Tình Trong Đáy Mắt


Lâm Chính áo bào oai phong cùng thuộc hạ nghinh đón Thái tử.

Không biết có ai giống tâm trạng chàng lúc này không? Lòng tự nhiên háo hức chờ mong, đón Thái tử mà như chờ đón Bảo Ngọc ngày nào.
Thời khắc xe ngựa Thái tử vào cổng doanh trại, trái tim Lâm Chính như muốn bay vọt ra ngoài.

Miệng muốn gọi thật to: Bảo Ngọc, ta ở đây!
Chân muốn vội vã chạy theo, tay muốn dang rộng ôm lấy một thân ảnh ngày nhớ đêm mong, bế ngay người mình thương quay vài vòng cho thỏa lòng tương tư.
Nhưng hiện tại, Lâm Chính chỉ biết nhìn theo mà nghe lòng nghèn nghẹn.
Mong ngóng giây phút tương phùng.

Hôm nay toại nguyện, người ấy và mình gần nhau trong gang tấc nhưng Lâm Chính chẳng dám ngẩng mặt nhìn.
"Cung thỉnh Thái tử!" Chàng mời Thái tử ngồi lên chiếc ghế cao nhất trong bản doanh.

Rồi thuận tay mời luôn người con gái chàng yêu: "Mời Thái tử phi!"
Người đã an vị, Lâm Chính vẫn còn cúi đầu, chắp tay.

Trông có vẻ rất cung kính nhưng thật ra, Lâm Chính đang tập trung thính lực lắng nghe.

Gặp lại trong hoàn cảnh này, chàng chỉ cần nghe được giọng nàng, biết người mình yêu vẫn bình an và hạnh phúc thế là đủ.
"Nàng có mệt không?" Thái tử hỏi nhỏ Thái tử phi.
"Thiếp không sao!"
Ba tiếng 'thiếp không sao' vừa thoát khỏi môi Thái tử phi, vừa lọt vào tai, Lâm Chính đã ngẩng phắt mặt lên.
Ô hay!
Lâm Chính hóa đá, mắt chằm chằm vào mặt Thái tử phi, đứng chết trân luôn tại chỗ.
Kỳ Hưng thấy vậy tằng hắng nhắc nhở Lâm Chính.

Tránh cho tướng quân mang tội vô lễ có thể chém bay đầu.
Ánh mắt ngỡ ngàng đã thu.

Nhưng ai đó làm ơn nói giúp cho chàng hiểu: chuyện này là thế nào? Thái tử có Thái tử phi là sự thật! Nhưng vị Thái tử phi cao cao tại thượng đó không liên quan gì đến người con gái chàng yêu cả.
Giọng nói đã khác lạ.

Một khuôn mặt càng xa lạ hơn.

Nó không có một nét nào hao hao gọi là giống Bảo Ngọc.
Cơ thế cao lớn của Lâm Chính lảo đảo.

Kỳ Hưng nhanh mắt, nhanh tay đỡ lấy Lâm Chính, nhanh miệng mượn một lí do: "Xin Thái tử xá tội! Đêm qua, Lâm tướng quân tuần tra suốt đêm!"
"Vậy ngươi hãy mau đưa Lâm tướng quân về bản doanh nghỉ ngơi.

Việc quân đàm đạo sau!"
Lâm Chính về tới bản doanh vẫn còn mơ hồ.
"Lâm tướng quân! Thuộc hạ xin người hãy nén lòng lấy đại cục làm trọng."
Lâm Chính trầm mặc một lúc thật lâu.

Đáy mắt vụt sáng một ý định: "Ta phải về nhà gấp một chuyến! Kỳ Hưng, ngươi hãy giúp ta!"
Trong lúc chờ đợi Thái tử phê duyệt, Lâm Chính thảo ngay hai bức thư gửi về nhà.

Một cho mẫu thân.

Và một cho hiền thê.
An Kiều cầm phong thư thứ hai.

Thấy hai chữ chói mắt, hậm hực xé nát thành muôn mảnh nhỏ.
"Hiền thê sao? Hiền thê của chàng chỉ có thể là ta!!" An Kiều ngửa mặt lên trời cười đắc ý.
"Cô mẫu, lần này biểu ca trở về, người nhớ tác thành duyên cho con nha!"
Lâm lão phu nhân đọc xong thư con, bà có vẻ không vui.

Vì không hiểu sao, tự nhiên con trai lại căn dặn bà thay nó chở che cho con dâu đợi ngày về phu thê chính thức làm lễ giao bái.
Người đã đuổi đi rồi còn đâu mà giao bái?
"An Kiều, con mau căn dặn xuống rằng: Thiếu phu nhân mỏi mòn chờ mong nên đã từ hôn!"
Tránh con trai hỏi han lòng vòng, bà còn đích thân sắp xếp mọi việc thật chỉn chu.

Đảm bảo khi Lâm Chính trở về, chuyện 'từ hôn' là do Bảo Ngọc quyết định.
Lâm gia có biến.

Lâm Chính nào biết nào hay.

Cầm bản phê duyệt trong tay, chàng vội vàng phóng lên chiến mã, cấp tốc hồi hương.
Ngàn dặm phong sương, gió cuốn bụi mờ.

Chiến mã phi nhanh nước đại.

Về đến Lâm phủ, Lâm Chính chưa kịp cởi áo bào nhuốm bụi quan san, hồ hởi chạy đi tìm nương tử.
Có trời mới biết, trái tim đang đau tình của chàng đã hồi sinh mạnh mẽ như thế nào khi tận mắt chứng kiến: Vị Thái tử phi do hoàng thượng đích thân ban hôn cho Thái tử không phải là Đại tiểu thư Phương gia, Phương Bảo Ngọc.

Mà là Phương Bảo Ngân.
Giây phút đó có một niềm vui lớn vỡ òa trong lòng chàng: Nương tử chàng mới là Phương Bảo Ngọc.
"Bảo Ngọc! Bảo Ngọc!!!" Lâm Chính hoan hỉ reo vui gọi lên cái tên đã thuộc về riêng chàng.
Chợt tiếng gọi im bặt.

Bước chân vội vàng cũng dừng lại đột ngột, vì thấy mẹ và An Kiều bưng mặt khóc rưng rức ở giữa phòng.
"Mẫu thân?" Chàng quỳ gối: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Hiền thê của con đâu?"
Lâm lão phu nhân càng khóc to hơn.

Lâm Chính càng xót ruột quay sang An Kiều: "Rốt cuộc ở nhà xảy ra chuyện gì? Biểu tẩu của muội đâu, ta không thấy nàng ấy?"
"Từ hôn rồi! Nó từ hôn rồi!" Lâm lão phu nhân đập tay xuống bàn, khóc dữ hơn.
"Từ hôn?" Lâm Chính đứng bật lên.

Thân thể cao lớn lảo đảo, đáy mắt lộ vẻ khó tin: "Nàng ấy từ hôn ư?"
"Phải! Nó làm giấy bỏ chồng! Đích thân xin hoàng thượng từ bỏ hôn ước vì chồng mãi đi biền biệt!
Con gái có thì như đóa hoa chỉ một lần thắm sắc.

Con cũng nên hiểu và thông cảm cho nó.
Không người đàn bà nào chịu cảnh cô đơn ôm sầu chiếc bóng chờ chồng đi chinh chiến như mẹ của con đâu!"
Hay cho câu: Thói đời lật trở như lòng bàn tay.
Tình nồng đã thành tình phai.

Người cùng hẹn ước kết tóc se tơ đã vội chê chồng mải mê chinh chiến.
Lâm Chính thối lui liên tiếp ra sau, rồi ngã ngồi xuống ghế.

Đầu óc trống rỗng, mơ hồ nghe đâu đây vang lên lời ru buồn đầy oán trách:
"Đời người được mấy giấc mơ
Chàng mơ chinh chiến em mơ bóng chàng!"
Là giọng của Bảo Ngọc!
"Bảo Ngọc nàng ơi!!"
Lâm Chính vụt chạy theo lời ru buồn đang dần im bặt vào hư không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui