Tình Uyên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bốn năm sau, sân bay thành phố C.

Tống Hiểu Đình vừa mới xuống máy bay, đứng ở lối ra sân bay tầng hai, lặng lẽ nhìn thành phố và đường phố quen thuộc dưới ánh hoàng hôn, hốc mắt của cô đầy nước.

Rời khỏi thành phố này 4 năm, đây là lần đầu tiên cô trở về, khó có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của cô ngay lúc này.


Sau khi biết được Hà Tĩnh Di cuối cùng cũng tỉnh lại, Tống Hiểu Đình rất vui vẻ, muốn trở về ngay lập tức. Nhưng hôm nay khi bước lên máy bay, cô liền cảm thấy lo lắng và bất an một cách khó hiểu. Bây giờ khi chân chính đặt chân đến cửa của thành phố C, cô lại rất bình tĩnh. Đúng vậy, mọi chuyện từ bốn năm trước đều đã trôi qua rồi. Là ai nói thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất?

Cô đã không còn là Tống Hiểu Đình năm đó, bây giờ cô đã có dũng khí đối mặt với tất cả mọi chuyện, cô dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm tay mình, cuối đầu nhìn bé trai trên đầu đã đầy mồ hôi.

Đứa bé ở trên máy bay vừa ăn xong một khối Black Forets, thành công đem bản thân mình biến thành một con gấu trúc, một tay cầm cây kẹo mút caramenl liếm liếm, tay kia nắm chặt lấy tay của Tống Hiểu Đình. Chân ngắn hoạt bát không ngừng đuổi theo tốc độ của cô.

Tống Hiểu Đình dừng chân lại, có chút lo lắng ôm lấy tiểu Ngư Nhi vào lòng, “Tiểu miêu lười biếng, tại sao con không tự lau miệng của mình đi, lỡ như đến nơi dọa cho bà ngoại hoảng sợ thì phải làm sao bây giờ?!.”


Tiểu Ngư Nhi có một kiểu tóc giống như quả dưa hấu, tóc mái dài đến chân mày, cặp mắt to trắng đen rõ ràng khiến cho khuôn mặt tròn càng đáng yêu hơn, đi trên đường rất thu hút ánh mắt của những người nhìn, thật là một đứa bé xinh đẹp!.

______________________________________

dzy: gần cuối năm rồi, phải tăng năng suất thoiiii.

P/s: năng suất của tôi kiểu 👇



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận