Trong khoảng thời gian đó gần như ngày nào Tạ Bạc cũng tới sân lái tự do của trung tâm giám sát Lâm Dĩ Vi tập lái xe.
Bởi vì bọn họ đăng ký buổi thi gần nhất, lại phải qua ngay trong một lần nên nếu trượt thì Lâm Dĩ Vi không có thời gian thi lại nữa vì vé máy bay ra nước ngoài của cô đã đặt xong cả rồi, đến ngày đó cô nhất định phải lên đường.
Thời gian eo hẹp trong khi nhiệm vụ lại nặng nề nên ngày nào Lâm Dĩ Vi cũng phải đến trung tâm để thực hành lùi xe vào bãi đậu và luyện tập trên nội dung thi phần ba.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đã quen với việc dùng camera 360 độ trên xe của Tạ Bạc để lùi rồi nên đến khi sử dụng xe của trung tâm thì cô lại bối rối vì không biết lùi bằng gương chiếu hậu.
Hơn nữa đến khi thi cũng không có camera 360 cho cô lùi.
Tạ Bạc không thể làm gì khác hơn là tắt camera đi rồi cùng tập lại từ đầu với cô.
Anh đã chơi đua xe từ lâu rồi nên đã nhớ nằm lòng từ cấu tạo cho đến mỗi con ốc vít và mỗi bộ phận trong xe ô tô. Trước đây anh cũng đã tự tay cầm lái rất nhiều loại xe đua khác nhau rồi nhưng dạy người khác lái xe thì... Đây đúng là lần đầu tiên.
Mà Lâm Dĩ Vi thì lại có sự sợ hãi bẩm sinh với lái xe, lúc nào cũng nhát gan không dám tăng tốc, cứ nhấn ga là căng thẳng, đã căng thẳng là tay chân luống cuống, ngay giữa mùa đông mà tập lái một hồi đã mồ hôi chảy như suối.
Kiên nhẫn của Tạ Bạc với cô nhiều hơn người khác nhưng cũng không đến nỗi quá nhiều. Anh còn cực kỳ xấu tính và độc miệng nữa, mỉa mai và mắng chửi lại càng không hề thiếu, có mấy lần còn mắng cô đến mức uất ức không chịu nổi.
Nếu là bình thường bị Tạ Bạc mắng như vậy chắc chắn cô sẽ đốp chát lại ngay, không bao giờ chịu nhường bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng trong chuyện lái xe này Lâm Dĩ Vi cũng biết vấn đề ở bản thân mình nên miệng không cứng nổi, bị mắng chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.
Có một lần lúc quay xe cô không chú ý đến gương chiếu hậu nên nhấn ga một cái khiến xe đâm thẳng vào tường.
Tạ Bạc đẩy cửa bước xuống rồi chống nạnh nhíu mày nhìn chiếc Rolls Royce Phantom bị đâm lõm vào một lỗ.
Lâm Dĩ Vi cũng vội vàng nhảy xuống. Thấy một vết lõm giống như "hố sụt" ở đuôi xe, cô cũng trợn tròn mắt...
Trước đây Lâm Dĩ Vi là người không thể phân biệt nổi các hãng xe. Sau này cô tò mò nên đã lên mạng tìm kiếm.
Rolls Royce, cực đắt, có bán cô đi cũng không đủ mua một chiếc.
Không đợi Tạ Bạc mở miệng, Lâm Dĩ Vi đã đỏ mắt trước rồi. Cảnh tượng này khiến câu "Em là heo à?" của Tạ Bạc kẹt cứng trong miệng, cuối cùng anh còn phải nuốt ngược vào trong.
Cô khóc rồi.
Cô vừa rơi nước mắt, lòng dạ Tạ Bạc đã rối như tơ vò. Anh trở lại xe rút khăn giấy thô lỗ lau mặt cho cô, lại lau lau khoé mắt ướt nước: "Khóc cái khỉ gì."
"Em đụng hư xe anh rồi. Xin lỗi cậu Bạc..."
"Anh đưa xe cho em học lái mà, đã chuẩn bị trước tinh thần hư hỏng rồi." Mặc dù Tạ Bạc là người yêu xe, cũng rất đau lòng cho xe yêu của mình nhưng lại càng đau lòng người yêu hơn: "Được rồi, chỉ là một món đồ chơi không đáng bao tiền thôi mà, em đừng khóc nữa."
Lâm Dĩ Vi khổ sở nói: "Em tập lâu vậy rồi mà vẫn chẳng đâu vào đâu. Rõ ràng hôm nào em cũng đến sớm nhất và về muộn nhất, kết quả là không bằng được người khác, chắc chắn sẽ thi không đậu rồi, lại còn không có thời gian thi lại nữa chứ. Em lãng phí nguyên khoảng thời gian này, tiền thi bằng cũng lãng phí, em thật ngu xuẩn!"
Cô cởi chiếc túi đeo chéo của mình ra vứt xuống đất rồi khóc lớn tiếng hơn, nản lòng vô cùng.
Nói thật là Tạ Bạc thà rằng cô đôi coi già mồm với mình, thà cô làm sai chuyện còn trách móc người khác, không phục không cúi đầu nhận thua, thà rằng cô tranh cãi vô lý còn hơn là nhìn cô nhận sai rồi tự giận bản thân như vậy.
Có một số lúc Tạ Bạc thật sự coi cô thành bản thân mình hồi còn nhỏ.
Tính cách của bọn họ gần như giống nhau như đúc, vừa ích kỷ vừa xấu tính, còn ngang ngược kiêu ngạo nữa.
Tạ Bạc yêu bản thân bao nhiêu thì cưng chiều Lâm Dĩ Vi bấy nhiêu.
"Nào."
Anh đỡ cô dậy sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc mếu máo của cô lên nghiêm túc nói: "Lái chưa thành thạo thì chúng ta cứ tiếp tục tập luyện cho đến khi thành thạo mới thôi. Anh sẽ tập với em."
Lâm Dĩ Vi nghẹn ngào gật đầu một cái. Cô thật sự không muốn khóc đâu, có điều nước mắt cứ chảy ra không kiềm chế được.
Không chỉ là vì nhục nhã mà còn là vì cô đã kiềm chế lâu lắm rồi, cuối cùng chuyện này như giọt nước tràn ly thôi.
Tạ Bạc nói không muốn thấy cô khóc vì người đàn ông khác, khóc vì anh cũng không được nên từ trước đến nay Lâm Dĩ Vi luôn không dám bộc lộ trước mặt anh, cũng không dám thúc giục anh. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có lúc buồn bã yếu lòng.
Ngày nào cô cũng ăn ăn uống uống vui đùa ầm ĩ với Tạ Bạc, muốn cho anh được thoải mái, càng muốn anh được vui vẻ khi ở bên mình. Trên phương diện này thì cô làm rất tốt, thế nhưng lòng cô chưa bao giờ nguôi nghĩ về Lâm Tà.
Cô rất nhớ anh trai mình.
Tạ Bạc im lặng nhìn cô gái nghẹn ngào rơi lệ trước mặt. Anh đã nhìn ra cô khóc không chỉ đơn giản là vì học lái xe mãi không được.
"Lâm Dĩ Vi..."
"Xin lỗi nhiều." Cô mở miệng nói xin lỗi trước, sau đó giơ khăn giấy lên bụm kín mặt rồi nức nở nói: "Xin lỗi cậu Bạc nhiều, rất xin lỗi anh, cho em thêm chút thời gian nữa nhé, em sẽ từ từ học, không ngờ học lái xe lại khó như vậy."
Tạ Bạc rút khăn giấy đang áp lên mặt cô ra rồi dùng ngón tay thay giấy lau nước mắt cho cô: "Cậu Bạc là để người ngoài gọi. Em nên gọi anh là gì nhỉ?"
Cô gật đầu thật mạnh rồi ngoan ngoãn thuận theo gọi: "Anh trai."
Anh thích nhất là nghe cô gọi mình như vậy.
"Việc anh đã đồng ý thì anh sẽ thực hiện." Tạ Bạc lau nước mắt giúp cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô chằm chằm: "Chuyện của Lâm Tà anh đặt ở chỗ này."
Anh chỉ chỉ trái tim mình: "Từ trước đến nay anh chưa bao giờ qua loa có lệ với em. Đúng là muốn giải quyết chuyện này thì cần thêm chút thời gian, cũng cần lên kế hoạch cẩn thận, thậm chí cần mối quan hệ giữa anh và nhà họ Trì phát triển thêm một chút để lấy được lòng tin của bọn họ nữa."
Rất hiếm khi Tạ Bạc nói chuyện nghiêm túc như vậy, cũng rất ít khi anh hứa hẹn cái gì, có điều bây giờ anh lại đang hứa hẹn với cô.
Lâm Dĩ Vi nhào vào lòng Tạ Bạc, ôm chặt cổ anh, nghẹn ngào không nói nên lời nên chỉ có thể gật đầu thật mạnh.
Nếu thật sự có thể cứu Lâm Tà ra thì Lâm Dĩ Vi sẽ nhớ ơn cứu mạng này của anh cả đời. Chỉ cần Tạ Bạc cần, cô có thể làm người tình của anh vĩnh viễn, thoả mãn toàn bộ khao khát của anh đối với mình.
"Bây giờ em yên tâm rồi chứ?"
"Ừm, em tin anh, anh trai."
"Bây giờ không tập nữa, tối nay anh dẫn em đi ăn đồ Nhật."
"Em không muốn ăn đồ Nhật, em muốn ăn thịt nướng."
Vừa nghe đến thịt nướng là Tạ Bạc nhíu mày ngay. Mấy quán nướng mà Lâm Dĩ Vi thích toàn là mấy quán vỉa hè, mùi khói dầu rất nồng nặc.
Thấy anh nhíu mày, Lâm Dĩ Vi nói: "Được rồi, vậy đi ăn đồ Nhật."
Nhưng cuối cùng Tạ Bạc vẫn lái chiếc xe bị đụng lõm của mình tới một quán ngon bên đường.
Trong các mối quan hệ, Tạ Bạc là một trong những người không bao giờ sẵn lòng làm bản thân chịu thiệt để chiều lòng người khác. Lúc nào anh cũng đặt cảm xúc của bản thân lên hàng đầu.
Thế nhưng bây giờ anh phát hiện ra trong mối quan hệ với Lâm Dĩ Vi, anh đang dần dần đặt cảm xúc của cô lên trên cả mình.
Đây không phải một tín hiệu tốt lành.
Chẳng qua Tạ Bạc không thể khống chế được trái tim mình, chuyện này cũng không phải anh muốn là được.
Lâm Dĩ Vi vui vẻ đẩy cửa xuống xe, lòng dạ đã bay về phía sạp thịt nướng từ lâu nhưng Tạ Bạc lại kéo cô về.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
"Lâm Dĩ Vi, tốt nhất là em đừng nên phản bội anh."
Giữa khu phố ẩm thực người qua lại đông đúc, Tạ Bạc cầm cổ tay cô gái nhỏ rồi nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chứa đầy ý đe doạ.
Tình yêu của anh rất keo kiệt. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh thật lòng dâng trái tim mình lên này, anh đã liên tưởng đến ngày mình bị phụ lòng rồi.
Nếu như ngày hôm đó đến thật thì tám mươi phần trăm là... Anh sẽ tự tay phá huỷ cô.
...
Đây là quán thịt nướng mà Lâm Dĩ Vi thường tới. Quán nướng ngoài trời được mở dưới lều lớn đã chật kín khách hàng, tiếng mỡ nướng xèo xèo và mùi thơm tràn ngập không gian.
Lâm Dĩ Vi gắp thịt bò đã được tẩm ướp gia vị cay lên giá nướng, háo hức chờ đợi miếng thịt bò mềm chín đều rồi đặt miếng đầu tiên vào đĩa của Tạ Bạc.
Mặt mày Tạ Bạc u ám, vừa không động đũa vừa không nói lời nào.
Lâm Dĩ Vi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn thịt. Có điều vì bên cạnh có một tên ma quỷ mặt lạnh ngồi thù lù đấy nên cô có cảm giác ăn không ngon gì cả.
Lâm Dĩ Vi là một người rất để ý đến không khí lúc ăn uống. Nếu có một người làm cô mất hứng ở bên cạnh thì dù có đói mấy cô cũng sẽ không có cảm giác thèm ăn.
Không biết chuyện gì xảy ra với người này nữa, trước đó ở trung tâm dạy lái xe vẫn còn ổn mà nói không vui là không vui liền được.