Trì Tây Ngữ được mấy người chị em thân thiết kể cho nghe chuyện giáo sư Mạch viết giấy giới thiệu cho Lâm Dĩ Vi đi làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Trì Tây Ngữ là ngỡ ngàng, sau đó một ngọn lửa không tên bốc lên trên đầu, bởi vì tin tức này không phải do chính miệng Lâm Dĩ Vi nói cho cô ta biết mà là cô ta nghe được từ miệng người khác.
Chẳng lẽ hai người bọn họ không phải là những người bạn thân thiết nhất hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao Lâm Dĩ Vi đã sắp đi rồi mà không hề hỏi ý của cô ta. Khó khăn lắm cô ta mới có thể mở cửa trái tim, thật lòng kết bạn, lẽ nào tình bạn của bọn họ là giả hay sao?
Hơn nữa, rõ ràng là gần đây thái độ của Lâm Dĩ Vi với cô ta đã lạnh nhạt đi nhiều, cô ta có cảm giác mình bị phản bội.
Sau khi tan học, cô ta chặn đường Lâm Dĩ Vi lại hỏi: “Nghe nói cậu sắp đi Anh à?”
“Ừm.”
“Sao đột ngột vậy?”
“Tôi vẫn luôn muốn theo học ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia London, giờ có cơ hội làm sinh viên trao đổi, đương nhiên tôi phải nắm bắt lấy cơ hội này rồi.” Lâm Dĩ Vi trả lời một cách bình thản, không hề muốn chọc giận Trì Tây Ngữ nhưng cũng không muốn lấy lòng cô ta như trước đây: “Giáo sư Mạch nói thành tích của tôi đủ điều kiện.”
“Không được, sao cậu có thể đi được chứ!” Trì Tây Ngữ bực bội trước thái độ thản nhiên của Lâm Dĩ Vi: “Cậu không được đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao?”
“Tại sao, tại sao, chuyện này còn phải hỏi tại sao nữa à, tôi coi cậu là người bạn thân nhất! Tôi kể tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, tôi còn mời cậu tới nhà tôi chơi, tại sao cậu có thể nói đi là đi!”
Nghe vậy, Lâm Dĩ Vi thật sự chỉ muốn bật cười.
Dưới góc nhìn của Trì Tây Ngữ, tất cả mọi thứ xung quanh cô ta, những người chị em, thậm chí thầy cô, bạn bè ở học viện Nghệ thuật Feger… E là không có ai không vây quanh cô ta, cô ta là trung tâm của thế giới, là mặt trăng giữa muôn triệu vì sao.
Cô ta không thể hiểu nổi chuyện người chị em của mình, kẻ tùy tùng của mình lại có ý chí độc lập, có chuyện mà bản thân muốn làm, có mục tiêu và kế hoạch riêng cho cuộc đời.
Không, đáng lẽ ra tất cả mọi kế hoạch của các cô gái đó đều phải quay xung quanh cô ta mới phải!
“Chuyện lớn như vậy mà cậu không hề nói cho tôi biết. Lâm Dĩ Vi, cậu coi tôi là gì?”
Lâm Dĩ Vi cố gắng hết sức để giảm bớt thái độ công kích của mình. Cho dù cô không cần lấy lòng Trì Tây Ngữ nữa thì cũng không cần phải đoạn tuyệt quan hệ với cô ta: “Tây Tây, xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết sớm hơn nhưng… Tôi không phải là bạn trai của cậu, chúng ta chỉ là bạn bè, cho dù tôi không nói cho cậu biết trước thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Trì Tây Ngữ không thể nào chấp nhận nổi chuyện một cô gái từng khúm núm, lấy lòng mình một cách hèn mọn lại bỗng nhiên trở nên cứng cỏi như vậy.
“Lâm Dĩ Vi, tôi nói là cậu không được đi! Nghĩa là cậu không được đi!” Trì Tây Ngữ giận dữ nói: “Tôi chỉ cần nói một câu thôi là có thể quyết định chuyện phía học viện có phê chuẩn cho cậu ra nước ngoài hay không! Cậu chờ đó, tôi sẽ lập tức tới gặp giáo sư Mạch, để xem cậu có thể đi được hay không!”
Lâm Dĩ Vi túm cổ tay Trì Tây Ngữ lại.
Cô hơi tức giận nhưng rồi lại nghĩ đến lời Tạ Bạc khuyên nhủ cô không nên nảy sinh xung đột với Trì Tây Ngữ để tránh phát sinh thêm rắc rối.
“Xin lỗi Tây Tây, đáng lẽ ra chúng ta là bạn bè thân thiết thì tôi nên nói cho cậu biết sớm hơn nhưng ước mơ của tôi là được theo học tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, tất cả mọi nỗ lực của tôi đều là vì nó, xin cậu, hãy để cho tôi đi đi.”
Lâm Dĩ Vi đã tỏ thái độ hết sức khiêm nhường rồi nhưng Trì Tây Ngữ vẫn không chịu buông tha cho cô: “Lâm Dĩ Vi, cậu đừng nằm mơ, giờ tôi sẽ đi nói chuyện với giáo sư Mạch, giáo sư Mạch luôn luôn nghe lời ba tôi! Chỉ cần tôi không cho cậu đi thì cậu đừng hòng đi đâu hết!”
Nói xong, cô ta bực bội bỏ đi.
Lâm Dĩ Vi đứng tại chỗ, thân thể lạnh như rơi xuống hầm băng.
Cô nghĩ đến cuộc nói chuyện đêm đó nghe được trong phòng vẽ tranh dưới tầng hầm, nghĩ đến câu “mùi vị đói khát không dễ chịu phải không” của Trì Hữu Hoài.
Bọn họ ỷ mình có tiền có thế nên có thể tùy ý ức hiếp người khác. Trong mắt bọn họ, những người như cô và Lâm Tà còn chẳng bằng con sâu cái kiến.
Lâm Dĩ Vi tiến lên, giữ cổ tay Trì Tây Ngữ lại, níu chặt lấy cô ta: “Cậu không được đi.”
“Cậu còn cấm cả tôi cơ à?”
Hứa Thiến Hi đứng bên cạnh xem trò vui từ nãy tới giờ, trong lòng vui như hoa nở: “Tây Tây, tôi đã nói với cậu rồi mà, cô ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu, đúng là hạng người ăn cháo đá bát. Giờ thì cậu biết ai mới là người đứng về phía cậu rồi chứ.”
Hứa Thiến Hi kiêng dè Tạ Bạc nên không dám nhắc tới chuyện hôm đó nhìn thấy cô và Diệp An Ninh nhưng lúc này đứng ra đổ thêm dầu vào lửa, đâm bị thóc chọc bị gạo… Thì cũng không phải là không thể.
“Hạng người ở tầng dưới chót như cô ta chỉ biết lợi dụng cậu thôi, lợi dụng xong rồi thì ném qua một bên, cậu nghĩ cô ta thật lòng coi cậu là bạn ư?”
Trì Tây Ngữ đỏ bừng mặt, hung dữ nhìn Lâm Dĩ Vi: “Hứa Thiến Hi nói đúng! Cậu vốn không hề thật lòng kết bạn với tôi, cậu chỉ đang lợi dụng tôi thôi!”
Lâm Dĩ Vi không nhịn nổi nữa mà cũng chẳng muốn nhịn nữa: “Trì Tây Ngữ, cậu mà cũng xứng nhắc tới hai chữ “thật lòng” à, chẳng phải cậu kết bạn cũng là vì thỏa mãn ham muốn của bản thân hay sao? Từ bố thí với tôi để khoe khoang sự “lương thiện” của cậu đối với mọi người, cho tới bảo tôi dụ dỗ chồng chưa cưới của cậu... Trong những chuyện này, rốt cuộc là ai lợi dụng ai? Cậu xứng đứng đây nhắc tới việc thật lòng kết bạn à? Cậu có biết mình giả dối cỡ nào không?”
Cô nói xong, xung quanh bàn tán xôn xao.
Hình tượng một cô con gái nhà giàu xinh đẹp của Trì Tây Ngữ bị những lời này của Lâm Dĩ Vi vạch trần.
Chao ôi! Cô ta bảo Lâm Dĩ Vi dụ dỗ Tạ Bạc, chẳng trách dạo đó quan hệ của ba người bọn họ lại kỳ lạ như vậy.
Trì Tây Ngữ nghĩ rằng bản thân đang đóng phim Chân Hoàn Truyện hay sao?
Các sinh viên đứng vây xem châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thì thầm.
Cơn giận bốc lên trong lòng Trì Tây Ngữ, cô ta vung tay tát Lâm Dĩ Vi.
Tay của cô ta bị Lâm Dĩ Vi nhanh tay nhanh mắt đỡ được. Một giây sau, Lâm Dĩ Vi trở tay, tát ngược lại cô ta. Trì Tây Ngữ lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Cô ta bụm mặt, nhìn Lâm Dĩ Vi đã từng dịu dàng, ngoan ngoãn như một con cừu con thoáng chốc biến thành chó sói. Trì Tây Ngữ không sao tin nổi: “Cậu… Dám đánh tôi?”
“Tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi, cậu càng ngày càng ức hiếp người khác thậm tệ.”
Nếu vậy thì cô cũng không cần phải nhịn nữa.
Cái tát này là vì cô, cũng là vì Lâm Tà.
Khi Trì Tây Ngữ sắp sửa nổi điên lên, Lâm Dĩ Vi đẩy mọi người ra, chạy mất tăm.
...
Trì Tây Ngữ rất giả dối, chuyện này đã được bóc trên diễn đàn Talktok của trường từ lâu nhưng lần nào bài được đăng lên chưa đầy nửa tiếng cũng đều bị quản lý diễn đàn xóa bỏ.
Hiện tại có thành viên của “hội chị em” dũng cảm vạch trần bộ mặt thật giả nhân giả nghĩa của Trì Tây Ngữ ngay trước mặt mọi người, nội dung trên Talktok suốt cả ngày hôm đó toàn là những bài “phán xét” và mỉa mai Trì Tây Ngữ…
“Cuối cùng cũng có người nói ra sự thực rồi, nghe khoái ghê!”
“Chữ “giả dối” là được đo ni đóng giày dành riêng cho Trì Tây Ngữ đó, chẳng qua trước đây không ai dám nói thôi.”
“Không phải chứ! Không phải chứ! Không phải là cô ta cho rằng mọi người đều rất thích cô ta, rất hâm mộ cô ta đấy chứ?”
“Chết cười, hội chị em đó của cô ta được mấy ai thật lòng với cô ta đâu.”
“Tôi nghĩ là dù sao thì đánh người khác cũng là không đúng.”
“Thánh Mẫu tuyệt đỉnh này ở đâu ra vậy, rõ ràng là Trì Tây Ngữ ra tay trước mà, đúng là khinh người quá đáng.”
“Xem Lâm Dĩ Vi tát Trì Tây Ngữ đúng là sướng thật, sướng tê người.”
...
Trì Tây Ngữ lần lượt đọc hết những bình luận về mình của người dùng ẩn danh trong diễn đàn, cô ta tức tới nỗi mắt tối sầm lại, suýt thì ngất xỉu.
Cô ta lập tức lấy điện thoại gọi ngay cho Trì Hữu Hoài: “Ba, trong trường có một sinh viên nữ chơi con, con muốn ba giúp con trị cô ta! Cô ta còn muốn đi du học Anh nữa chứ, đừng có mơ! Ba! Con muốn ba cho cô ta thôi học ngay lập tức!”
Trong điện thoại, Trì Hữu Hoài không đợi Trì Tây Ngữ nói xong đã ngắt lời: “Trì Tây Ngữ, hiện tại đang là giai đoạn quan trọng, con bớt gây chuyện đi cho ba! Đêm dạ hội đó có người đi xuống dưới tầng hầm, ba còn đang bận giải quyết cái chuyện rách này cho con. Trong thời gian tới, con bớt sinh sự đi cho ba, ba không có sức đâu can thiệp vào những chuyện ở trường của con đâu! Con lo chuẩn bị triển lãm tranh Giáng sinh đi!”
“Còn chuẩn bị gì nữa, chẳng phải đã có người chuẩn bị thay cho con rồi sao.” Trì Tây Ngữ lẩm bẩm: “Con chỉ cần tới đó lộ mặt là được, ngay cả bản thảo thuyết trình cũng đã có giáo sư Mạch viết sẵn cho con rồi.”
“Đúng là ngu lâu dốt dai khó đào tạo! Con và anh con đều là lũ ăn hại! Tại sao ba lại sinh ra hai người con như các con chứ.”
Trì Hữu Hoài không kiềm chế nổi cơn giận, cúp luôn điện thoại.
Trì Tây Ngữ xấu hổ bỏ điện thoại xuống. Thấy ba không giúp mình, cô ta chỉ còn cách tới bệnh viện nhờ Trì Tây Thành.
Trì Tây Thành đang nằm trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện tư nhân, không cần phải đi học, trong thời gian dưỡng bệnh cũng không phải nghe ba cằn nhằn những lời lẽ đáng ghét như phải cố gắng nỗ lực, lấy Tạ Bạc làm gương rồi soi lại chính mình.
Anh ta thích khoảng thời gian nhẹ nhõm, nhàn nhã như thế này.
Ngày ngày nằm trong bệnh viện chơi game, xem ti-vi, lên mạng… Thỉnh thoảng lại có người anh em lén lút luân phiên đưa mấy cô bạn gái vào chơi với anh ta, cuộc sống hết sức như ý.
Cho nên, tạm thời Trì Tây Thành cũng chẳng buồn đi kiếm chuyện với Tạ Bạc, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chẳng việc gì phải vội.
Trì Tây Ngữ chạy tới khóc lóc kể cho Trì Tây Thành nghe chuyện Lâm Dĩ Vi phản bội mình, bí mật chơi thân với Diệp An Ninh, còn ra tay đánh cô ta…
Trì Tây Thành cầm máy chơi game, hết sức chuyên tâm chơi game, nghe tai trái lại ra tai phải, không hề tập trung nghe cô ta nói, chỉ cảm thấy ồn ào.
“Anh, nhất định anh phải giúp em! Dù thế nào đi nữa cũng phải gạch cô ta khỏi danh sách đi du học.”
“Chuyện này thì mày phải nói với ba chứ.” Anh ta xiên cây tăm vào trái cherry rồi cho vào miệng, nước hoa quả chảy tràn ra trong miệng: “Anh làm gì có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Gần đây ba đang giận em nên không quan tâm tới chuyện của em.” Trì Tây Ngữ kéo tay áo của Trì Tây Thành, làm nũng: “Anh giúp em chút đi! Được không! Anh!”
“Mày có thể ngậm miệng đi được không.” Trì Tây Ngữ làm Trì Tây Thành bực mình: “Anh mày là bệnh nhân đang dưỡng thương, không quan tâm chuyện cãi nhau của mày đâu, mày tự nghĩ cách đi.”
Trì Tây Ngữ nhụt chí bỏ tay Trì Tây Thành ra: “Vậy anh cho em số điện thoại của Vân Huy đi!”
Trì Tây Ngữ lười biếng ném điện thoại cho cô ta: “Tự tìm đi.”
...
Lâm Dĩ Vi đã sớm đoán được Trì Tây Ngữ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nhưng cô không ngờ là cô ta lại hành động nhanh như vậy.
Tối đó, có mấy tên côn đồ mò tới gây rối ở cửa hàng tiện lợi, nghênh ngang đi xuyên qua các kệ hàng, xé các túi quà vặt trên kệ ra ăn vài miếng, vứt khoai tây chiên, bim bim vương vãi ra đất rồi lắc lon bia mấy lần trước khi giật nắp lon, làm bia bắn tung tóe vào hàng hóa trên kệ.
Bọn họ đi vào cửa hàng như đi giữa chốn không người, hò reo đầy thích thú giống như một lũ điên.
Có khách hàng đang ngồi ở khu vực ăn uống thấy mấy tên thanh niên này nổi điên, sợ gặp phải rắc rối nên tới tấp trả tiền, ra về.
Lâm Dĩ Vi lấy điện thoại ra gọi 110 nhưng bị một tên nhanh tay nhanh mắt giật mất điện thoại từ sau lưng: “Muốn báo cảnh sát à, đừng có mơ.”
Nói xong, tên này ném mạnh điện thoại vào tường, màn hình điện thoại vỡ nát, tối đen.
Dẫu đang trong tình cảnh như vậy nhưng Lâm Dĩ Vi vẫn không hề hoảng hốt, cô nghiêm giọng hỏi: “Các người muốn làm gì? Nơi này có camera giám sát, nếu tôi báo cảnh sát thì đừng hòng ai chạy thoát.”
“Mấy hôm trước bọn anh vừa mới từ đồn cảnh sát ra, bọn anh sợ mày chắc.” Một tên thanh niên tóc nhuộm hightlight màu xanh lục ngang ngược, càn rỡ tuyên bố, tung cước đạp đổ kệ hàng khiến hàng hóa đổ chồng lên nhau thành một đống.
Lâm Dĩ Vi rút một con dao gọt hoa quả sắc nhọn trong ngăn kéo ra, đi tới, chỉ mũi dao về phía bọn họ: “Cút ra ngoài!”
“Ái chà chà, bọn anh chưa làm gì mày, mày đã chủ động dẫn xác tới à.” Mấy tên côn đồ xông tới: “Sao nào? Muốn xin tí máu của các anh à? Nào lại đây, đâm vào đây này.”
Lâm Dĩ Vi sợ bọn họ làm gì thật bèn chậm rãi cầm dao lùi lại.