Đứng ngoài hành lang trước cửa phòng của Kiều Đình Bắc, lần lượt là Điêu Thái, Trần Hạo Lân, Thẩm Nhu, Điền Vi và có cả Tô Tuyết Ngân đều đang hết sức khẩn trương vì vẫn không nhận được chút động tĩnh nào từ người đàn ông bên trong.
“Hay thử gọi cho Kiều phu nhân đến xem sao, chứ đứng chờ mãi như này cũng đâu phải cách.” Thẩm Nhu là người đưa ra ý kiến đầu tiên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăng Máu
2. Ta Là Mẹ Thần Đồng
3. Cậy Thế Bắt Nạt Anh
4. Quân Hoan Tỏa Kiều
=====================================
“Không phải người anh ấy muốn gặp, có đến cũng không gặp được đâu.” Điền Vi nhàn nhạt bác bỏ ý kiến trên.
“Thế Tuyết Ngân ở đây rồi, anh Bắc không muốn gặp chị ấy thì gặp ai chứ?”
“Người đó á hả? Tới rồi kìa.”
Điền Vi đáp trả bằng vẻ mặt tuyệt nhiên hân hoan với ánh mắt hướng về phía người phụ nữ đang tiến tới ở cách đó không xa. Mọi người, ai cũng đổ dồn sự tập trung theo hướng đó cho tới khi Cố Thư Cầm đứng trước cửa phòng. Cô vốn muốn nhanh chóng gõ cửa, nhưng lại bị Tô Tuyết Ngân ngăn cản.
“Ai cho phép cô tới đây?”
Thấy đối phương trừng mắt tra hỏi, còn nắm chặt bàn tay mình, Cố Thư Cầm chỉ thản nhiên rút tay ra, rồi ung dung đáp trả:
“Là ai, thì cũng không đến lượt cô hỏi. Tránh ra.” Thư Cầm gằng giọng.
Nhưng Tô Tuyết Ngân cũng không phải dạng vừa, nhất không tránh đường là không.
“Hạng người như cô không có tư cách gặp mặt anh ấy, mau cút đi đi.”
“Tư cách hay không, vậy phải đợi tới lúc tay tôi gõ cửa, miệng tôi cất lời đã. Phiền cô tránh ra chỗ khác cho.” Cố Thư Cầm đanh giọng.
Thần thái kiên định và ánh mắt sắc lạnh ấy như đang cảnh cáo người phụ nữ trước mặt, ai nhìn thấy Cố Thư Cầm của lúc này cũng đều trầm trồ, kinh ngạc.
Nhưng Tô Tuyết Ngân thì tuyệt nhiên không phục, nên nhất quyết không tránh đường, cứ hậm hực đứng chắn trước cửa, nên buộc Thư Cầm phải dùng tới vũ lực, thẳng tay đẩy người phụ nữ đó ra. Cũng trong lúc này, cả hai đã xảy ra giằng co.
“Tôi đã nói là cô không được vào mà.”
Cạch… Chính khoảnh khắc sắp bùng nổ mâu thuẫn, cánh cửa phòng đã được người đàn ông rộng mở. Sự xuất hiện của Kiều Đình Bắc, ngay lập tức khiến Tô Tuyết Ngân không còn dám hành động xốc nổi.
Anh quét mắt nhìn lần lượt từng người trong nhóm bạn của mình, từ nam tới nữ, chỉ trừ Cố Thư Cầm là anh không nhìn đến.
“Ồn ào đủ chưa? Giải tán được rồi đó.” Kiều Đình Bắc cất giọng khàn đặc, sắc mặt nhợt nhạt, chỉ qua một đêm mà trông tiều tụy hẳn đi.
Lúc đó, Tô Tuyết Ngân lại vội chen qua Thư Cầm để đứng cạnh anh, vốn muốn nắm tay, nhưng chưa kịp làm gì đã bị đối phương lạnh lùng tránh né.
“Nghe không hiểu, hay cố tình không hiểu?” Kiều Đình Bắc lại gằng giọng.
“Em muốn ở lại chăm sóc anh. Tay anh bị thương thế nào rồi, hay là đi bệnh viện nha?”
Miệng nói, tay thì lại muốn chạm vào tay người đàn ông ấy, nhưng mà anh vẫn nhất quyết giữ vững khoảng cách.
“Muốn tự về hay để tôi gọi người đưa về?”
Đến nước này thì lần lượt từng người một kéo nhau ra về. Điền Vi trước khi đi còn vỗ vai bà bầu Thư Cầm một cái, với nụ cười cổ vũ trên môi. Thấm thoát chỉ còn mỗi Tô Tuyết Ngân vẫn đứng trơ trơ ra đó.
“Quản gia.”
“Anh không cần phải gọi người tới đuổi, tự em về được.”
Kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tô Tuyết Ngân đã nghiệm ra điều đó khi Kiều Đình Bắc lớn tiếng gọi người. Giờ dù có không muốn, cũng vẫn phải đi về.
Sau khi cô ta rời đi, đôi con ngươi chứa đầy sự lạnh nhạt của người đàn ông mới chuyển về hướng Cố Thư Cầm. Nhìn cô vác bụng bầu tìm tới, vậy mà anh vẫn tỏ ra hời hợt.
“Còn em, đứng đó làm gì? Về đi.”
Nói rồi, Kiều Đình Bắc liền quay lưng bỏ vào phòng. Lúc này, Cố Thư Cầm cũng lẽo đẽo theo sau, mặc cho bản thân cũng vừa bị đuổi.
“Khụ… khụ…” Tiếng ho của anh vang vọng khắp phòng.
Không gian bên trong thì toàn là mùi rượu, vỏ chai nằm lăn lốc dưới nền nhà. Thấy vậy, cô bắt đầu thu dọn cho gọn gàng.
Kiều Đình Bắc lúc bấy giờ đang ngồi trên giường, tuy tỏ ra thờ ơ nhưng tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người con gái ấy. Được một lúc, thì tiếp tục phô ra chất giọng khàn đặc với câu hỏi:
“Em tới đây để xem tôi chết chưa à?”
“Hôm qua có người bảo về nhà, thì giờ tôi về thôi. Nhưng mà vừa rồi có người lại đuổi tôi đi rồi, chắc lát nữa tôi sẽ đi.”
Cô nhặt xong mấy chai rượu rỗng đặt lên bàn, rồi lại quay qua dọn dẹp chỗ quần áo bừa bộn khắp nơi của người đàn ông, dáng vẻ đảm đang như một người vợ hiền, khiến Kiều Đình Bắc chợt cười khẩy.
“Rốt cuộc em coi đây là đâu, mà muốn tới thì tới, đi thì đi? Nhà trọ? Và tôi là người tình tạm bợ của em?”
Thao tác dọn dẹp của Thư Cầm chậm lại khi lần lượt nhận được những câu hỏi đó, và cô đã quay sang nhìn anh bằng nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Là em hiểu lầm anh. Nếu anh không muốn chúng ta bắt đầu lại, vậy em sẽ rời khỏi đây.”
“Ừ, em thích thì đi đi.”