Tình trôi theo gió

Tính khí Tạ Bạc lúc nào cũng vậy nên Lâm Dĩ Vi thật sự không nghĩ ra mình đã làm gì khiến anh giận.
 
Chắc là vì người này không thích đi ăn nướng vỉa hè chăng?
 
"Em đã nói tuỳ anh chọn rồi mà chính anh dẫn em tới đây." Lâm Dĩ Vi đặt cái kẹp nướng thịt xuống rồi lẩm bẩm: "Tới nơi anh lại không vui."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Anh đâu có không vui."
 
"Mặt anh đang nói rõ anh không vui đấy! Anh không vui vậy em cũng không ăn nữa!" Lâm Dĩ Vi đặt xiên thịt trong tay xuống rồi tức giận nhìn anh.
 
Tính khí của cô cũng không phải dạng vừa đâu.
 
Đúng là trong lòng Tạ Bạc có chút không thoải mái thật. Cũng không phải là vì miếng ăn mà là vì sự nhân nhượng của bản thân khiến anh cảm thấy không quen, hơi khó chịu.
 
Mối quan hệ của bọn họ không phải được bắt đầu từ hai bên mến mộ nhau bình thường mà là một mối quan hệ lợi ích, ai nghiêm túc thì người đó sẽ chìm trong địa ngục thôi.
 
Tạ Bạc nghiêm túc trước rồi nên đã định sẵn anh mới là người chịu tổn thương.
 
Tạ Bạc không nhìn thấu lòng dạ Lâm Dĩ Vi nên anh không được tự nhiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không ăn nữa!" Lâm Dĩ Vi cố ý nói lớn tiếng.
 
Tạ Bạc lạnh nhạt đáp: "Không ăn nữa thì đi về."
 
Nói xong, anh đứng dậy muốn rời đi. Lâm Dĩ Vi vội vàng kéo anh lại sau đó nhíu mày than vãn: "Cái anh này, anh sao vậy chứ? Là anh dẫn em tới đây, em cũng đã nói là tùy anh chọn rồi, anh chọn như nào em cũng sẽ đồng ý mà. Anh có ý gì hả? Có phải anh cảm thấy ở bên em rất khó chịu không? Vậy em sẽ đi sớm một chút, khỏi khiến anh ghét."
 
Hai người giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường đang gây gổ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Lâm Dĩ Vi kéo kéo vạt áo Tạ Bạc rồi tức giận nhìn anh, dáng vẻ còn bực bội hơn cả anh nữa.
 
Tạ Bạc ngồi xuống lần nữa sau đó tự vẽ thang đi xuống cho mình: "Em không biết dỗ anh chút à?"
 
"Em có biết tại sao anh tức giận đâu mà đòi dỗ?" Giọng cô cũng nhỏ đi không ít, còn cầm tay anh: "Anh nói cho em biết đi, sao anh lại không vui vậy?"

 
"Em là heo à?" Tạ Bạc lườm cô một cái."
 
"Được được được, em là heo." Lâm Dĩ Vi phồng má, giơ tay hếch mũi mình lên, miệng kêu "éc éc" với anh rồi dụi đầu vào lồng ngực anh.
 
Cuối cùng Tạ Bạc cũng cười rộ lên. Mặc dù anh đã cố hết sức để môi không cong rồi nhưng sự vui vẻ trong mắt lại không thể giấu được.
 
Anh kéo cô vào lòng rồi giơ tay xoa đầu cô thật mạnh: "Lâm Dĩ Vi là đồ ngu ngốc."
 
Thấy cuối cùng mặt mày anh cũng tươi tỉnh trở lại, Lâm Dĩ Vi vội vàng gắp một miếng thịt đã nướng chín lên đút tới bên miệng anh: "Anh há miệng đi."
 
"Anh không ăn cái này."
 
"Ăn đi mà, ngon lắm đó."
 
Thế là Tạ Bạc há miệng cắn một cái. Lâm Dĩ Vi ngứa mắt dáng vẻ còn cẩn thận hơn cả con gái, chỉ ăn có xíu xiu của anh, trông cứ như cô đang cho thỏ ăn ấy.
 
Thấy vẫn còn nửa miếng thịt, cô lại kêu ca ăn ngon lắm, anh không ăn thật tiếc quá đi này kia.
 
Nhìn vẻ mặt năng động sáng sủa của cô gái nhỏ, Tạ Bạc thật sự cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
 
Từ trước đến nay anh chưa từng được nếm trải cảm giác đó bao giờ. Dù sao khi được nhà họ Tạ nhận về và có cuộc sống xa xỉ, anh cũng chưa hề vui sướng như vậy bao giờ. Có cảm giác như bây giờ mỗi tế bào trên người anh đều đang bắt đầu sống lại vậy.
 
Chỉ cần có cô bên cạnh thì mỗi giây mỗi phút đều không còn gì nuối tiếc.
 
Niềm vui do dục vọng mang lại là sự va chạm và bùng nổ nhất thời, còn loại niềm vui này thì kéo dài mãi mãi.
 
Cho nên cảm xúc hiện tại của anh chẳng liên quan gì đến tình dục, chỉ đơn giản là yêu thôi.
 
Nguyên một bữa thịt nướng Tạ Bạc không ăn được mấy miếng, cả quá trình chỉ toàn nướng giúp Lâm Dĩ Vi. Nhìn cô ăn uống vui vẻ, anh còn móc mỉa cô ăn mãi không thấy thịt đâu, lãng phí lương thực nữa.
 
Mặc dù Lâm Dĩ Vi mắng anh làm mình mất hứng nhưng trên đường về nhà vẫn nắm tay anh cùng đi bộ tiêu thực, còn kề sát bên anh nữa.

 
Tạ Bạc không chịu nổi cả người toàn mùi thịt nướng dính nhớp nên vừa về đến nhà đã vào phòng tắm tắm rửa ngay, phải chừng gần năm mươi phút sau mới đi ra, toàn thân ốc hơi nước nóng gọi Lâm Dĩ Vi tới sấy tóc giúp mình.
 
Phòng khách trống rỗng, không thấy cô gái nhỏ đâu.
 
Tạ Bạc gọi mấy tiếng, còn đi vào phòng ngủ và phòng giải trí nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
 
Anh nhíu mày gọi điện thoại cho Lâm Dĩ Vi, cũng may tốc độ bắt máy của cô cực nhanh: "Anh à."
 
"Em đi đâu đấy?"
 
"Em ra ngoài mua ít đồ, sẽ về ngay đây."
 
Vẻ mặt Tạ Bạc hơi u ám: "Đã trễ thế này rồi có gì mà em phải vội ra ngoài vậy? Anh đã từng cảnh cáo em buổi tối đừng có ra ngoài rồi mà, muốn ra ngoài thì chờ anh đi cùng."
 
"Anh đang tắm mà."
 
"Chẳng lẽ em không thể chờ anh một lát à?"
 
"Anh đừng lo, đi có tí sao đâu mà, em cũng sắp về tới dưới khu nhà mình rồi."
 
Sau khi cúp máy, Tạ Bạc tiện tay khoác lên người chiếc áo lông dê màu trắng rồi xuống tầng đón cô.
 
Trời bên ngoài phủ đầy sương mù mùa đông, gió đêm cũng lạnh căm căm.
 
Anh ra đến cửa khu nhà thì thấy cô gái nhỏ xách hộp giữ ấm đang đi ở bên kia đường. Cô còn giơ tay chào hỏi anh nữa, trên mặt là một nụ cười vui vẻ.
 
Tạ Bạc lười biếng giơ tay đáp lại, sau đó đứng ở bên đường bên này chờ cô qua.
 
Sau khi hết đèn đỏ, biển đèn xanh sáng lên, Lâm Dĩ Vi xách túi bước lên đường dành cho người đi bộ, lại không ngờ có một chiếc xe con màu đen phá tan làn sương lao về phía mình.
 

Tạ Bạc tinh mắt nhìn thấy nhìn thấy chiếc xe kia lao tới làn đường dành cho người đi bộ nhưng không hề có xu hướng giảm tốc độ. Anh lập tức quay đầu hét với Lâm Dĩ Vi...
 
"Lùi lại! Lâm Dĩ Vi, mau lùi lại!"
 
Lâm Dĩ Vi trên vỉa hè bỗng nhiên ngẩn người mất mấy giây, đến khi cô lấy lại tinh thần thì chiếc xe màu đen kia đã gần trong gang tấc rồi.
 
Cô hét lên một tiếng sợ hãi rồi nhanh chóng né sang một bên. Chiếc xe kia sượt ngang qua bên người khiến cô ngã nhào ra đường, hộp giữ nhiệt đang cầm cũng rơi xuống đất lăn mấy vòng.
 
Chiếc xe con màu đen không có biển số kia vọt qua đèn đỏ rồi chạy như điên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa đêm tối mù mịt.
 
Tạ Bạc lao đến đỡ cô dậy: "Em không sao chứ, có bị đụng vào đâu không?"
 
Lâm Dĩ Vi mất hồn mất vía lắc đầu sau đó cúi xuống nhìn một cái. Trừ đầu gối và bên hông bị té trầy da ra thì cô không còn gì đáng ngại nữa.
 
"Nguy hiểm thật đấy." Cô che ngực, da đầu không khỏi tê dại, vẫn chưa thôi sợ hãi.
 
Tạ Bạc còn hoảng sợ hơn cả cô. Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
 
Khoảnh khắc lúc nhìn thấy chiếc xe kia lao thẳng về phía Lâm Dĩ Vi, cảm giác sợ bị mất đi bỗng tràn lan khắp người anh, khiến hồn anh như lìa khỏi xác.
 
Lâm Dĩ Vi nằm trong lồng ngực vững chãi của người đàn ông bình tĩnh lại rồi vội vàng giơ tay nhặt hộp giữ nhiệt lên. Mặc dù bị rơi nứt nhưng đồ ăn bên trong không sao, vẫn còn ăn được.
 
"May mà cái hộp này bền."
 
Tạ Bạc sắp bị cô chọc cho tức chết. Tình huống vừa rồi nguy hiểm như thế mà trong đầu cô vẫn nghĩ đến đồ ăn được.
 
Anh nhéo mặt cô thật mạnh khiến cô đau đến mức gào lên ầm ĩ, hoảng loạn đẩy tay anh ra: "Anh làm gì đấy! Đau!"
 
"Nguy hiểm chết em đi! Cái miệng của em không dừng lại được đúng không? Núi vàng núi bạc của ông đây sắp bị em ăn cho vơi rồi kìa." Từ giọng điệu có thể nghe ra anh đang rất tức giận.
 
"Tạ Bạc, anh là đồ vô lương tâm!"
 
Lâm Dĩ Vi chống vai Tạ Bạc định đứng lên. Anh dứt khoát bế ngang cô rồi sải bước đi về luôn: "Sau này muốn ra ngoài thì phải nói với anh."
 
Cô gái nhỏ ôm chặt cổ anh, còn nhỏ giọng lẩm bẩm than phiền: "Chiếc xe kia đi không nhìn à! Hay say rượu lái xe? Ngày mai chúng ta tới đồn cảnh sát tố cáo đi!"
 
Tạ Bạc nhếch miệng, vẻ mặt u ám. Anh đang nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
 

Chiếc xe màu đen kia không hề rẻ tiền chút nào... Hơn nữa còn không có biển số xe, không giống Trì Tây Thành ra tay. Người Trì Tây Thành muốn đối đầu là anh, anh ta sẽ không ra tay với Lâm Dĩ Vi.
 
Rất dễ nhận thấy cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi.
 
Ai lại cảnh cáo anh bằng cách này?
 
Trong lòng Tạ Bạc đã có một suy đoán khiến lòng dạ anh không khỏi rét lạnh, có điều anh không nói ra.
 
Có lẽ anh nên đưa cô đi càng sớm càng tốt.
 
Tạ Bạc bế Lâm Dĩ Vi về đặt lên sô pha rồi lại xoay người đi tìm rương thuốc, lấy rượu cồn ra xử lý đầu gối trầy da cho cô.
 
Lâm Dĩ Vi lảo đảo nghiêng người lấy đống đồ mình mới mua về ra. Có sushi gan ngỗng, trứng cá hồi, sandwich bò...
 
"May quá, vẫn còn ăn được."
 
Cô đẩy những thứ đó tới trước mặt Tạ Bạc. Anh hời hợt liếc qua một cái: "Gì đấy?"
 
"Này, mua cho anh đấy, tối nay anh mới ăn được mấy miếng chứ đâu. Em biết anh không quen ăn thịt nướng, muốn ăn đồ Nhật nên đi mua về cho anh một ít." Cô kỳ kèo làm nũng: "Chỉ mấy món ăn thôi mà đắt òm, một nghìn tám lận đấy. Cậu Bạc có thanh toán cho em không?"
 
"..."
 
Tạ Bạc không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình. Có chút gì đó ngọt ngọt nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, thêm cả may mắn và sợ hãi vì vừa sống sót sau tai nạn nữa...
 
Nỗi đau đớn khi biệt ly...
 
Thấy vẻ mặt anh có gì đó sai sai, Lâm Dĩ Vi tưởng đâu anh lại sắp mắng mình nên nói trước: "Được rồi được rồi được rồi, em là heo, được chưa? Anh mau ăn đi, đồ ăn mắc vậy mà để nguội thì lãng phí lắm. Đúng rồi, anh vẫn phải thanh toán cho em, em không mời anh ăn đâu."
 
Một giây tiếp theo, Tạ Bạc ôm cô vào lòng rồi hôn một cái lên cổ cô: "Anh có bảo em đi mua đâu, đồ ngốc này."
 
Vừa bị mắng vừa được hôn, Lâm Dĩ Vi cảm thấy tim mình... Hình như bị anh hôn cho tan ra rồi.
 
Cô không tức giận nổi, không thể làm gì khác hơn là thở dài rồi ôm lấy bả vai run rẩy của người đàn ông...
 
"Được rồi, bữa này... Em mời anh vậy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận