Tình Trong Đáy Mắt


Xe dừng lại, Lâm Chính không đợi Kỳ Hưng như mọi bận.

Anh mở cửa xuống xe rồi đi luôn vào viện.
Tại một lối rẽ vào khoa khám, Lâm Chính va phải một người.
Khoảnh khắc hai người đâm sầm vào nhau.

Thoang thoảng trong khoang mũi anh là một mùi hương quen thuộc từ mái tóc.
Trái tim đau của Lâm Chính chợt đập nhanh.

Nhưng chỉ một giây anh đã xoa trấn an vùng ngực trái: "Hãy quên đi! Người đã đi xa quá rồi còn đâu!"
"Xin lỗi!" Anh cúi đầu.
Cô gái va phải anh vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Khi trước mắt cô là người đàn ông mà cô nhớ suốt bảy năm qua.

Nhớ đến quay quắt.

Nhớ đến cồn cào.

Cô không ngờ mình vừa về nước đã gặp lại anh ở Bệnh viện mắt.
Dường như...mắt anh...
Bảo Ngọc nhìn theo đôi bàn tay sờ soạng tìm một vật anh vừa đánh rơi sau cú va chạm mà tim cô như ai đó bóp giữ trong lòng bàn tay.
Thảo nào anh không nhận ra cô!
Bảo Ngọc run rẩy bước thật chậm nhặt giúp anh đôi mắt kính.

Tay cô run run cầm một bàn tay đang quờ quạng, rồi đặt vào đó vật anh muốn tìm.
Vật đã tìm được.

Lâm Chính thở phào một hơi.

Anh mang kính vào mắt đàng hoàng, rồi mới ngẩng khuôn mặt góc cạnh, mỉm cười với người vừa giúp anh: "Cảm ơn!"
Anh cười vô tư đến thế! Anh nào biết nụ cười đó đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của cô?
Bảo Ngọc bụm miệng cố kiềm tiếng khóc, ngơ ngác nhìn anh thong thả kéo lại vạt áo, rồi chậm rãi bước đi từng bước cẩn trọng.
Bảo Ngọc để mặc nước mắt rơi lã chã lén đi theo sau anh.
"Tránh ra!" Ở hướng ngược lại đột nhiên có tiếng hét lớn.

Rồi một bóng người chạy vút qua.
"Anh à!"
"Lâm...Chính!"
Bảo Ngọc và Kỳ Hưng cùng lao lên che chắn cho một người.
"Lâm Chính! Cậu có thể chờ tớ như mọi bận được không?" Kỳ Hưng thật sự lo lắng: "Nếu cậu có mệnh hệ nào, tớ làm sao ăn nói với hai bác đây hả?" Cũng may có cô gái kia mắt sáng, nhanh chân, lẹ tay cứu giúp kịp thời.

Kỳ Hưng lấy làm cảm kích, anh ấy nhìn cô gái trước mặt muốn thay bạn nói tiếng cảm ơn.
"Cảm..." Bốn mắt nhìn sững vào nhau.

Miệng Kỳ Hưng hả to hơn, môi lắp bắp chẳng ra lời.

Anh ấy hết nhìn trân trân vào cô gái, rồi lại nhìn Lâm Chính.
Sự im lặng đến sinh nghi.
"Kỳ Hưng! Gặp người quen à? Dường như tôi nghe giọng ai đó quen lắm!" Mà không chỉ giọng nói quen, mùi hương này cũng rất quen thuộc với anh thì phải!
Lâm Chính âm thầm hít sâu một hơi...
Dù hơi nhạt nhòa trong vô vàn mùi nơi bệnh viện nhưng anh cũng nhận ra một mùi hương nơi thung lũng rợp sắc vàng thường ướp đẫm trên mái tóc ai: "Là mùi cỏ mần trầu và hương nhu!
Bảo...Ngọc! Là em!" Lâm Chính thối lui ra sau ba bước.

Sắc mặt tái nhợt.

Anh quay ngoắt đi ngược ra hướng cửa.

Bước chân vì vội vã đã liên tiếp va vào nhiều người cùng hướng với anh.
Trước tình cảnh này, dù không muốn buộc lòng kẻ sáng mắt cũng phải dối lòng.
"Anh nhầm rồi.

Tôi là Lisa! Bác sĩ ở bệnh viện này!" Cô nói thật to sau lưng anh.
Để thành công níu giữ một đôi chân đang chạy trốn, Kỳ Hưng đệm thêm: "Đúng rồi đó! Bảo Ngọc nào ở đây! Cô ấy đã hạnh phúc, vui vẻ bên trời Tây rồi!"
Tin này Kỳ Hưng nghe được từ một người bạn ở bên đó.

Lúc nghe anh ấy không tin lắm nhưng giờ nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nơi ngón áp út kia, Kỳ Hưng buộc phải chấp nhận.
Sao dám trách người tham phú phụ bần? Có chăng Kỳ Hưng chỉ dám trách thằng bạn mình năm xưa ngu si dành hết số tiền mẹ để lại không lo chữa bệnh mà đi nuôi ước mơ cho một người.
Giờ thì hay rồi!
Người ta đã thành phượng hoàng bay vút lên cao.

Còn Lâm Chính mãi làm con vịt mù.
Kỳ Hưng thở dài đến nhìn phượng hoàng cũng lười, anh ấy chạy lại nắm cánh tay Lâm Chính: "Cậu lại ảo tưởng đó à? Xóa sạch đi! Tớ đưa cậu vào phòng khám!" Mau lấy lại ánh sáng mà nhìn đời bạc thếch như màu hoa bồ công anh lúc cuối mùa.
Hai người cứ thế dửng dưng lướt qua ngang một người.
Cứ ngỡ thế là xong.

Bất ngờ ở cửa phòng khám, Kỳ Hưng lại gặp người anh ấy không muốn cho bạn mình gặp lại.

Dù rất ghét cũng phải nhắc nhở người ấy một tiếng: "Cứ coi như người xa lạ đi! Quá khứ đã là đống tro tàn rồi! Đừng nhen thêm lửa củi gì vào đó cho đau lòng Lâm Chính."
Được thôi! Muốn xa lạ thì xa lạ! Dù sao người phản bội trước không phải là cô.
"Nếu anh nhầm lẫm gì giống như bạn anh.

Tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi là bác sĩ Lisa! Đây là lần đầu tiên tôi gặp hai anh! OK?"
Có được lời hứa đảm bảo, Kỳ Hưng mới đưa Lâm Chính vào.
Trong phòng khám.
Tách biệt với mớ mùi hỗn độn ngoài kia, Lâm Chính càng ngửi rõ mùi hương cỏ mần trầu và hương nhu trên một mái tóc.
Tâm anh lại rúng động.

Ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm người chính diện: "Bác sĩ Lisa?"
Không có tiếng trả lời.

Lâm Chính cứ ngỡ mình lại ảo tưởng.

Nhưng quái lạ, hôm nay anh cứ có cảm giác ai đó nhìn đau đáu vào mặt mình.
Vị bác sĩ ở phía đối diện lười trả lời anh.

Cũng chưa vội khám.

Cô còn mải miết nhìn ngắm một gương mặt.
Lấy đi đôi mắt kính, anh vẫn là anh như ngày nào.

Chỉ là theo tháng năm đường nét điển trai trên gương mặt góc cạnh ấy đã trưởng thành hơn chàng thiếu niên năm nào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui