Tình trôi theo gió

Lâm Dĩ Vi lười không muốn để ý đến anh nữa, ăn hay không mặc kệ. Cô cầm bắp ngô nóng hổi đi ra trước toà nhà chờ anh lái xe qua đón mình.
 
Chiếc Rolls Royce Phantom màu đen lái ra khỏi hầm để xe. Mùa đông lạnh nhưng Lâm Dĩ Vi vẫn mặc một chiếc váy nhung ngắn màu trắng để lộ đôi chân thẳng tắp thon dài. Nhìn từ xa trông chân cô như cột trụ chống giữ một nhúm kẹo bông xù xù vậy, trên cổ áo còn có một lớp lông thỏ vòng quanh nữa.
 
Cô cầm bắp ngô nóng hổi trong tay sưởi ấm trông rất đần độn, làm Tạ Bạc có cảm giác như mình đang lái xe đưa con gái đến trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu tương lai mình có một nhóc con giống cô y đúc, chắc chắn Tạ Bạc sẽ yêu thương vô cùng.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào mà suy nghĩ này của anh lại cứ thường trực trong lòng không xua đi được.
 
Suốt cả buổi sáng trong đầu Tạ Bạc toàn tưởng tượng ra cảnh cô và anh cùng nhau nuôi dạy con cái, gắt ngủ cũng theo đó mà tan biến.
 
Trước khi lên xe Lâm Dĩ Vi nhanh chóng gặm sạch cái bắp ngô rồi ném lõi vào thùng ra. Đến khi ngồi vào chỗ ghế phụ lái, cô lại lấy một thanh chocolate ra cắn răng rắc.
 
Tạ Bạc liếc sang cô một cái.
 
Rôm rốp rôm rốp hoài, từ khi thức dậy đến giờ cái miệng này của cô chưa từng ngừng nhai.
 
"Em vẫn chưa no nữa à?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Kệ em chứ, buổi sáng lúc nào em cũng ăn nhiều. Chờ đến khi ăn no thì cũng chỉ mới bảy giờ, còn lâu lắc mới đến buổi trưa. Ăn nhiều chút thì sao nào?"
 
Mặc dù thích ăn nhưng trông Lâm Dĩ Vi không mập chút nào, vẫn là dáng vẻ nhỏ bé gầy gò.
 
Duy chỉ có phần ngực cô là đẫy đà hơn lần đầu tiên anh nắm rất nhiều. Tạ Bạc cảm thấy đây là thành quả lao động của bản thân mình.
 
"Ăn nhiều không thấy thêm được miếng thịt nào, lãng phí thức ăn." Anh ra vẻ chê bai.
 
Lâm Dĩ Vi lườm anh một cái: "Anh đang muốn ăn chửi đấy à?"
 
"Anh nói sai à? Nhìn em gầy như gì kìa, cởi quần áo ra toàn xương là xương."
 
"Toàn xương chê xấu thì thôi anh đừng có nhìn nữa. Em có bảo anh nhất định phải nhìn đâu?"
 
Tạ Bạc bắt đầu khởi động xe, Lâm Dĩ Vi bèn nhét một miếng chocolate vào miệng anh. Bình thường Tạ Bạc không thích ăn ba cái thứ ngọt ngấy này nên chê bai đẩy tay cô ra: "Đừng có làm phiền anh."
 

"Ăn đi, ăn một miếng đi."
 
Thế là anh há miệng ra cắn một cái. Vị ngọt lan toả nơi đầu lưỡi, nhai kỹ còn cắn trúng chút vụn quả hạch giòn tan nữa.
 
Chỉ ăn một miếng thôi đã ngọt không chịu nổi rồi nên Tạ Bạc từ chối ăn tiếp miếng nữa.
 
Lâm Dĩ Vi cũng không ngại, chỉ thè lưỡi ra liếm liếm chỗ anh vừa cắn: "Ngon như vậy mà anh cứ chê."
 
Tạ Bạc liếc sang bên cạnh rồi lặng lẽ ghi nhớ nhãn hiệu thanh chocolate cô đang cầm.
 
Một lát sau Lâm Dĩ Vi lại giơ một miếng chanh lên bên miệng đút cho anh ăn khiến mồm miệng anh chua lè. Nhất là vừa ăn chocolate xong lại ăn chanh, răng lưỡi toàn vị kỳ lạ.
 
Tạ Bạc nghi ngờ Lâm Dĩ Vi đang cố ý muốn cho mình một bài học, tuy nhiên vẻ mặt cô gái bên cạnh anh lại đầy chân thành: "Ăn đi mà, anh không ăn sáng cẩn thận tụt huyết áp đấy cậu Bạc."
 
"Không ăn, em ăn một mình đi."
 
Chốc lát sau cô lại nhét một miếng bánh quy vào miệng anh: "Cái này không chua."
 
"..."
 
Ăn uống trong xe là cấm kỵ của Tạ Bạc. Trước nay chưa từng có ai dám ngồi chễm chệ trong xe anh bóc quà vặt nhai chóp chép liên tục ngay từ sáng như cô nhóc này. Bản thân mình ăn còn chưa đủ, thỉnh thoảng phải quay sang đút anh ăn cùng mới chịu.
 
Tạ Bạc cũng không tức giận.
 
Đến trung tâm dạy lái xe, Lâm Dĩ Vi xuống xe nhưng anh thì không.
 
"Anh phải đi rồi hả?"
 
"Anh không có thời gian ở cùng em, tự em tập đi."
 
Lâm Dĩ Vi biết Tạ Bạc lại bận rồi nên ngoan ngoãn gật đầu: "Thế tối nay anh có tới đón em không?"
 
"Em tự bắt xe đi."
 
"À."
 
Sau đó Lâm Dĩ Vi đi báo danh với giáo viên dạy lái xe của mình.

 
Vì là tay mơ nên ít nhiều cô vẫn có chút sợ hãi với việc lái xe, tay chân cứ luống cuống. Hơn nữa đa số xe ở trung tâm dạy lái là xe số sàn nên không dễ điều khiển chút nào. Lâm Dĩ Vi và ba học viên khác đều bị thầy giáo tính tình nóng nảy mắng cả ngày.
 
Có điều trong bọn họ có hai học viên đã vào đời làm việc rồi nên rất biết cách nhìn mặt đoán ý. Thấy vẻ mặt thầy giáo càng ngày càng hỏng bét, ngay chiều đó bọn họ đã lén đút phong bì cho thầy giáo.
 
Vậy nên thầy giáo kiên nhẫn với hai người bọn họ hơn nhiều, thường xuyên để bọn họ ngồi vào ghế tài xế luyện tập.
 
Còn Lâm Dĩ Vi và một em gái trông có vẻ cũng còn đi học khác thì toàn bộ quá trình chỉ có ngồi nhìn, cả buổi chiều hoàn toàn không được sờ đến tay lái.
 
Sau đó em gái kia có tìm Lâm Dĩ Vi bàn bạc xem có nên đút phong bì cho thầy giáo không, có điều lại không biết nên nhét bao nhiêu là được nên phải dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm xem đi học lái xe có nên đút lót giáo viên hay chú ý chuyện gì không.
 
Lâm Dĩ Vi thì lại cảm thấy không cần thiết. Các giáo viên dạy lái xe đều có lương cứng, nếu muốn học viên nhét phong bì cho mình thì chẳng lẽ người không nhét ông ta không dạy dỗ nghiêm túc à?
 
Mà khỏi phải nghi ngờ nữa, đúng là thầy giáo này không hề nghiêm túc dạy bọn họ thật, ngay cả vô lăng còn chẳng được động đến.
 
Sau nhiều lần hai người đã đút lót kia thay phiên nhau tập liên tục, cuối cùng Lâm Dĩ Vi cũng chủ động tiến lên hỏi: "Thầy giáo, chúng em có thể bắt đầu tập được chưa?"
 
"Nền tảng của các cô không vững vàng. Cô nhìn lại cô mà xem, vừa lên xe đã tắt máy, nên đứng nhìn người khác lái mà học tập thêm đi, nền tảng vững chắc thì các cô cũng được lợi thôi."
 
Lâm Dĩ Vi và nữ sinh còn lại trố mắt nhìn nhau, cũng không thể nói được gì.
 
Chạng vạng, chiếc Rolls Royce Phantom từ từ lái vào trung tâm, sau đó Tạ Bạc bước từ trên xe xuống.
 
Anh không tốn quá nhiều công sức trong chuyện chọn giáo viên dạy lái xe cho cô. Vì thời gian gấp rút nên người nào đang rảnh thì chọn người đó thôi, hơn nữa nhà giáo viên này cũng gần nhà bọn họ.
 
Sau khi đi vào anh mới phát hiện ra có khá nhiều người đang tập lái xe. Lâm Dĩ Vi và một nữ sinh khác đang chán chường ngồi trên ghế khu vực nghỉ ngơi lướt điện thoại. Cô đang xem video dạy lái xe trên mạng.
 
Thấy Tạ Bạc đi về phía này, nữ sinh bên cạnh Lâm Dĩ Vi nín thở, vội vàng dùng cùi chỏ chọc chọc Lâm Dĩ Vi: "Má ơi chị mau nhìn người đàn ông kia kìa!"
 
"Anh ấy đẹp trai quá đi mất, xe cũng là loại xe siêu sang. Chị đừng bấm điện thoại nữa, mau nhìn đi!"
 
Em gái này tới trung tâm một nửa thời gian là học lái xe, nửa còn lại dành hết để ngắm trai đẹp.
 
Lâm Dĩ Vi vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tạ Bạc.
 

Cô bèn giơ tay lên vẫy vẫy anh.
 
Em gái bên cạnh cứ vậy mà trợn mắt há hốc mồm nhìn anh đẹp trai đi tới rồi dừng bên cạnh Lâm Dĩ Vi, thân mật xoa xoa mặt cô khiến cô bực mình kêu ầm lên.
 
Cảm nhận được độ mềm trên tay, anh bèn ôm cô một cái.
 
Lâm Dĩ Vi lọt thỏm trong lòng anh, khẽ cọ chóp mũi ngứa ngáy của mình lên bộ đồ đua hơi cứng của anh.
 
Em gái bên cạnh nhìn đến rớt cả cằm.
 
Quả nhiên anh đẹp trai lúc nào cũng phải đi với chị đẹp gái!
 
"Sáng tinh mơ mặt trời chưa mọc đã đi học rồi, thế mà đến đây lại lười biếng ngồi chơi vậy?" Tạ Bạc dịu dàng hỏi.
 
"Không phải em lười mà là thầy giáo dẫn hai học viên kia ra ngoài tập phần ba rồi. Bọn em ngồi đây chờ bọn họ về, có khi may mắn sẽ có thể cầm lái ra ngoài chạy một vòng cũng nên."
 
Tạ Bạc nhíu mày: "Em chờ bao lâu rồi?"
 
Em gái kia vội vàng nói: "Chúng em chờ nguyên một buổi chiều rồi! Lần nào cũng vậy, không đút phong bì thì không cho lên xe tập. Thầy giáo trong trung tâm này cũng tệ nạn quá rồi đấy. Thật đáng ghét."
 
"..."
 
Tạ Bạc để Lâm Dĩ Vi lên xe mình: "Anh đưa em đi luyện tập một chút."
 
"À, được." Cô đứng dậy hoạt động cơ thể một chút rồi vừa đi theo Tạ Bạc vừa quay đầu hỏi em gái kia: "Chúng ta tập cùng nhau chứ?"
 
"Không cần đâu, không cần đâu!" Nữ sinh vội vàng khoát tay, rất có chừng mực mà nói: "Hai người cứ đi đi, em đứng đây chờ thêm chút nữa."
 
"Được."
 
Tạ Bạc dẫn Lâm Dĩ Vi tới khu vực tập lái tự do rồi để cô ngồi vào vị trí tài xế. Sau khi thắt dây an toàn, cô cười hì hì nói: "Không phải anh nói không có thời gian đến đón em à? Sao còn đích thân dạy em lái xe vậy?"
 
"Sao em nói nhảm nhiều thế?"
 
"Có phải cả ngày hôm nay cậu Bạc luôn nhớ đến em không?"
 
"Sao có thể chứ?"
 
"Có thì anh cứ nhận đi, chắc chắn là làm việc xong ngựa không ngừng vó chạy đến đây chứ gì." Cô làm bộ thở dài: "Anh như vậy... Sao em đi nổi đây. Còn nói cái gì mà hai mươi ngày tới một lần nữa chứ. Đoán chừng đến khi đó có khi tuần nào anh cũng ngồi máy bay vượt biển chạy qua thăm em cũng nên, không gặp được em thì trốn trong chăn tự chơi, vừa chơi vừa nhớ em."
 
Tạ Bạc nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt: "Đúng đúng đúng."
 
Lâm Dĩ Vi bắt đầu khởi động xe nhưng xe lại chẳng có động tĩnh gì. Cô "Hở" một tiếng rồi đạp đạp ga, máy cũng chẳng có phản ứng.

 
"Xe anh hư à?"
 
"Em vừa khởi động cái gì đấy?"
 
"Máy chứ gì nữa."
 
"Thứ em khởi động là máy điều hoà! Đồ ngốc này, em không thấy lạnh à?"
 
"À!" Lâm Dĩ Vi vội vàng tắt điều hoà đi rồi nhấn cái nút bên cạnh. Lần này thân xe rung lên một cái, cuối cùng cũng nổ máy thành công.
 
"Em chuẩn bị lên đường đây!" Lâm Dĩ Vi chuẩn bị tinh thần rồi hăng hái nói: "Lên đường lên đường lên đường!"
 
"Thì em cứ đi đi."
 
"Chờ lát nữa em phải làm quen với thắng xe và lên ga."
 
Chờ đến khi Lâm Dĩ Vi chuẩn bị xong mọi thứ rồi, chiếc xe mới từ từ lái ra ngoài và chạy vòng quanh với tốc độ không đổi trong phạm vi khu vực lái tự do.
 
Tạ Bạc cũng không dạy gì cô cả, các nút ấn trong xe cũng để cô tự làm quen và sử dụng, bao gồm cả học chuyển số...
 
Thỉnh thoảng anh chỉ giúp cô khống chế phương hướng một chút thôi.
 
"Tạ Bạc, em chạy thế nào! Có phải rất mượt không?"
 
"Em chạy bằng tốc độ xe đạp như vậy không mượt làm sao được." Anh nhếch miệng cười hài hước.
 
"Em mới học lái mà, ai mới học mà chả chạy như em chứ?"
 
"Dừng lại ở ngã tư phía trước đi." Anh ra hiệu cho cô.
 
Lâm Dĩ Vi vững vàng đạp thắng rồi chuyển số P, nhấn phanh tay sau đó quay đầu sang bên cạnh: "Thầy Tạ thấy sao? Có chỗ nào em làm sai không thầy?"
 
"Không có gì sai cả, là do thầy Tạ đột nhiên nhớ ra chút việc thôi."
 
"Chuyện gì vậy? Sẽ không phải anh chuẩn bị phải đi nữa đấy chứ?" Lâm Dĩ Vi thất vọng nhìn anh: "Rõ ràng anh đã nói dạy em lái xe rồi mà."
 
Cô còn chưa dứt lời, năm ngón tay thon dài của Tạ Bạc đã từ gò má xuyên vào tóc sau đó kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô...
 
"Thầy Tạ muốn hôn em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận