Tình trôi theo gió

Lâm Dĩ Vi sốt đến độ mơ màng, cảm giác ai đó đang đắp chăn cho mình khiến cô cố gắng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy Tạ Bạc đang vén chăn cho cô.
 
Anh xong việc bèn đi đến cạnh giường, kéo đầu cô ra, để cô dựa vào anh thoải mái nghỉ ngơi.
 
Anh rất ít khi dốc lòng chăm sóc một người như vậy, đến cả chó cưng Berger của anh mà anh còn chưa từng vén chăn cho nó, trông nó suốt đêm, dù con chó là người bầu bạn bên cạnh anh lâu hơn bất cứ người nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi náo loạn một trận, cái trán của Lâm Dĩ Vi càng ngày càng nóng. Cô kiệt sức, rệu rã tựa vào bờ vai rắn chắc của anh, để mặc anh ôm cô, ngửi hương thơm trên người cô, mở môi cô ra rồi nhẹ nhàng cọ xát.
 
Lâm Dĩ Vi không ngủ, thế nhưng cô chẳng còn đủ sức nhấc nổi đầu ngón tay lên nữa là, chỉ khao khát nhìn anh bằng đôi mắt tựa như biết nói…
 
Tạ Bạc là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, không còn gì nữa… Dù vừa rồi anh đã phá hỏng kế hoạch của cô, không cần biết anh vô tình hay cố ý, cô chỉ biết một điều rằng nếu không nắm được Tạ Bạc, bóng dáng chàng trai gầy gò biến mất trong màn sương sớm tại ngõ nhỏ sẽ là lời từ biệt sau cùng trong cuộc đời của anh ấy.
 
Cô muốn gặp lại Lâm Tà, muốn hỏi anh ấy rốt cuộc… Vì sao.
 
“Tôi không muốn anh đối đầu với nhà họ Trì.” Cô cố gắng nâng cánh tay không còn sức lực vuốt ve mặt anh, cọ vào chiếc cằm lún phún râu của anh: “Anh chỉ cần tìm anh ấy, giúp anh ấy chạy thoát, chỉ cần đơn giản vậy thôi, chắc chắn anh sẽ làm được.”
 
Cô cố gắng làm cho ánh mắt của mình dịu dàng nhất có thể.
 
Nhưng cô không biết rằng đôi mắt hồ ly của cô luôn khiến người đối diện cảm thấy lạnh lùng và hờ hững, như thể khinh thường tất cả mọi người và mọi vật trên đời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bạc dán mặt vào trán cô, nhiệt độ vẫn cao không giảm: “Em nên nghỉ ngơi.”
 
“Anh hãy đồng ý với tôi được không?”
 
Cô phải hỏi đến khi nhận được câu trả lời mới thôi.
 
“Tôi đưa em ra nước ngoài trước, em hãy đến học viện Nghệ thuật Hoàng gia London và thực hiện giấc mơ của em.”
 
“Em không muốn đi, em muốn ở lại bên cạnh anh.”
 
Nếu câu nói này được bộc bạch trước đêm nay, nếu khi ấy cô nói cô muốn ở lại bên cạnh Tạ Bạc thì sẽ anh vui mừng biết bao.
 
“Ngoan nào, em cứ ra nước ngoài trước, anh sẽ nghĩ cách xử lý chuyện của anh trai em.” Tạ Bạc hôn vào tay cô rồi bỏ nó vào chăn: “Bọn họ không nghi ngờ gì em cả, nhưng đây là chuyện không sớm thì muộn. Nếu em ở lại bên cạnh Trì Tây Ngữ cũng không có tác dụng gì, cứ giao cho anh, anh sẽ tìm anh ta giúp em.”
 
Một giọt nước mắt lăn dài bên khóe mắt, thấm ướt vải vóc trước ngực anh, dần dần thấm vào trái tim của anh.
 
“Em có thể tin anh không?” Giọng cô hơi khàn: “Tạ Bạc, em tin anh được không?”
 
“Em không còn sự lựa chọn nào khác, em chỉ có thể tin tưởng anh.”
 
Lâm Dĩ Vi ôm lấy mặt anh, hôn vào yết hầu của anh, đó là nơi nhạy cảm nhất và ít bị động chạm vào nhất trên người anh.
 
Hô hấp của Tạ Bạc dần trở nên nặng nề. Hiếm khi Lâm Dĩ Vi chủ động hôn nay, cô đặt nụ hôn vào phần da bị trầy xước của anh, nếm mùi vị tanh mặn, hôn dọc từ cần cổ lên trên, tìm thấy môi anh, quấn quýt triền miên trong nụ hôn ướt át.
 
Người đàn ông ôm chặt vòng eo thon thả của cô, để cô tựa lên người anh, hôn nhau say đắm, cho đến khi tiếng hít thở của hai người ngày càng gấp rút…
 

“Anh muốn không?” Lâm Dĩ Vi hỏi.
 
“Em thì sao?”
 
Cô gật đầu.
 
Tạ Bạc lại lắc đầu, vò rối tóc trên trán cô: “Em đã sốt đến mức này rồi nên ngủ đi, chừng nào khỏe hẳn rồi nói tiếp…”
 
Dứt lời, anh đứng dậy và bước ra cửa, đi tìm hòm thuốc, lấy băng cá nhân ra ngoài.
 
Vết thương trên cổ của anh rất nông, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân là đủ, sau đó anh mang dao gọt trái cây đi rửa.
 
Cô gái này… Nếu dịu dàng thì đủ sức treo cổ anh lên, còn khi hung ác cũng có thể lấy mạng của anh.
 
Anh không thể từ bỏ cô được.
 
Người động lòng trước thì sẽ mất bộ giáp nặng nề, kính dâng trái tim mềm yếu của mình.
 
Tạ Bạc lấy quả lựu ra khỏi tủ lạnh, cắt nó ra rồi lột hạt lựu vào trong dĩa.
 
Lê Độ mang dép lê bước đến, ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh, tiện thể lấy một hạt lựu ném vào miệng mình.
 
Tạ Bạc tốt tính nên không ngăn cản anh ấy.
 
“Cậu đã nói chuyện với cô ấy xong rồi sao?”
 
“Ừ, quyết định đưa cô ấy đến nước Anh.”
 
“Cậu muốn giúp cô ấy xử lý chuyện của Lâm Tà à?”
 
“Đó là người thân duy nhất trên đời này của cô ấy, dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn cô ấy được vui vẻ.”
 
Cuộc đời của cô thiếu vắng niềm vui, giống hệt như anh.
 
“Nếu cậu muốn nhúng tay vào chuyện này thì không thể thoát khỏi mâu thuẫn với nhà họ Trì.”
 
“Tôi có mâu thuẫn với nhà họ Trì hay không nằm ở mối quan hệ giữa tôi và Trì Tây Ngữ.”
 
Giải quyết Trì Tây Ngữ không phải là chuyện gì khó đối với anh.
 
“Không ngờ cậu có thể thành thạo vờn quanh giữa hai người phụ nữ.” Lê Độ lại bốc một nắm lựu bỏ vào miệng mình: “Nhưng Tạ Bạc, chuyện tình cảm không đơn giản thế đâu, cậu có muốn nghe lời khuyên của tôi hay không?”
 
“Nửa đêm nửa hôm cậu không đi ngủ, ngồi canh bên cửa của tôi là vì muốn cho tôi một vài lời khuyên đấy à?” Tạ Bạc xoay người rót cho mình một cốc nước: “Nếu tôi không cho cậu nói thì e là cậu sẽ mất ngủ quá.”
 
Lê Độ im lặng chừng mấy giây rồi mới khuyên anh: “Cậu hãy cắt đứt với Lâm Dĩ Vi, làm theo kế hoạch ban đầu của cậu. Trì Tây Ngữ là đối tượng thích hợp để kết hôn, một khi có được cô ấy, cậu sẽ dễ dàng giành lại những gì mình muốn. Tạ Bạc, cuộc đời là những lựa chọn, cậu phải học cách gánh chịu mọi hậu quả và rủi ro từ lựa chọn của mình. Nếu cậu cứ muốn cái này đến cái kia, cuối cùng cậu chẳng còn gì hết.”
 
Đầu ngón tay Tạ Bạc vờn quanh quai cốc, tự giễu: “Cậu luôn có nhiều đạo lý lớn lao quá.”

 
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn không ngừng chọn lựa. Anh lựa chọn mình sẽ trở thành kiểu người nào, gánh chịu hậu quả ra sau, kiềm chế bản thân, làm những việc mà anh không muốn, không thể làm những chuyện gì.
 
Bởi vì anh có thứ mà mình hằng ao ước…
 
Đó là quyền lực, sự giàu có và… Tự do thật sự…
 
Lê Độ không bảo anh lựa chọn ngay, chỉ vỗ vào vai anh và bảo: “Dù cậu lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì cũng mong kết quả sẽ xứng đáng với sự nhẫn nại, ẩn nấp nhiều năm của cậu. Nhưng điều quan trọng nhất đó là nó phải xứng đáng với trái tim của cậu.”
 
“Nếu cái trước và cái sau xung đột với nhau thì thế nào?”
 
Lê Độ suy nghĩ: “Chừng nào đến trường hợp đó thì cậu sẽ biết.”
 

 
Tạ Bạc bưng nửa đĩa hạt lựu lên lầu, bắt gặp bóng dáng Lâm Dĩ Vi đứng lẻ lại tại đầu hành lang. Gió lùa qua cơ thể gầy yếu của cô, áo sơ mi trắng thuần phác họa lấy đôi chân thon thả và thẳng tắp của cô, lạnh lẽo phát run…
 
Anh nhìn cô và bảo: “Em làm gì thế?”
 
“Em nghe anh nói chuyện cùng với Lê Độ.” Lâm Dĩ Vi vịn vào lan can gỗ của cầu thang, cố giữ cho mình không ngã, giọng nói khàn đặc: “Em muốn nghe, sợ anh lại gạt em.”
 
Môi cô trắng bệch không còn chút máu, bộ phận còn sức lực duy nhất trên người cô đó là đôi mắt.
 
Cô nhìn chòng chọc và Tạ Bạc: “Anh sẽ không gạt em đúng chứ?”
 
Một tay Tạ Bạc cầm đĩa lựu, tay còn lại bế cô như bế thỏ và quay về phòng, sau đó thẳng tay ném cô lên giường: “Em nên biết em đang là bệnh nhân, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
 
Một giây sau, Lâm Dĩ Vi nắm lấy cánh tay của anh, ôm lấy cổ anh, kề sát tai anh và thủ thỉ: “Tạ Bạc, nếu anh gạt em, em sẽ giết anh.”
 
“Được.”
 
Tạ Bạc bật cười, bàn tay lạnh lẽo khẽ bốc một hạt lựu bỏ vào miệng cô. Cô cắn nhẹ, nước lựu tràn ra bắn vào môi anh. Anh cạy mở môi cô ra, hai người bắt đầu nụ hôn triền miên với hạt lựu này.
 
Tạ Bạc tóm lấy cánh tay của cô, đặt cô lên giường, cởi cúc áo trên cổ cô…
 
“Anh thấy dường như em không ngủ được.”
 

 
Tạ Bạc lo lắng cho sức khỏe của cô nên không làm quá kịch liệt. Lúc này cô gái đã chìm vào cơn mê… Tuyệt vọng ôm lấy anh, hết gọi Tạ Bạc lại gọi anh trai, xoắn chặt liên hồi khiến anh nhanh chóng bỏ vũ khí đầu hàng.
 
Cô ngủ say như chết, Tạ Bạc hơi hối hận nên vẫn ở lại chăm sóc cho cô, thay khăn lạnh cho cô, hạ sốt cho cô đến tận nửa đêm. Anh hôn vào má, vào mắt, vào từng vị trí trên người cô…
 
Nửa đêm, Lâm Dĩ Vi khát nước nên thức giấc, cô định uống nước thì thấy Tạ Bạc vẫn còn chưa ngủ, cô lại hỏi anh muốn anh xác nhận: “Anh sẽ không gạt em đúng không?”
 

Tạ Bạc gật đầu đáp lại cô, ý bảo cô hãy yên tâm đi ngủ…
 
“Ngày mai em cứ đến trường như thường lệ, đừng để người khác nghi ngờ. Giờ Trì Tây Ngữ vẫn không biết người đó là em, đợi khi nào cô ta nhận ra thì em đã đến nước Anh rồi. Anh đã nộp đơn xin chuyển đến học viện Nghệ thuật Hoàng gia Luân Đôn, bên đó đang xem xét thông tin của em.”
 
“Liệu em có đi được không?”
 
“Em yên tâm, thành tích của em rất khá, điều còn lại là tiền, em không cần lo lắng về mặt này.”
 
Lâm Dĩ Vi nắm chặt tay anh: “Nếu anh có thể bình yên vô sự cứu anh ấy ra, em sẽ ở bên anh cả đời.”
 
“Một đời lận cơ à, lỡ anh ghét em thì sao?” Anh nhìn cô, cố gắng kìm nén sự cưng chiều trực trào trong đáy mắt: “”Kiểu người như anh cả thèm chóng chán lắm.”
 
“Không sao, khi nào anh chán thì em sẽ tự động biến mất.” Cô nhìn anh bằng đôi mắt hồ ly, trong mắt chỉ còn lại… Sự dịu dàng vô hại: “Anh Bạc, em sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền phức cho anh nữa.”
 
Tạ Bạc hôn vào vầng trán của cô: “Anh đã quen cãi nhau với em hơn.”
 
“Vì vậy mới bảo anh thích bị ngược.”
 
Tạ Bạc cười khẩy, đắp kín chăn cho cô: “Giờ em mau đi ngủ ngay lập tức.”
 
Lâm Dĩ Vi nhắm mắt lại, vẫn nắm chặt tay anh.
 

 
Cơn sốt của cô giảm đi rất nhanh, như một ngọn cỏ dại không bị đổ ngã bởi cơn mưa to, hôm sau đã bình thường trở lại.
 
Lâm Dĩ Vi tỉnh lại, trông thấy Tạ Bạc ngủ dưới tấm thảm nhung dưới giường, nửa người dựa vào tường, quay đầu, cầm khăn hạ sốt trong tay.
 
Anh đã chăm sóc cho cô cả đêm.
 
Lâm Dĩ Vi bưng cốc nước lên thấm giọng, làm ướt bờ môi khô ráp vì cơn sốt, cúi đầu nhìn anh.
 
Bờ môi của anh rất hồng hào, môi dưới bị cô cắn rách da. Hai người thường bị thương mỗi khi hôn nhau, hết anh rồi tới lượt cô, cả hai như đang đánh trận chứ không bao giờ thân mật một cách bình yên cả.
 
Vài tia nắng ban mai chiếu xuyên vào màn cửa, đáp lên mặt anh. Vì anh có khung xương rắn rỏi và phân chia đâu đó rõ ràng, vì vậy những đường nét trên gương mặt anh rất điển trai. Đặc biệt cặp mắt đào hoa được thừa hưởng từ người mẹ sắc nước hương trời của mình.
 
Đó là người phụ nữ khiến Tạ Tư Trạc động lòng.
 
Lâm Dĩ Vi thay quần áo khác, mặt hờ hững nhảy qua chân anh, chả buồn nhìn anh lấy một lần.
 
Cô bước xuống lần, lục lọi tủ lạnh tìm kiếm bánh bao hấp đông lạnh, hấp chín rồi hâm nóng sữa lại.
 
Lê Độ mặc bộ đồ ở nhà màu xám, lười nhác bước ra khỏi phòng, mái tóc hơi rối tung trông ngơ ngác vô cùng.
 
“Sớm thế, cô khỏe rồi à?”
 
“Tôi không sao.”
 
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô đến trường.”
 
“Mười giờ tôi có tiết học.” Lâm Dĩ Vi nhìn thời gian trên màn hình điện thoại: “Có lẽ sẽ kịp, anh muốn dùng điểm tâm với tôi không?”
 
Lê Độ thấy bánh bao bên trong lò hấp bèn nói: “Trước giờ cậu ấy chưa từng ăn món này.”
 
“Anh ấy có ăn hay không là chuyện của anh ấy, tôi có ăn hay không là chuyện của tôi.” Lâm Dĩ Vi điều chỉnh nhiệt độ bên trong lò hấp: “Tôi phải làm sao mới giữ ấm được nó?”

 
Lê Độ bước đến, cúi người điều chỉnh thông số giúp cô: “Cô chỉ cần điều chỉnh thời gian là được. Không biết khi nào cậu ấy mới thức, giờ cứ hấp trước, khi nào cậu ấy dậy thì hâm nóng lại sau. Cái máy này tích hợp lò nướng, lò hấp và lò vi sóng, cực kỳ thuận tiện.”
 
“Cảm ơn anh, trước giờ tôi chưa từng dụng loại máy này.”
 
“Trông cô rất quan tâm cậu ấy.” Lê Độ uống một ngụm sữa bò: “Hy vọng cô quan tâm cậu ấy thật chứ không phải giả vờ.”
 
“Dù thật hay giả vờ cũng có khác gì nhau ư, đều là quan tâm cả mà.”
 
“Tôi hy vọng đó là thật, cuộc đời Tạ Bạc đã thiếu thốn rất nhiều thứ rồi, vì vậy cậu ấy cần cái này.”
 
Lâm Dĩ Vi không nói gì, chỉ điều chỉnh thông số của nồi hấp, sau đó lấy một cái bánh bao nhỏ ra và nhai: “Bây giờ Tạ Bạc là hy vọng duy nhất của tôi, tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy.”
 
“Cô đang tìm kiếm bóng hình của một người đàn ông khác từ cậu ấy.”
 
“Anh ấy không quan tâm chuyện này, anh lo lắng làm chi.”
 
Giọng điệu của cô rất sắc bén như côn trùng mọc gai nhọn khắp người, kích động để lộ sự thù địch với Lê Độ.
 
Anh ấy nên khuyên Tạ Bạc đừng giúp cô nữa.
 

 
Lê Độ lái xe đưa cô đến trường, anh ấy mở lời phá vỡ bầu không khí im lặng: “Lâm Dĩ Vi, bất kể cô hận Tạ Bạc bao nhiêu cũng đừng quên, cậu ấy đang giúp cô.”
 
“Tại sao tôi lại hận anh ấy. Tôi còn làm bữa sáng cho anh ấy mà.”
 
“Hôm qua trên chiếc xe này, cô đã tát cậu ấy một bàn tay, cũng nhờ người đó là cô, đổi thành người khác thì đã bị tóm cổ quẳng xuống xe từ lâu rồi.”
 
“Hôm qua tôi sốt đến hồ đồ.”
 
“Tôi không cần biết cô nghĩ gì nhưng cô nên biết một chuyện, cậu ấy không cần làm mấy chuyện này. Vì cô nên gần đây Tạ Tư Trạc không còn hài lòng với cậu ấy nữa. Cô có biết trước đây Tạ Bạc là người cẩn thận đến mức nào không? Vì cô, cậu ấy đã hành động bốc đồng hết lần này đến lần khác, cứ chọc giận ba cậu ấy liên tục, như kiểu bị ma nhập vậy đó.”
 
Lâm Dĩ Vi cười: “Tại sao nghe anh nói xong, tôi có cảm tưởng tất cả là lỗi của tôi vậy? Lê Độ, anh phải phân biệt cho rõ, là Tạ Bạc… Cứ đeo đuổi theo tôi mãi không chịu buông tha, anh ấy khuất phục trước dục vọng của mình, liên quan gì đến tôi.”
 
“Cậu ấy khuất phục trước trái tim của mình.” Lê Độ cố chấp nói tiếp: “Tôi biết Tạ Bạc không phải người như thế, cậu ấy rất nghiêm túc, cô đừng tổn thương cậu ấy.”
 
“Rốt cuộc ai mới là người tổn thương đối phương.” Nụ cười trên môi cô dần đông cứng: “Tối qua tôi gần như đã thành công rồi, rốt cuộc ai đã phá hủy mọi nỗ lực của tôi chỉ trong chốc lát?”
 
“Chắc chắn cô không thể thành công, cậu ấy không xuất hiện thì cô sẽ chết chắc. Cô tưởng nhà họ Trì dễ chơi thế à, cô chỉ cần múa vài ba chiêu thì đã có thể dẫn Trì Hữu Hoài và Trì Tây Ngữ vào tròng? Lâm Dĩ Vi, cô đừng ngây thơ thế chứ, cô không thể đấu lại người của giới thượng lưu, chúng ta không thắng nổi họ. Vì vậy tốt hơn hết cô nên cảm thấy may mắn đi. Cậu ấy không giúp cô là bình thường, còn giúp cô… Mới là yêu thương.”
 
Bàn tay của cô bất giác run lên: “Dù phải thịt nát xương tan, tôi cũng muốn đập nát vấn đề nan giải này, để xem xem rốt cuộc bọn chúng có thật sự ngang ngược, hung tàn đến thế không.”
 
Ô tô đậu trên con đường vắng vẻ, cách cổng trường học chừng một cây số. Lâm Dĩ Vi xuống xe, đóng sầm cửa lại.
 
Lê Độ dõi theo bóng lưng cô đơn và bướng bỉnh của cô dần biến mất trong sương sớm, bỗng có dự cảm chẳng lành.
 
Cô sẽ kéo Tạ Bạc rơi vào vực sâu không thấy đáy mất.
 
Điều chết tiệt đó là, Tạ Bạc cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận