Kiều Đình Bắc vừa rời đi không bao lâu, thì Điền Vi cùng Điêu Thái tìm tới.
“Thư Cầm, lão Bắc đâu rồi?”
“Anh ta uống say, rồi lại đi đâu đó rồi.” Cô hời hợt trả lời.
“Sao em không cản cậu ta lại? Đã say rượu còn tự lái xe ra ngoài, lỡ không may xảy ra chuyện gì thì sao?” Điêu Thái sốt sắng lo cho bạn.
Nhưng đổi lại ở trước mặt anh vẫn là gương mặt không tí cảm xúc nào. Thậm chí, cô còn lạnh lùng đáp trả:
“Anh ta lớn rồi, nếu vẫn không tự biết chừng mực, không biết nghĩ cho bản thân mình thì thôi, liên quan gì tới tôi chứ?”
Điêu Thái cũng hết lời với người phụ nữ này, anh lắc đầu, thái độ ấm ức thay cho bạn mình và cũng vừa lo cho anh ta.
Quả nhiên, phụ nữ một khi đã cạn tình cạn nghĩa cũng thật máu lạnh, vô tình.
“Cô căn bản chẳng giống với Cố Lâm Hi ngoại trừ khuôn mặt. Yêu vợ cũ, Kiều Đình Bắc là một con người khác, yêu cô, cậu ta lại khác hẳn hoàn toàn lúc trước. Và cô cũng không biết Đình Bắc đã yêu cô nhiều như thế nào đâu.”
“Anh à, sao lại nặng lời với em ấy.” Điền Vi khẽ khàng lên tiếng khi thấy Điêu Thái có vẻ tức giận.
“Em đưa cô ta về đi, anh đi tìm Kiều Đình Bắc.”
Nói xong, Điêu Thái liền vội vàng rời đi. Chỉ còn Điền Vi ở lại với Cố Thư Cầm, sợ cô buồn, nên Điền Vi lại nhẹ nhàng an ủi:
“Em đừng trách anh ấy, cũng tại lo lắng cho anh Bắc quá nên mới nhất thời kích động, lỡ nặng lời với em.”
“Không sao, em cũng không để ý tới mấy lời nói đó. Mình về nhà đi chị, em thấy hơi mệt.”
“Ừm, ra xe chị đưa em về.”
…----------------…
Hơn hai giờ sáng, người đàn ông ấy vẫn chưa thấy về nhà mà Cố Thư Cầm cũng không tài nào ngủ được. Điện thoại thì ở trên tay, nhưng không dám ấn gọi. Thực tâm mà nói thì, sao cô có thể không lo cho anh chứ, dù cạn tình cũng còn cái nghĩa.
Chần chừ mãi một lúc, cô cũng quyết định gọi điện hỏi thăm Điền Vi. Vừa nhận được tín hiệu trả lời từ đối phương, cô đã vội mở lời:
“Chị Vi, thật ngại quá vì giờ này còn gọi điện làm phiền chị. Nhưng tại em sốt ruột quá… Chị… chị cho em hỏi anh Thái về chưa? Anh ấy có tìm gặp anh Bắc không chị?”
Cố Thư Cầm hỏi xong cũng đã khá lâu, nhưng người ở đầu dây bên kia lại im lặng mãi một lúc mới trả lời:
[Gặp được Đình Bắc rồi em, nhưng anh ấy say quá nên chắc là không về được đâu. Thôi em cứ ngủ trước đi, đừng chờ.]
Điền Vi cúp máy ngay khi vừa chốt xong câu cuối. Còn Thư Cầm dù đã được trấn an, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy bất an trong lòng.
Nằm lay lất cũng ngủ quên tới trời bừng sáng và cả ngày sau đó vẫn không thấy người đàn ông ấy về nhà. Cố Thư Cầm lúc này mới thấy lo lắng nhiều hơn, nhưng lại tuyệt nhiên không gọi điện cho anh dù chỉ là một lần.
Bởi vì, có thể anh đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, nếu cô gọi điện tìm anh thế có khác gì tự nhận bản thân đã mềm lòng với anh.
Nhưng liệu cái tôi cao ngất ngưỡng của cô vào thời điểm này có đúng?
Chờ thêm một ngày, cuối cùng cũng có người xuất hiện cho cô hỏi thăm. Nhưng người đến lại là Kiều phu nhân và Tô Tuyết Ngân, trông họ còn có vẻ rất thân thiết.
“Phu nhân, người mới đến.” Thư Cầm lễ phép cúi đầu chào.
“Ừm, tôi đến để thông báo với cô một chuyện và đưa cho cô cái này.”
Vừa ngồi xuống, Kiều phu nhân đã vào thẳng vấn đề với một thái độ hoàn toàn khác so với lần gặp trước đó giữa hai người. Khi nhìn thấy tấm thẻ tín dụng được bà ấy đưa tới, thì cô lại không khỏi chau mày.
“Sao bác lại đưa thứ này cho cháu?”
“Đây là tiền tôi cho cô để rời khỏi Đình Bắc. Bởi vì, Tuyết Ngân sẽ sớm được gả vào Kiều gia làm Thiếu phu nhân, nên cô buộc phải rời khỏi con trai tôi càng sớm càng tốt.”
Nghe xong những gì bà ấy nói, Cố Thư Cầm chợt thấy hụt hẫng, cũng không biết phải phản ứng như nào ngoài nụ cười gượng gạo trên môi.
Tự dưng người đàn ông ấy mất tích hai đêm một ngày, sang hôm nay mẹ anh lại tới báo rằng anh sắp kết hôn với người phụ nữ khác, rốt cuộc anh ta muốn chơi trò gì đây?
“Chẳng phải cô luôn muốn được trả lại tự do, luôn không muốn bản thân làm thế thân cho người khác sao? Giờ đang được toại nguyện đấy, Đình Bắc đã thật sự chán chê cô rồi, đến gặp mặt một lần mà anh ấy còn không muốn. Tôi thấy cô nên biết điều, sớm rời khỏi đây đi.”
Được dịp lên mặt, nên Tô Tuyết Ngân nào dễ gì chịu im lặng. Còn với trường hợp hiện tại của Thư Cầm, cô đang giữ cái tôi cao ngất ngưỡng đó thì lại dễ dàng rơi vào tự ái.
Cô nhìn Kiều phu nhân, bình thản đối đáp:
“Thật ra cháu cũng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Giờ được đi, tất nhiên cháu sẽ rời đi. Còn chiếc thẻ ấy thì cháu xin gửi lại bác.”
Nói rồi, Thư Cầm lại nhìn sang Tô Tuyết Ngân, mỉm cười tự nhiên và tiếp lời:
“Chúc cô cùng người đàn ông ấy hạnh phúc trăm năm!”
…🌹…
Ra chương nhiều quá mà mọi người chẳng tặng cho P tí like nào làm động lực hết nha. 😑