Có vẻ như mấy tên côn đồ cố ý muốn dọa cô nên quây cô lại, từ từ áp sát, nở nụ cười đê tiện.
Cuối cùng lưng cô chạm vào tường, không thể lùi thêm được nữa, cô cầm dao run rẩy: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Làm gì à, làm mày đấy!” Tên thanh niên tóc xanh lá nói xong định giật lấy con dao gọt hoa quả từ tay Lâm Dĩ Vi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng giây tiếp theo, Lâm Dĩ Vi lại xoay lưỡi dao sắc về phía cánh tay trái của mình, trở ngược tay, rạch một nhát, chất vải mỏng của bộ đồ hầu gái bị cắt rách, máu tươi tuôn ra ngay lập tức, chảy dọc theo cánh tay của cô.
Mấy tên thanh niên nhìn nhau, ngẩn người trước hành động tự cứa tay mình của cô.
“Còn không chịu đi hả?” Lâm Dĩ Vi hung dữ nhìn bọn họ rồi lại rạch thêm một đường trên cánh tay mình như thể không hề biết đau là gì, làm bộ đồ hầu gái màu đen trắng dính máu đầm đìa.
Cô nở nụ cười đáng sợ, kề thẳng dao vào động mạch cổ của mình: “Còn không đi à? Có phải định chờ hôm nay tôi chết ở đây không? Một khi tôi chết, cảnh sát mà vào cuộc điều tra thì các người đừng hòng thoát tội!”
“Mẹ kiếp! Con điên!”
Thanh niên tóc xanh lá không còn dám ngang ngược, càn rỡ như vừa nãy nữa, ánh mắt nhìn cô ngập tràn hoảng sợ: “Đúng là một người phụ nữ điên!”
“Anh à, không, không đáng đâu, chúng ta đập phá cửa hàng thì cùng lắm chỉ bị nhốt vài ngày thôi. Nếu con bé này mà xảy ra chuyện gì thật thì… Chưa biết chừng lại dính vào án hình sự!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện này không liên quan gì tới tôi hết! Đừng lôi tôi vào!” Có một gã thanh niên sợ hãi, hoảng hốt chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Tên thanh niên tóc xanh lá nói thêm mấy câu hùng hổ rồi cũng sợ dính vào rắc rối nên bỏ chạy mất dạng.
Nụ cười hung dữ biến mất khỏi khuôn mặt của Lâm Dĩ Vi, cô đau đớn túm cánh tay chảy máu, lùi về trong quầy, ngồi xổm xuống tìm băng gạc để tự cầm máu cho mình.
Mặc dù cô đã khống chế lực tay để chỉ làm mình bị thương ngoài da nhưng dù sao vết thương cũng đã chảy máu, đau chết đi được.
Giọng nữ tự động nói “xin chào quý khách” vang lên ngoài cửa. Lâm Dĩ Vi vội vã đứng dậy, cô tưởng là bọn côn đồ quay lại đây nên trong lúc vội vã, cô đã cầm theo cả dao.
Không ngờ cô lại nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Sở Ngang.
Lâm Dĩ Vi thở phào nhẹ nhõm.
Sở Ngang thấy cửa hàng bừa bộn, dưới đất có dấu vết mấy giọt máu bèn chạy vội tới chỗ Lâm Dĩ Vi…
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại bị thương! Ai làm vậy? Để tôi đưa em tới bệnh viện!”
“Không sao đâu.” Lâm Dĩ Vi thoải mái nói: “Em tự làm, vết thương nông lắm, em rạch để dọa người ta đó mà. Nếu không làm vậy thì tụi côn đồ đó sẽ không chịu bỏ đi. Nếu biết trước là anh sẽ tới đây thì em đã không đưa ra hạ sách này rồi, chỉ cần chờ anh tới đuổi bọn họ đi giúp em là được.”
Sở Ngang đau lòng nhìn cánh tay chảy máu của cô: “Xin lỗi em, đáng ra tôi nên tới sớm hơn, thực sự rất xin lỗi em.”
“Không sao, ai mà biết trước được chứ.” Lâm Dĩ Vi vẫn còn cười được: “Anh không nhìn thấy vẻ mặt của mấy tên côn đồ vừa rồi đâu, giờ thì em đã hiểu rồi, chỉ cần em không sợ thì người sợ sẽ là kẻ khác…”
Sở Ngang đau lòng nâng cánh tay bị thương của cô lên. Mặc dù vết thương chảy máu nhưng không sâu, không đến mức cần phải khâu.
Anh ấy bảo cô ngồi xuống, lấy gạc, băng vải và Vân Nam Bạch Dược* trong hòm thuốc ra, không nói tiếng nào, im lặng băng bó cánh tay cho Lâm Dĩ Vi: “Em không đau à?”
*Vân Nam Bạch Dược là tên một tên một dược phẩm có tác dụng cầm máu, giảm đau, tiêu sưng.
“Em không sợ đau.” Lâm Dĩ Vi nhún vai: “Em đã không sợ từ lâu rồi.”
“Lâm Dĩ Vi, em làm bạn gái của tôi đi.” Sở Ngang run rẩy cầm tay cô, cuối cùng tới giờ phút này, lời mà anh ấy ngập ngừng trong miệng hàng ngàn, hàng vạn lần không dám nói cũng đã được bật thốt ra: “Để tôi bảo vệ em được không?”
“Hôm nay anh tới đây là để tỏ tình với em à?”
Sở Ngang thoáng im lặng rồi lắc đầu: “Tỏ tình chỉ là ý định nhất thời thôi, tôi tới đây là có việc khác.”
“Vậy anh nói trước xem anh tìm em có việc gì đi.”
“Trì Hữu Hoài tới tìm ba tôi.”
Lâm Dĩ Vi giật mình nhớ tới lời hôm đó Tạ Bạc nói cho Trì Hữu Hoài biết người đi xuống tầng hầm là một người đàn ông mặc đồ ngụy trang da sói.
Lúc đó cô bị sốt nên đầu óc không tỉnh táo, lại đang lo lắng cho sự an nguy của anh cả nên hoàn toàn không để tâm chuyện này.
“Sao vậy, ông ta nói gì? Ông ta gây phiền phức cho anh à?”
Sở Ngang cúi đầu trông thấy Lâm Dĩ Vi siết chặt tay áo của anh ấy, vải áo nhăn nhúm lại, sự căng thẳng của cô lộ rõ tới mức có thể quan sát được bằng mắt thường.
“Vậy nghĩa là người hôm đó xuống dưới tầng hầm thực ra là em.” Sở Ngang nhìn Lâm Dĩ Vi: “Tôi vẫn luôn rất tò mò tại sao một cô gái như em lại tìm cách gia nhập vào mạng lưới quan hệ của bọn Trì Tây Ngữ và Tạ Bạc, em có mục đích khác, em đang điều tra chuyện gì đó, đúng không?”
“Người xuống dưới đó đúng là em.” Lâm Dĩ Vi không phủ nhận: “Nhưng vì một vài hiểu lầm mà Trì Hữu Hoài đã nhận nhầm người đó là anh, chuyện đó thực sự không phải do em.”
Cô không muốn bán đứng Tạ Bạc nhưng Sở Ngang có suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, ngoại trừ người đàn ông xấu xa có thù tất báo kia ra thì còn ai đùa ác như vậy nữa.
“Vậy là Trì Hữu Hoài gây rắc rối cho anh à?”
“Đúng là ông ta đã tới tìm tôi.” Sở Ngang nhìn cô: “Tôi không bán đứng em đâu, tôi đã bịa đại ra một cái cớ để qua mặt ông ta rồi.”
“Anh học chuyên ngành cảnh sát hình sự, em sợ ông ta sẽ dè chừng anh, gây rắc rối cho anh.”
“Yên tâm, có ba tôi ở đây, ông ta không làm gì được tôi đâu.”
Lâm Dĩ Vi nhớ Sở Ngang đã từng nói, mặc dù nhà anh ấy không bằng nhà họ Tạ nhưng cũng ngang ngửa nhà họ Trì.
Cho nên, Trì Hữu Hoài không dám tùy tiện làm gì anh ấy.
“Chuyện đã tới nước này rồi mà em vẫn không định nói chân tướng cho tôi biết à?” Lần này Sở Ngang tới đây chính là để Lâm Dĩ Vi cho mình một câu trả lời, anh ấy không muốn bị thua thiệt một vố mà không biết rõ lý do.
“Bọn em đã làm chuyện này liên lụy tới tôi rồi thì tôi có quyền được biết đầu đuôi sự việc.”
“Biết rồi thì sao chứ, Sở Ngang?”
“Biết thì tôi sẽ có thể giúp em!” Chàng trai trẻ vội vàng nói: “Em cứ như vậy, tôi thực sự không biết phải làm gì. Em có biết là hai hôm nay tôi lo lắng cho em nhiều như thế nào không? Nhất là khi Trì Hữu Hoài tới tìm ba tôi, tôi thực sự đã rất sợ em xảy ra chuyện!”
“Yên tâm, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhưng tốt nhất là anh đừng dính vào chuyện này.” Lâm Dĩ Vi hiểu tính Tạ Bạc, cô đã chọn hoàn toàn tin tưởng anh thì không thể chừa lại con đường thứ hai cho mình.
Nếu không, cô thực sự không dám nghĩ tới kết quả sẽ như thế nào.
“Sở Ngang, em sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Em không nói thì tôi sẽ đi điều tra.”
“Anh có điều tra hay không là chuyện của anh, còn về lời đề nghị vừa rồi của anh, câu trả lời của em là từ chối.” Lâm Dĩ Vi lạnh nhạt nói: “Em không thể làm bạn gái của anh được.”
Trái tim Sở Ngang tan nát, nỗi niềm chua xót vì bị từ chối xen lẫn với sự thương yêu và xót xa dành cho cô khiến lục phủ ngũ tạng của anh ấy như bị băm nát, gói vào trong chiếc sủi cảo, thả vào nồi nước sôi.
“Em không thích tôi à? Nếu không thích tôi thì tại sao còn tiếp xúc với tôi?”
Tính Sở Ngang không thích bám dai như đỉa nhưng anh ấy cũng không muốn bỏ cuộc. Anh ấy chưa từng thích một ai như vậy nên khó tránh khỏi muốn nỗ lực vì chính bản thân mình: “Hồi trước em nói là muốn lợi dụng tất cả mọi tài nguyên xung quanh có thể lợi dụng được, tôi cũng là một người đáng để lợi dụng mà, không phải sao? Em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp em!”
Lâm Dĩ Vi lắc đầu: “Sở Ngang, em đã nhận lời Tạ Bạc rồi.”
Sở Ngang nghe vậy, có gì đó trong cơ thể anh ấy vỡ vụn, nỗi đau cực kỳ rõ ràng.
“Em nhận lời cậu ấy, em nhận lời cậu ấy chuyện gì?” Đôi mắt màu nâu hạt dẻ của Sở Ngang đau đớn nhìn Lâm Dĩ Vi: “Em có biết cậu ấy là ai không?”
“Em biết rất rõ.”
“Vậy em có biết là cậu ấy có mối thông gia rồi không, cậu ấy hoàn toàn không thể cho em tương lai.”
“Em không cần anh ấy cho em tương lai.” Lâm Dĩ Vi cắn răng, cố ý khích Sở Ngang: “Tạ Bạc sẽ đưa em đi du học, anh ấy có thể giúp em trở thành người rất lợi hại, không còn lo bị ức hiếp, trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền... Đây mới là tương lai em mong muốn, chỉ có anh ấy mới có thể cho em tất cả những điều này.”
Lâm Dĩ Vi nói lâu như vậy, cuối cùng đã hoàn toàn đập tan ảo tưởng của Sở Ngang về cô.
Cô không còn là cô gái xinh đẹp, đơn thuần, cho mèo hoang ăn dưới nắng chiều mùa đông nữa…
Có lẽ anh ấy chưa từng thực sự hiểu cô.
Anh ấy hoàn toàn không biết gì về cô với những vết thương chồng chất, mỏi mệt, vụn vỡ.
“Rất xin lỗi, tôi đã đường đột rồi.” Sở Ngang chống người đứng dậy nhìn cửa hàng bừa bộn, giúp cô dựng mấy kệ hàng bị đổ lên: “Sau này tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa.”
Lâm Dĩ Vi đưa mắt tiễn anh ấy rời đi, bóng lưng cao 1m85 trông đầy uể oải, suy sụp tinh thần dưới ánh chiều tà.
Cô thở dài khe khẽ.
Nếu như, nếu như không có tất cả những chuyện này, nếu như họ gặp nhau trong trường đại học bình thường, nếu như anh ấy vẫn theo đuổi cô nhiệt tình như vậy, Lâm Dĩ Vi nghĩ không biết liệu cô có đồng ý làm bạn gái anh ấy không.
Gia thế tốt, tính cách đơn thuần, một lòng si mê cô, còn là một người đàn ông ấm áp… Ngoại trừ việc cô không thích anh ấy ra thì anh ấy không hề có bất kỳ lỗi lầm gì để cô có thể nhẫn tâm từ chối.
Thôi, không cần nghĩ nữa.
Một chàng trai tốt như Sở Ngang… Cô không đành lòng gây họa cho người ta.
...
Buổi tối, thang máy vào nhà mở ra, Tạ Bạc còn chưa kịp đi ra ngoài, một thứ gì đó nhanh nhẹn như mèo đã nhào vào ngực anh.
Anh cúi đầu, trông thấy Lâm Dĩ Vi nhào tới, ôm chặt lấy vòng eo gọn gàng, chắc khỏe của anh, nhắm mắt lại, áp mặt lên lồng ngực anh.
Hơi thở nóng ướt phả lên người Tạ Bạc.
Tạ Bạc day day hàng mày: “Anh đã nói là dạo này em đừng tới chung cư Ramon rồi mà, nơi này rất không an toàn.”
“Trên núi xa quá, đi taxi thì đắt, xe buýt thì không có, em muốn gặp anh thì chỉ còn cách tới đây thôi.”
Tạ Bạc cố gắng kéo cô ra.
Lâm Dĩ Vi cố chấp ra sức ôm chặt lấy anh như thể miếng cao dán chó không thể xé ra được, nếu cưỡng ép xé ra sẽ làm anh cảm thấy khó chịu, anh ngầm cho phép cô tiếp tục dán chặt lấy anh như vậy, đi lại chỗ đảo bếp tự rót cho mình một cốc nước.
“Em không biết gọi điện cho anh à?”
“Điện thoại bị vỡ rồi, tay em cũng gãy rồi.”
Tạ Bạc tưởng cô nói đùa: “Vậy sao em còn chưa chết?”
“Gãy tay làm sao mà chết được, chỉ đau thôi.” Cô hức hức khóc giả, làm nũng với anh: “Đau quá đi, Tạ Bạc, em đau lắm.”
Chiêu này rất hiệu nghiệm với Tạ Bạc nhưng anh không hôn, không ôm, không bế bổng cô lên mà chỉ cười khẩy: “Sao anh lại thấy rất vui vẻ nhỉ.”
“Bởi vì lương tâm của anh bị chó gặm mất rồi.”
Anh đi vào phòng thay quần áo, Lâm Dĩ Vi vẫn ôm anh như cũ, không chịu buông tay ra.
Không phải Tạ Bạc chưa từng bị con gái đeo bám, ỷ lại, hồi xưa anh rất ghét cảm giác này nhưng…
Anh lại tận hưởng cảm giác được kề cận với Lâm Dĩ Vi như thế này, giống như nuôi một chú mèo nhỏ, anh vừa tan làm là chú mèo lập tức nhào tới cọ vào người anh, anh cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa còn là rất nhiều.
“Em làm gì vậy?” Anh ném quần áo xuống giường, quay lại xoa đầu cô: “Trên người em dính keo 502 à?”
“Không phải anh muốn đưa em đi hay sao? Ôm thêm được lúc nào hay lúc đó, sau này có muốn ôm cũng không ôm được đâu.”
“Thật hay giả vậy?” Khóe môi Tạ Bạc cong lên mỉm cười: “Anh suýt nữa tưởng là em yêu anh nhiều lắm đó.”
Lâm Dĩ Vi ôm chặt anh, hít thở sâu, nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Tạ Bạc, em không nỡ xa anh.”
Dù biết chắc tới tám mươi phần trăm là diễn nhưng trái tim Tạ Bạc… Vẫn tan chảy vì cô.
Anh thuận tay ôm lấy cô như ôm một đứa trẻ, tì trán lên trán cô: “Để anh nhìn xem là không nỡ thật hay là giả vờ không nỡ nào.”
Hai chân Lâm Dĩ Vi quắp quanh eo của anh, tay gác lên trên vai anh, ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh.
Tạ Bạc đặt cô xuống giường, tiện tay cởi áo khoác của cô ra.
“Ôi!” Lâm Dĩ Vi cuống quít bò đi chỗ khác: “Hôm nay không cởi áo.”
“Vậy à?” Tạ Bạc cưỡng ép kéo cô lại, cười hỏi: “Nhưng anh thích xem nửa người trên của em thì phải làm sao bây giờ?”
Anh tình cờ nắm trúng cổ tay trái của cô, Lâm Dĩ Vi đau quá, la lên: “Tạ Bạc! Á á á đau…”
“Lại ăn vạ rồi, chỉ kéo một cái thôi đã đau, chất thịt của em là loài mèo gì vậy?”
Anh cởi áo khoác của cô ra, trông thấy máu thấm ra ở chỗ cánh tay quấn băng trắng của cô.