng khá cao nên làn da trắng nõn của cô như phủ thêm một lớp mật ong, mang lại cảm giác mạnh mẽ khỏe khoắn.
Giống như lúc cô ôm chặt anh rồi rướn người co rút, cô cũng lộng lẫy tươi tắn như thế này.
Lâm Dĩ Vi đang chọn trang phục với Sở Ngang, Sở Ngang không am hiểu mấy nhân vật cosplay này lắm nên đã nhờ Lâm Dĩ Vi chọn giúp anh một bộ phù hợp.
Lâm Dĩ Vi ngắm nhìn vóc dáng cường tráng cao ráo của anh rồi cười nói: “Thân hình anh thế này thì vào vai người sói là cực kỳ hợp.”
Vốn chỉ nói đùa, nào ngờ Sở Ngang lại tin là thật, anh ấy chọn một bộ quần áo người sói màu xám lông lá ra: “Nghe lời em vậy, bộ này đi.”
“Bộ này thật hả?”
“Ừm, em nói tôi hợp thì chắc chắn là hợp rồi.”
Lâm Dĩ Vi mở bộ quần áo trên tay anh ấy ra rồi nhổ phần lông thô ráp: “Liệu có bị khó chịu không nhỉ?”
“Không sao đâu, chơi vui mà.” Sở Ngang bỏ bộ đồ người sói lông lá vào trong giỏ hàng rồi tập trung giúp Lâm Dĩ Vi tìm kiếm đồ mặc: “Em chọn đi rồi chúng ta ra tính tiền.”
“Em vẫn chưa biết nên mặc gì.”
Sở Ngang nhìn thấy một chiếc áo choàng màu đỏ có mũ bèn cầm lên: “Cô bé quàng khăn đỏ thì sao?”
Lâm Dĩ Vi cười nói: “Anh đóng vai người sói, em vào vai cô bé quàng khăn đỏ thì em phải trốn anh rồi, không thể bị anh ăn thịt được.”
Sở Ngang bị cô trêu thế thì mặt mày bỗng đỏ ửng lên: “Thì… Thì như vậy hai ta đi cạnh nhau mới giống một đôi chứ.”
Lâm Dĩ Vi ngắm nhìn bộ áo choàng màu đỏ có mũ lót lông này thật kĩ. Cửa hàng này không cho thuê nên chỉ có thể mua, chiếc áo choàng này khá đơn giản và dễ mặc, nếu mặc hàng ngày thì cũng không có gì lạ.
“Tôi thấy cũng được.”
“Bên trong có chỗ thay đồ đấy, em vào thử đi.”
Sở Ngang đưa bộ đồ đó cho Lâm Dĩ Vi để cô mang quần áo đi thử. Lâm Dĩ Vi bèn cầm hẳn mấy bộ váy mà cô đã chọn được từ nãy để thử một lượt, xem có cái nào hợp không.
Đây là lần thứ hai cô tới nhà Trì Tây Ngữ, tầng hầm bí mật đó…
Lâm Dĩ Vi muốn nhân cơ hội đó để điều tra sâu hơn, vậy nên quần áo và giày dép phải là thứ dễ di chuyển.
Cô cầm chiếc áo choàng màu đỏ có mũ vào phòng thay đồ, chưa kịp đóng cửa thì chợt có người đẩy cửa vào và giơ tay chặn cánh cửa lại.
Lâm Dĩ Vi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy không chút gợn sóng của Tạ Bạc, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch mang vài phần tà ác.
“Em thực sự đã hẹn hò với cậu ta.”
Lâm Dĩ Vi nhíu mày, định mở cửa đẩy anh ra ngoài. Tạ Bạc không cản cô mà để cô đẩy mình, nhưng một giây sau Lâm Dĩ Vi lại nhanh chóng kéo anh vào rồi đóng cửa lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng cười nói loáng thoáng.
Có người vào thay quần áo.
“Anh định làm gì?” Cô khẽ hỏi, bàn tay níu cổ áo của người đàn ông rồi hơi đẩy anh.
“Đến hỏi em một chút thôi, mấy ngày không gặp rồi.” Tạ Bạc tựa lưng vào bức tường gỗ của phòng thay đồ, anh kéo cô gái sang rồi cúi đầu xích lại gần tai cô, thì thầm: “Hẹn hò với bạn của tôi à?”
“Không phải anh cũng hẹn hò với bạn của tôi sao.” Lâm Dĩ Vi cũng nhón chân nói, không ai chịu nhường ai.
Sợ phòng bên cạnh nghe thấy nên cô nói rất bé, hơi thở nóng rực quanh quẩn tạo thành một bầu không khí thân mật mập mờ.
“Xin lỗi nhưng mà tôi không chạm vào cô ta.”
Tạ Bạc không muốn giải thích là ba anh yêu cầu, anh lựa chọn giải thích chuyện mà anh coi là quan trọng, lại còn xin lỗi nữa.
Lâm Dĩ Vi cảm thấy anh như một tên ngốc.
“Dở hơi à, ai thèm quan tâm chứ.” Cô nhìn anh đầy khinh thường: “Tôi có đối tượng hẹn hò rồi.”
“Lời đề nghị lúc trước vẫn chưa hết hiệu lực.” Bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy cằm cô, đôi mắt đầy nóng bỏng: “Cắt đứt với cậu ta đi, em biết là tôi không chịu được điều đó mà.”
“Tạ Bạc, anh đừng nực cười thế, chính là đã chọn Trì Tây Ngữ.”
Bên ngoài có tiếng cười nói nên Lâm Dĩ Vi chỉ có thể gằn từng chữ thật nhỏ, gần như chất vấn bên tai anh: “Lại còn quay lại đây yêu cầu tôi không được hẹn hò với chàng trai khác nữa, anh có phải hơi quá đáng không?”
“Cho tôi thêm chút thời gian để tôi giải quyết nốt chuyện này.”
“Tôi không muốn chờ.”
Lâm Dĩ Vi cũng sẽ không chờ, dù cô có thể thì Lâm Tà cũng không chờ nổi.
Cô muốn Tạ Bạc hoàn toàn đứng về phía cô, nếu không thì… Cái gì cô cũng không cần.
“Dĩ Dĩ, em đang ép tôi à?”
“Cứ coi như là thế đi.”
“Em thậm chí còn không nói cho tôi biết là em muốn gì.”
“Trước tiên anh phải cam đoan với tôi rằng giữa tôi và Trì Tây Ngữ, anh chọn tôi thì tôi mới có thể nói cho anh được.”
“Không được.” Tạ Bạc không phải người mạo hiểm, anh ghét nhất là đầu tư mạo hiểm: “Em nói trước.”
“Anh xem đi, chúng ta lại rơi vào bế tắc nữa rồi đấy.”
Tạ Bạc ngửi mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng bên phần tóc mai của cô. Hai mắt anh nhắm nghiền, đầu ngón tay dời xuống rồi nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác giúp cô, lòng bàn tay thô ráp ma sát chiếc cổ mịn màng: “Tôi thay quần áo giúp em, màu đỏ hợp với em lắm.”
Lâm Dĩ Vi cảm giác từng luồng điện tê dại lướt qua da cô…
Anh hiểu rõ từng chỗ mẫn cảm của cô.
“Không được, Tạ Bạc, không được…” Hơi thở cô dồn dập, giọng nói run run không ổn định.
Người đàn ông cong môi, nở nụ cười xấu xa tà ác: “Thế mà còn ôm tôi không buông.”
“Đồ khốn!”
Anh cởi từng chiếc áo của cô ra, áo khoác, áo len, áo lót… Rồi thay cho cô chiếc váy cô bé quàng khăn đỏ. Mỗi sợi dây bên hông đều được đầu ngón tay của anh buộc lại cẩn thận thành chiếc nơ xinh xắn, siết chặt khiến cơ thể cô không thể đứng vững…
Sự đụng chạm thô bạo và nụ hôn tàn bạo… Cùng với rất nhiều những thứ khác.
Tạ Bạc không buông cô ra cho đến khi hai má Lâm Dĩ Vi chuyển sang màu hồng mà anh thích.
“Em có thể suy nghĩ một chút, xem khi nào nên thẳng thắn với tôi.” Anh lưu luyến ôm cô từ phía sau: “Trong thời gian này đừng để cậu ta chạm vào em.”
“Tạ Bạc, tôi không cần anh xía vào chuyện của tôi.”
“Không sao, ngón tay nào của cậu ta chạm vào người em thì…” Tạ Bạc hôn lên tai cô, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng đầy uy hiếp: “Tôi sẽ chặt ngón tay đó của cậu ta.”
“...”
Anh lật người cô lại rồi hôn lên má cô, hoàn toàn coi Lâm Dĩ Vi thành vật sở hữu của mình, lưu luyến, khát vọng…
“Tôi yêu em, Dĩ Dĩ.”
“Anh yêu con khỉ ấy, anh đúng là đồ rác rưởi.”
Anh không những không giận mà còn cười cười rồi cắn môi dưới của cô: “Mấy lời muốn mắng tôi cứ giữ lại đến sau này lúc tôi muốn em rồi nói tiếp.”
Tạ Bạc nói xong rồi thẳng tay đẩy cô ra khỏi phòng thử đồ.
Vừa bước ra ngoài thì Lâm Dĩ Vi lại đụng mặt Trì Tây Ngữ: “Ơ Vi, cậu mặc bộ đồ khăn quàng đỏ này đẹp đấy. Hả, nhưng mà sao mặt cậu đỏ thế?”
“Hơi nóng một chút.”
“Ừm đúng thế thật, mà váy này nhiều dây nhỉ, nếu khó mặc quá thì bảo tôi qua giúp.”
“Tôi mặc được rồi.”
“À mà cậu có thấy Tạ Bạc không? Tôi không tìm thấy anh ấy.”
“Không thấy. Cậu có thấy Sở Ngang đâu không?”
“Anh ấy đang chờ cậu bên ngoài đấy! Mau ra đi, cho anh ấy xem thử cô bé quàng khăn đỏ siêu đáng yêu này.”
Lâm Dĩ Vi bước ra ngoài, đáy mắt Sở Ngang có chút trầm trồ khi nhìn thấy cô, anh ấy giơ tay lên với cô.
Cô mỉm cười đi tới trước gương rồi ngắm nghía.
“Đúng là em hợp với màu đỏ thật đó.” Sở Ngang kiềm chế nhịp tim đang đập liên hồi, đứng trước gương với cô rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Dù không đội mũ trùm đầu nhưng dáng người cường tráng kết hợp với bộ trang phục lông thú người sói này cũng không thể che giấu được khí chất hoang dã của Sở Ngang, đứng cạnh cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu giống như phiên bản đời thực của Người đẹp và Quái vật vậy.
Nếu như đội mũ sói thì lại càng giống hơn nữa.
Tiếc là đàn ông hoang dã không có sức hút đối với cô.
Nhìn thấy Sở Ngang lúc này thì Lâm Dĩ Vi lại càng thêm chắc chắn điều đó.
Hai người chọn quần áo xong xuôi bèn đi tính tiền, nhân viên đứng trước quầy nói: “Tổng hai bộ là hai ngàn năm trăm tệ, anh Tạ đã thanh toán rồi ạ.”
Lâm Dĩ Vi quay đầu lại thì thấy Tạ Bạc đang bước ra khỏi phòng thử đồ, anh nâng tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khẽ đung đưa.
Sở Ngang ngoảnh lại, đúng lúc ấy Lâm Dĩ Vi cũng đeo khăn lên và che đi dấu hôn rõ ràng trên cổ mình.