Nghe anh nói như vậy, Bảo Ngọc thôi không khóc nữa.
Cô quẹt hết nước mắt, nước mũi vào áo Lâm Chính, ngẩng khuôn mặt yêu kiều nhìn anh: "Lâm Chính, glocom tuy không thể hoàn toàn điều trị dứt điểm nhưng có thể kiểm soát mà.
Điều trị sớm, tuân thủ hướng dẫn của bác sĩ vẫn có thể ngăn ngừa tình huống xấu.
Giả sử, nếu anh mù, em nguyện làm đôi mắt cho anh.
Nếu anh sợ em khổ, sợ anh là gánh nặng của đời em thì anh nên vào viện ngay từ hôm nay!
Nghe lời em đi nha, Lâm Chính!"
Nói nghe sao mà hay mà dế!
Lúc yêu, ai cũng nói thế.
Như ngày xưa bố thường hay nói với mẹ: Nếu điều trị không thành, bố nguyện làm đôi mắt cho mẹ, bên mẹ đến hết cuộc đời.
Nhưng kết quả thì sao? Mắt mẹ chưa mù, bố đã dắt người tình về nhà công khai.
Bố bảo: Đời bố còn dài, đàn bà ngoài đường nhiều như cát sa mạc, bố không dại gì lãng phí công sức vào người vợ sắp mù.
Mẹ vì đau buồn, hận chồng đã ra đi vào một sáng đầu đông lạnh lẽo.
2
Mất đi đôi mắt, người mù có thể vẫn sống tốt nhưng mất đi niềm tin, ăn cú vả bất ngờ...!người sáng mắt còn suy sụp không sống nổi.
Huống chi...người sắp mù đối diện với trái tim mù vĩnh viễn.
@
Lâm Chính nâng cằm Bảo Ngọc, nhìn sâu vào đôi mắt mang màu mật ong tuyệt đẹp.
Một đôi mắt cuốn hút làm người ta muốn lao đến bên để yêu thương.
Nó rất xứng đáng được hưởng một tương lai xán lạn và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bên người chồng xem cô là bảo bối để nuông chiều.
Anh mân mê viền mắt cô, giọng khàn đặc vì đau lòng: "Nguyện làm đôi mắt cho anh ư? Vậy còn ước mơ của em?
Bây giờ còn yêu anh, em xem mọi thứ nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng ai dám đảm bảo ở một góc khuất nào đó em không khóc vì tủi thần? (
Lâm Chính anh không chịu nổi cảnh đó đâu!
Vẫn câu nói cũ: Em cứ lo việc học đừng quản bệnh tình của anh."
Tức chết được!
Bảo Ngọc không nỡ đấm anh vài cái cho hả giận.
Cô vuốt ve bên sườn má anh, giọng kiên định: "Anh đã nói như vậy, Bảo Ngọc cũng nói luôn: Anh lo bệnh tình của anh, việc học của em, anh đừng quản.
Bảo Ngọc em mắt sáng, còn nguyên tay chân, em tự khắc biết lo tương lai em." Cô nhét trả lại anh chiếc thẻ, không thèm nhìn anh nữa, thẳng lưng lướt qua anh.
O kìa!!!!
Lâm Chính anh sống lại đâu phải để đòi chiếc thẻ lo bệnh tình của mình? Anh sống để bù đắp cho cô mà.
Anh chạy theo cô, kéo lấy bàn tay đang vùng vằng muốn rời đi, xuống giọng năn nỉ: "Bảo Ngọc, vật đã tặng em, nó mãi mãi thuộc về em! Anh không đòi quà nên em cũng đừng trả.
Còn duyên thì yêu, hết duyên chúng ta lại quay về làm bạn bè.
Em cất đi, tập trung lo học!
"Em không cần tiền của người sắp mù! Nếu thương em, anh hãy trao cho em trái tim anh.
Em cần anh, không cần tiền tài địa vị!"
Câu nói của Bảo Ngọc đánh mạnh vào tiềm thức Lâm Chính.
Ngàn năm trước, cô vì yêu anh đến danh hiệu Thái tử phi cô cũng không màn.
Anh nhất thời chẳng biết nói sao?
Bảo Ngọc quay lại, cô cầm lấy tay anh: "Lâm Chính, anh đừng cố thuyết phục em bỏ anh làm gì cho mất thời gian.
Em nói rồi, em yêu anh.
Em chỉ cần hai đứa mình sống vui vẻ bên nhau thể là đủ!
Kiếp người ngắn ngủi.
Lương duyên ý trời, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên được không?
Thay vì trốn tránh, hi sinh cho nhau, chúng ta hãy trân trọng thời gian mình bên nhau, rồi cùng cố gắng vượt qua, có được không anh?"
Tai Lâm Chính ù đi vì cảm động tấm chân tình cô dành cho anh.
Tình cảm này quá lớn khiến tim anh có nguy cơ vỡ trận.
Lí trí dần trôi xa về ngàn năm trước.
Hình ảnh hiền thê bất chấp tất cả lên kiệu hoa gả qua Lâm phủ, nguyện cùng tình lang giữ vẹn câu thủy chung khiến ý chí kiên định của Lâm Chính dần buông.
Cô của bây giờ rất giống Bảo Ngọc ngày xưa.
Anh sao nỡ chối từ phần tình cảm sâu đậm này đây?
Nhưng trong anh vẫn đầy hồ nghi.
Hay nói đúng hơn, anh không đủ tự tin: "Lỡ...anh bất tài vô dụng không lo nổi cho em ấm no một đời thì sao?"
Cô vuốt mái tóc ngắn gọn gàng thơm tho mùi nắng gió cao nguyên, chạm tay vẽ lại từng đường nét trên gương mặt tuấn tú.
Nhìn sâu vào đôi mắt đen nặng tình thăm thằm.
Anh sao biết, cô khao khát áp môi mình lên đó như thế nào?
"Em không cần anh lo cho em ấm no một đời.
Em chỉ cần anh ở bên.
Có anh, em tự khắc biết mình nên làm gì.
Rồi mọi chuyện sẽ qua.
Đồng vợ đồng chồng tát Biển Đông cũng cạn.
Em tin hai đứa mình sẽ vượt qua tất cả."
Bên trong.
Lâm Chính gục đầu lên vai Bảo Ngọc khóc như cậu con trai nhỏ dối mẹ bỏ nhà đi lạc.
Gặp lại mẹ một trời ấm ức nhớ thương.
Cô ôm đầu anh, vỗ về tấm lưng rộng lớn.
Nhớ lại ngày anh ra đi, cô cũng ôm anh như thế này, lòng chợt bùi ngùi:
"Anh Chính, có những chuyện chúng ta cứ nghĩ xa vời.
Nhưng thực ra, cuộc đời này rất ngắn.
Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau thêm một lần nào nữa! Yêu thì cứ yêu thôi, chuyện tương lai hai chúng ta hãy cùng cố gắng.
•
Em tin hai đứa mình sẽ hạnh phúc!"
Bền ngoài.
Kỳ Hưng lén khóc thầm.