Cuộc sống sau khi sáng mắt của Lâm Nghiên Hy không quá ngột ngạt như cô từng tưởng tượng, dù cơ hội được trở lại khu huấn luyện chỉ còn là con số không nhưng cô vẫn có gì để tiếc nuối.
Ít ra ở hiện tại cô có thể ở cạnh ân nhân từng cứu mạng mình, chăm sóc và bảo vệ anh với tư cách là một người vợ.
Cũng vì Lâm Nghiên Hy đã tìm lại được ánh sáng, hơn một tuần trôi qua Thư Lê không còn được cử theo sát cô, điều đó đồng nghĩa với việc đã suốt một tuần cô ta không có cơ hội gặp mặt trực tiếp Kiều Lục Nghị.
Đêm muộn, Thư Lê ngồi trong phòng, tâm tình không thoải mái hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Cô ta dĩ nhiên biết rõ Lâm Nghiên Hy sớm đã nhận ra tình cảm cô ta dành cho Kiều Lục Nghị mới nhanh hơn một bước ngăn chặn, nhưng cô ta không cam tâm.
Hơn mười một năm trước, trên con đường về đêm đổ mưa lớn, Thư Lê đang là một nữ sinh cuối cấp hai, khi đi xe về cùng bố mẹ đã xảy ra mâu thuẫn dẫn đến tai nạn, cô ta lại là người sống sót duy nhất trong gia đình mình.
Chẳng ai biết được, Thư Lê từng theo học cùng trường quốc tế đa cấp bậc, thấp nhất là mẫu giáo, cao nhất là đại học.
Mà ngôi trường đó lại là trường Kiều Lục Nghị và Hàn Mạt cũng theo học.
Chập chững bước vào cấp hai, Thư Lê đã như bao nữ sinh mới lớn khác thích thầm Kiều Lục Nghị, đáng tiếc vị trí của anh lúc đó khó ai có thể chạm vào, cô ta cũng chỉ có thể đứng từ xa dõi theo.
Để rồi, tình cảm đơn phương ngây ngô hóa thành tình cảm mang theo sự chiếm hữu biến thái, Thư Lê đạp lên miểng chai mà đi để có được ngày hôm nay, bỗng nhiên xuất hiện Lâm Nghiên Hy cản đường.
Trong màn đêm bao phủ, đầu thuốc cháy đỏ phảng phất mùi khó ngửi, ánh mắt chứa đầy thù hận của Thư Lê hiện lên, tiếng nghiến răng ken két giữa không gian yên tĩnh vô cùng rợn người.
Bầu trời bên ngoài mới đó đã dần sáng, Lâm Nghiên Hy mơ màng mở mắt phát hiện bên cạnh đã không thấy bóng dáng Kiều Lục Nghị đâu.
Cô dụi mắt ngồi dậy, lơ mơ ngái ngủ một lúc mới tỉnh táo hẳn.
Rời giường sớm đón bình minh, Lâm Nghiên Hy ý thức được bản thân đã buông thả đến mức nào.
Ngày xưa, sáu giờ sáng đã có mặt ở sân tập, mười giờ tối đã tắt đèn đi ngủ, vậy mà đến ở với Kiều Lục Nghị hơn một năm, nhất là từ lúc cô sáng mắt lại thì đồng hồ sinh học rối loạn cả lên.
Lúc mở cửa ra ban công hít thở không khí trong lành buổi sáng, vô tình rơi vào tầm mắt Lâm Nghiên Hy là hình ảnh Kiều Lục Nghị chăm chú tỉa cây dưới vườn.
Vấn đề này cô đã từng nghi ngờ nhưng đều dậy muộn nên không xác nhận được, nay lại có thể tự mình chứng kiến cảnh tượng quá đỗi bình yên này.
Bên dưới sân, Thư Lê cả đêm không ngủ ngon giấc, trời vừa sáng liền đi thực hiện dự tính.
Cô ta từ sân trên đi xuống, từ xa nhìn thấy bóng lưng Kiều Lục Nghị mải mê chăm sóc vườn cây của Lâm Nghiên Hy liền tự chuốc bực vào thân.
Đè chặt khó chịu ở đáy lòng, Thư Lê từng bước vững chãi tiến đến gần chỗ của Kiều Lục Nghị, lên tiếng gọi: “Ông chủ.”
Đáp lại Thư Lê là bờ lưng vô cảm, cô ta biết Kiều Lục Nghị sẽ không chủ động tiếp chuyện, thế nên chỉ còn cách nói thẳng vào mục đích cần bàn bạc: “Ông chủ, thiếu phu nhân gần đây đều không để tôi theo bảo vệ, tôi nhận lương không thể không làm việc.”
Kiều Lục Nghị vẫn tập trung tỉa lá sâu, hờ hững hỏi: “Là do cô không có năng lực hay không đáng để vợ tôi tin tưởng?”
Thư Lê lập tức sững người, một câu hai vế nhưng lại cùng một ý nghĩa, như thể mọi lỗi xuất phát đều bị Kiều Lục Nghị đổ lên đầu cô ta.
Kiều Lục Nghị nổi tiếng là người công tư phân minh, không giống như những người khác trong Kiều gia còn biết thương xót mà bỏ qua cho người thân thiết nếu họ làm sai.
Vậy mà, chỉ cần liên quan đến Lâm Nghiên Hy thì đối với Kiều Lục Nghị tất cả đều sai, duy nhất có Lâm Nghiên Hy là ngoại lệ.
Phải nói đến, năng lực của Thư Lê trong khu huấn luyện không ai là không thừa nhận, nếu cô ta không có tài thì đã không được theo bảo vệ nhiều nhà tài phiệt trước đây, quá khứ lẫy lừng đó của cô ta chẳng lẽ Kiều Lục Nghị không biết khi cử cô ta đến bảo vệ Lâm Nghiên Hy?
“Ông chủ, nếu anh nghi ngờ năng lực của tôi, anh có thể đặt ra yêu cầu để kiểm tra.”
Thư Lê không phải trong lúc tức giận mà nói thách, cô ta tự tin vào khả năng của mình, càng muốn cho Kiều Lục Nghị tự mình thừa nhận lỗi trong chuyện này là của Lâm Nghiên Hy.
Một bên khóe miệng Kiều Lục Nghị nhếch lên lạnh nhạt, lúc xoay đầu nhìn Thư Lê lại trưng ra bộ mặt lạnh lẽo thường thấy, mặc kệ phải trái đúng sai, trước sau vẫn giữ nguyên một ý nghĩ.
“Không nghi ngờ cô, chẳng lẽ nghi ngờ Nhị thiếu phu nhân của tôi?”