Như một trò đùa trêu ngươi!
Gả đi người con gái ta yêu, bù vào đó một cô con gái khác?
Lâm Chính lòng đau, tim đau uống cạn liên tiếp mấy bát rượu đầy.
"Tướng quân! Xin hãy nén sầu thương lấy việc quân làm trọng!" Kỳ Hưng viên tướng thân tín quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: "Đã ba ngày rồi.
Tướng quân mãi uống rượu như thế này sẽ ngã khuỵu mất.
Nếu có biến, một mình thuộc hạ biết xoay chuyển cục diện làm sao?
Để mất một tất đất, tội chúng ta sẽ lưu truyền thiên cổ.
Vì một nữ nhân có đáng không? Huống hồ nàng ấy cũng chỉ là một nữ nhi bình thường chẳng có cách nào để từ hôn! Làm trái lệnh vua, chỉ có một chữ: chết!
Nếu nàng ấy chết, tướng quân có đau lòng không?"
Ai mà không đau lòng khi người mình thương không còn trên dương thế! Đáy mắt Lâm Chính buồn rười rượi.
Bát rượu trên tay khựng lại ở không trung.
Kỳ Hưng khuyên nốt: "Thay vì sầu tình, tướng quân hãy vui cho nàng ấy! Nàng ấy được làm làm Thái tử phi, tương lai có cả danh và lợi!"
Lời khuyên thấu tình đạt lí khiến Lâm Chính buông ly rượu.
Nước mắt viên võ tướng oai hùng lặng lẽ rơi trên đôi gò má đen sạm vì sương gió biên cương.
Lâm Chính cứ ngồi bất động như thế.
Suốt đêm trường, ánh mắt chưa hề rời hướng nhà người thương.
"Bảo Ngọc, bao năm quấn quýt cũng bằng không.
Vạn lời ước hẹn không đổi được hai tiếng 'phu thê'.
Duyên sắt cầm từ đây xin lỗi hẹn.
Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy làm người dân bình thường!
Chúc nàng một đời hạnh phúc!" Trời tờ mờ sáng, Lâm Chính khẽ khàng nói vào hư không.
Sau đó, vào bản doanh thảo một tin gửi về nhà: "Việc quân đang bận con không thể về thăm mẫu thân.
Nếu nàng ấy hờn tủi muốn rời khỏi Lâm gia, mẫu thân hãy thay con thành toàn cho người ta."
Lâm lão phu nhân đọc xong tin con, bà không khó để nhận ra: Con trai bà lấy cớ thoái thác chuyện hôn nhân áp đặt.
Lẽ ra, bà nên mừng.
Vì vị trí thiếu phu nhân sẽ bỏ trống ở tương lai.
Đây là cơ hội cho cháu gái bà.
Nhưng không hiểu sao, bà thấy bức bối trong lòng.
"Cũng do cô áng ngữ ở nhà này nên người làm mẫu thân như ta phải khóc thương vì nhớ con." Lâm lão phu nhân hất bay luôn chung trà Bảo Ngọc dâng thỉnh an bà buổi sáng.
Chung trà nóng vì thế đổ hết lên người Bảo Ngọc làm Thúy Vân đứng ở bên ngoài hốt hoảng chạy vào: "Tiểu thư, mau về phòng thay y phục kẻo phỏng!"
Bang!
Một cái tát bất ngờ giáng vào má Thúy Vân kèm theo lời cảnh cáo: "Ai cho nữ tỳ như mày lớn tiếng ở từ đường Lâm gia?"
Bang!
Bảo Ngọc trả lại một tát, chỉ tay vào thẳng mặt An Kiều: "Từ khi nào một biểu muội như cô được quyền tác oai, tác quái ở Lâm gia?"
Cô ta bụm bên má, uất ức quay sang tìm đồng minh: "Cô mẫu! Người hãy đòi công bằng cho con!" Cô ta khóc bù lu bù loa ra vẻ đầy oan ức.
Lâm lão phu nhân đứng lên, ôm đứa cháu gái xót xa, ánh mắt sắc lạnh nhìn Bảo Ngọc: "Cút ra ngoài!" Rồi quay sang an ủi cô cháu gái: "Thôi nín đi, khóc nữa xưng mắt xấu lắm.
Đợi qua 5 tháng, cô mẫu sẽ đuổi cô ta đi!"
Bước chân Bảo Ngọc dừng lại ở ngưỡng cửa.
"Tiểu thư!" Thúy Vân lắc đầu.
"Em nói xem, lão phu nhân nói thế là có ý gì?"
Nhân duyên như ý.
Đích thân mẫu thân nàng vào cung xin hoàng thượng ban hôn tránh đêm dài lắm mộng gây rẽ thúy chia quyên.
Là Lâm gia không thích hay Lâm Chính đã thay lòng không còn cần mối lương duyên này nữa?
"Không! Lâm Chính, chàng không có ý đó đúng không?" Nhưng nếu không phải, tại sao không thấy tin chàng gửi về cho thiếp?
Đã qua một tuần trăng, lòng Bảo Ngọc không khỏi không lo âu.
Cô con dâu không được lòng mẹ chồng.
Vị trí thiếu phu nhân cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Trên dưới Lâm gia thấy nàng, ngoài mặt lịch sự chào tiếng 'Thiếu phu nhân' nhưng trong lòng rõ ràng không coi nàng ra gì.
"Danh phận là do bên Phương gia cô cầu xin hoàng thượng mới có nên đừng trách trên dưới Lâm gia xem thường cô!" Trong hoa viên, An Kiều chặn đường Bảo Ngọc, bóng gió mỉa mai.
Bảo Ngọc còn chưa kịp nói gì, cô ta đã ngã nhào xuống đất, miệng la oai oái: "Cô mẫu, cô ta gàn chân con!"
Bảo Ngọc ngoái ra sau.
Nàng chỉ biết cười.
"Trình ăn vạ của cô kinh tởm thật!"
Nàng khen đúng.
Vậy mà...
Bốp!
"Thấy bà già này im im, cô càng được nước lộng hành nhỉ?"
Bảo Ngọc ôm bên má nhìn trân trân vào mẹ chông.
Muốn nói câu: Không phải con là do cô ta tự ngã ăn vạ.
Nhưng thấy không cần thiết nữa.
Thúy Vân chườm bên má cháy đỏ cho tiểu thư, rơm rớm nước mắt: "Rốt cuộc tiểu thư còn phải chịu khổ đến bao giờ? Lão phu nhân biết tiểu thư ở Lâm gia chịu ấm ức như thế này, chắc đau lòng lắm!"
Là do nàng nhất quyết đòi gả cho Lâm Chính.
Hôn sự này, hạnh phúc thì viên mãn, nếu khổ đau cũng đành phải chấp nhận.
Nàng cầm tay Thúy Vân, căn dặn: "Chuyện này nhất định không được để mẫu thân ta biết!"
Phận làm con đã bất hiếu cãi lời song thân, nàng không muốn phụ mẫu mình phải buồn lòng lo lắng cho nàng thêm nữa..